Bà Xã, Em Là Duy Nhất

Chương 27: Hạnh Phúc




Cuối cùng Vũ Đình và chàng vệ sĩ cũng bết bác rời đi. Diệp Linh Lan mặt nhăn dùng tay phủi lớp bụi bẩn vừa bám vào chân, tiện thể cũng phải luôn cho Nhược Khê. Linh Lan khó chịu lèm bèm

"Cô ta nghĩ cô ta là ai chứ ?! Cái tập đoàn rẻ rách nhà họ Vũ đấy mình cho nó phá sản lúc nào cũng được, hơn nữa cái kịch bản rẻ tiền đó có gì hay ho lắm sao mà cứ thích đi bêu rếu khắp nơi như vậy, đúng là nhóc con hỉ mũi chưa sạch đã ăn nói hàm hồ"

Nhược Khê chỉ cười cười mà nói

"Cậu bớt giận, cảm ơn cậu vì đã nói đỡ giúp mình"

"Không sao, cậu chẳng có chính kiến gì cho bản thân hết vậy, nhưng thôi dù sao cũng đã có Diệp tiểu thư mình đây giúp đỡ rồi"

Nhược Khê hùa theo vỗ tay răm rắp. Cô cũng ngưỡng mộ sự mạnh mẽ của Diệp Linh Lan rất nhiều, giá như cô có thể mạnh mẽ như vậy từ sớm thì đã không bị đàn áp đến mức như này

"Anh à, con nhỏ đó đã tát em mạnh đến sưng đỏ mãi thôi, đau lắm"

Đỗ Chu Minh mếu máo kể lể với Đỗ Giang Thế. Ông xót xa sờ lên bên má đỏ của vợ mình, Giang Thế giận dữ nói

"Bây giờ phải làm sao để nó chịu kí vào đơn ly hôn cơ chứ, nếu không khiến tên Dạ Minh Triết vào phe chúng ta thì còn lâu mới thực hiện kế hoạch khác được"

"Cha bình tĩnh chút đi, nếu như không ép chị ta kí thì chỉ cần khiến cho tên đó kí là được rồi, con cũng đã lên sẵn kế hoạch dự phòng rồi, cha cứ chờ đi"Đỗ Minh Nguyệt lòng dạ thâm độc được hưởng toàn bộ từ cha mẹ, quả đúng là một gia đình vô lương tâm

Sau khi đã mua sắm vui vẻ đôi bạn bước ra ngoài thì thấy chiếc xe ô tô màu đen quen thuộc và chàng trai lịch lãm mặc vest đã đứng tựa vào chiếc bốn bánh mà chờ đợi. Chính là Dạ Minh Triết, sự xuất hiện của anh hệt như một làn gió thổi phấp phới trên từng đường chân tóc của Nhược Khê thật nhẹ nhàng

Nhược Khê tươi rói như ánh mặt trời chạy đến ôm chầm lấy anh trong vui sướng. Người duy nhất có thể tìm lại nụ cười trên môi và dường như chữa lành cho những tổn thương của một tuổi thơ bất hạnh cho Nhược Khê chính là chàng trai mà cô đã đem lòng yêu thương



Mặc dù khi lần đầu gặp nhau vì thái độ cáu kỉnh vốn có do kí ức quá khứ đổi thay của Minh Triết đã không ít lần làm Nhược Khê sợ hãi và dè chừng người con trai này. Cuối cùng đã có bến đỗ cho cô từ nay về sau, thật hạnh phúc

"Anh đến đón em à, em vui quá đi" - Nhược Khê vừa ôm Dạ Minh Triết vừa nói

"Ừm, đúng lúc anh xong việc ở tập đoàn nên sẵn tiện đón em luôn"

Nụ cười thật đẹp đẽ và ấm áp như cơn gió mùa xuân ồ ạt kéo đến giữa mùa thu mát mẻ và trong lành. Diệp Linh Lan từ đằng sau xách đồ lỉnh kỉnh

"Xin lỗi nếu làm gián đoạn, đồ của cậu đây, cảm ơn vì hôm nay đã đi mua sắm với mình"

"Không có gì, mình cũng vậy"

Cuối cùng đôi bạn tạm biệt nhau mà ai về nhà nấy. Khi vào trong xe Nhược Khê đã kể chuyện về Diệp Linh Lan hôm nay và vô vàn lời ngưỡng mộ trong đó

"Vậy sao, xin lỗi vì lúc đó anh không đến được nhưng có Diệp tiểu thư bảo vệ thì chắc anh cũng yên tâm được phần nào"

"Đúng vậy, mà Chấn Kiền nhà ta chưa nổi mối tình vắt vai vậy có nên tác hợp ? Anh thấy sao ?" - Đầu Nhược Khê nảy số gợi ý

"Tác hợp à ? Diệp tiểu thư lớn hơn em ấy những 4 tuổi, anh không chắc em ấy sẽ thích con gái lớn tuổi hơn"

"Chắc phải hỏi ý kiến em ấy trước mới được đó"