"M.ẹ k.i.ế.p, tính giết hết tất cả ở trong này sao ?!" - Cái miễng hỗn hào của Dạ Minh Triết bắt đầu phát ngôn
Hiện tại ai cũng hoảng loạn và việc chạy khỏi đây là bất khả thi vì đại sảnh rất đông và quá nhiều người không thể bình tĩnh. Dạ Minh Triết dẫn Nhược Khê núp xuống phía bên dưới của cầu thang còn anh thì giúp được ai thì giúp thế nhưng tất cả đều cho rằng Dạ Minh Triết bị điên rồi vẫn tiếp tục chạy thoát thân
Cũng hên rằng anh đã thuyết phục được Diệp phu nhân và Diệp Linh Lan đi núp ở chỗ của Nhược Khê thế nhưng cuộc xả súng đã bắt đầu từ đây. Liên tục những tiếng "đùng đùng" và tiếng kính vỡ "choang choang" hoà vào nhau. Ở đại sảnh còn một số người chưa kịp thoát thân đều đã mất mạng ngay tại đó, thật kinh khủng
Đại sảnh bây giờ cứ như hàng trăm cái pháo bông đang đồng loạt được bắn ra. Chỉ cần thò đầu ra một chút là sẽ có một vé đi chầu ông bà tổ tiên ở trên thiên đàng. Ngoài kia đầy rẫy tiếng la hét kinh thiên động địa, như xé nát tâm can của những người đang núp dưới cầu thang
Cuối cùng khi tiếng súng ngoài kia đã ngừng hết, có vẻ là do hết đạn nên dừng lại hoặc do ai đó ra lệnh. Dạ Minh Triết lúc này mới chịu ló mặt ra thì bàng hoàng. Lý Thương Thư đang ngồi ở trên một cái bệ và như đang ra lệnh dừng tay. Có vẻ cô ta là người đã lên kế hoạch tày trời này
Nhìn xuống dưới là một số những con người xấu số nằm giữa vũng máu đỏ tươi, đó là một khing cảnh kinh hoàng nhất từ trước tới giờ mà Dạ Minh Triết được nhìn thấy. Biết được rằng bản thân có thể sẽ chết bất cứ lúc nào Dạ Minh Triết trở nên bình tĩnh hơn một chút nhưng vẫn còn ba người ở đây cần phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Trong đầu nảy số một kế hoạch nên Dạ Minh Triết liền nói thì thào với Nhược Khê
"Cứ vậy mà thực hiện, tôi biết kế hoạch này có hơi nguy hiểm với em nhưng xin em hãy cố gắng thực hiện vì tôi không có kế hoạch nào khác được"
"Tôi biết rồi nhưng anh có thể sẽ gặp nguy hiểm hơn cả tôi nữa, anh tính liều lĩnh đến thế sao ?" - Nhược Khê mắng Dạ Minh Triết nhưng anh chỉ hai ray bám vào đôi vai thon gầy của cô mà nói
"Mạng sống của tôi không quan trọng bằng ba người ở đây, thế nên đừng để nó lãng phí"
Dạ Minh Triết nghiêm túc nhưng khi đến câu cuối thì lại mỉm cười nhẹ. Anh muốn cứu những người vô tội khác bởi họ đang bị liên luỵ. Dạ Minh Triết hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần và sự bình tĩnh ổn định. Tiếng nói ngoài kia bắt đầu vang vọng
"Chào buổi tối Dạ thiếu gia, cậu thấy màn trình diễn của tôi như thế nào ?" - Lý Thương Thư gác chân ung dung
"Một thảm hoạ, có biết là bao nhiêu mạng sống đã chết một oan uổng ở đây hay không ?" - Dạ Minh Triết tức giận
Đôi mắt long lên sòng sọng thế như Lý Thương Thư lại chỉ thanh thản vuốt mái tóc vàng óng dưới ánh đèn trang nhã ở đại sảnh, ả ta còn ngắm nhìn bộ móng mới làm của mình nữa chứ. Lý Thương Thư liếc mắt xuống Dạ Minh Triết mà hóng hách
"Vậy sao, cá nhân tôi thấy đó là màn trình diễn tuyệt vời nhất đấy, nhìn thái độ đó chắc là vẫn còn nhớ cú đạp của tôi lần trước sao Dạ thiếu gia ?"
"Mau xuống đây, tôi sẽ trả cho bằng sạch" - Dạ Minh Triết quát
"Được được, nhớ giữ khí thế này đó nhé"
Vừa nói xong Thương Thư nhảy xuống dùng giày cao gót xinh đẹp giẫm lên hai tay chống đỡ của Dạ Minh Triết như bàn đạp mà nhảy lên thẳng tầng hai. Dạ Minh Triết không cam tâm chạy như tến bắn lên tầng hai ngay lập tức, vậy là cuộc đối đầu lại được tái xuất
"Chà chà, Dạ thiếu gia cũng chỉ biết chạy bộ đuổi theo thôi à, tầm thường" - Thương Thư khiêu khích
"Đừng có xem thường người khác vậy chứ"
Cất lời xong thì Minh Triết đã tung một cú đá ngay cổ của Lý Thương Thư như ả ta đã dùng tay chặn lại rồi đáp trả lại bằng nắm đấm. Cứ thế cuộc hỗn chiến cứ qua lại bằng cú đạp, nắm đấm và nhảy khắp nơi để tránh đòn trên tầng hai. Nhược Khê và hai người kai cũng phải trợn tròn mắt nhưng cô không phải đứng đây làm khán giả
Cơ hội dần đến. Dạ Minh Triết và Lý Thương Thư trên người toàn vết thương và đang dần kiệt sức. Ả ta rút khẩu súng ra răn đe
"Kết thúc ở đây được rồi đấy Dạ thiếu gia, cậu sẽ nhận một cái chết tức tưởi, những tay súng của tôi sẽ bắn thẳng vào cái thân xác tầm thường của cậu nhanh thôi nhưng trước đó tôi sẽ bắn ngay vào cái đầu của cậu"
Nhìn ra phía cửa sổ đã bị bắn tanh bành là những ống ngắm đang hướng vào Dạ Minh Triết nhưng anh chỉ cười mà nói
"Ha, vậy sao, tôi rất mong chờ đấy nhưng người sẽ nhận cái chết tức tưởi là cô đấy, Lý Thương Thư"
Chưa kịp hoàng hồn Dạ Minh Triết láo liếc xuống Nhược Khê mà ra lệnh
"Chính là lúc này"
Nhược Khê ở dưới nhận lệnh chạy như một tia chớp kéo tấm rèm khổng lồ che đi chiếc cửa sổ nhằm che hết tầm mắt của những tay bắn và đồng thời tắt hết đèn tối om. Cùng lúc đó Dạ Minh Triết như dịch chuyển đến dùng chân gạt đổ Lý Thương Thư và đá khẩu súng xuống dưới cho Nhược Khê