Ba Ngày Hung Trạch - Ngân Tuyết Áp

Chương 53




Edit + beta: Khuynh
―――――
"Em, mới mơ thấy ác mộng ư?" Tống Viêm vẫn không dám buông tay Kỷ Hành Phong ra, nhớ lại vừa nãy mà không ngừng hoảng sợ thở dốc.
"Ừ, em vừa mới gặp ác mộng," Kỷ Hành Phong ôm Tống Viêm vào trong lòng, giơ tay lau cái trán đầy mồ hôi lạnh của cậu: "Không sao không sao, tỉnh lại là tốt rồi."
Tống Viêm quay đầu quan sát ký túc xá, trên mặt đất chỉ có mấy cái ghế dựa và bốn rương hành lý nửa mở, đầu trọc giường đối diện hiển nhiên cũng đã tỉnh, lén lút nhìn bọn họ, nhưng chỉ ngậm miệng không dám hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ có NPC sinh viên kia vẫn còn đang ngáy khò khò, hết thảy trông hoàn toàn bình thường.
"Mới nãy... em mơ thấy em tìm không thấy anh," Tống Viêm cuối cùng cũng thở nhẹ lại, chui đầu vào trong ngực Kỷ Hành Phong, như tìm an ủi mà cọ cọ: "Trong phòng toàn là người, không... chắc là toàn là quỷ, còn có giáo quan không mặt muốn quăng em xuống giường."
Kỷ Hành Phong cảm nhận được Tống Viêm đang hoảng loạn, anh vỗ lưng cậu, hôn lên mí mắt cậu, sau đó dùng chăn khóa cả hai lại với nhau: "Chỉ là giấc mơ thôi, nằm xuống đi, anh ngủ với em."
Tống Viêm cũng mặc kệ chật hay không chật, cậu dựa gần vào Kỷ Hành Phong nằm xuống, sau đó lập tức cọ trước ngực anh, cái bụng tròn đè lên cánh tay anh.
Kỷ Hành Phong biết cậu vẫn còn sợ nên cũng không nói nhiều, chỉ dùng cánh tay khóa chặt người lại, nhẹ nhàng trấn an đứa nhỏ cũng bị dọa sợ trong bụng cậu. Cứ như vậy một lát sau, anh mới cảm nhận được cơ thể của người trong lòng đã thả lỏng.
"Anh ở đây ôm em, mau ngủ đi."
"Ưm." Tống Viêm nhẹ nhàng phát ra một âm, ngửi mùi vị trên người Kỷ Hành Phong làm cậu cảm thấy an ổn hơn rất nhiều, lần nữa bắt đầu buồn ngủ.
Nhưng cơn buồn ngủ này còn chưa kịp biến dày, hành lang bên ngoài chợt truyền đến một hồi tiếng chuông kim loại bén nhọn.
"Đing –– đing ––"
Âm thanh kia thật sự rất chói tai, gần như lập tức đánh tỉnh tất cả mọi người, ngay cả NPC vẫn luôn ngủ say kia cũng bật dậy, vẻ mặt mờ mịt hỏi đã xảy ra chuyện gì.
"Lại làm sao vậy?" Nỗi lòng vừa mới bình phục của Tống Viêm lại căng chặt, cậu cảnh giác ló đầu ra từ trong ngực Kỷ Hành Phong, nhìn về phía cửa ký túc xá.
"Khoan hãy gấp, đợi xem thế nào đã." Kỷ Hành Phong ngồi dậy, đè nhẹ vai Tống Viêm.
Đầu trọc tiếp tục thành thật cuộn người trên giường, bất quá hắn vẫn khá rối rắm, nửa ngày sau mới cẩn thận lên tiếng: "Lão, lão đại... anh nói cái này có phải là tiếng tập hợp quân huấn khẩn cấp vào ban đêm không?"
Kỷ Hành Phong và Tống Viêm cùng nhìn qua, đầu trọc thấy họ không ghét bỏ mình mới tiếp tục ậm ừ nói: "Em, lúc trước tụi em tập quân sự, cũng từng gặp qua cái cảnh nửa đêm bị giật đầu dậy ra ngoài tập hợp này rồi."
Tuy Tống Viêm chưa từng trải qua tình huống tương tự khi tập quân sự, nhưng cậu cũng từng nghe nói về việc này, trong lúc nhất thời, cậu cảm thấy nói vậy cũng có lý: "Vậy chúng ta ra ngoài xem thử đi?"
Kỷ Hành Phong suy tư rồi lắc đầu nói: "Cho dù là vậy, nhưng bây giờ trên hành lang cũng tạm thời chưa có tiếng người xuống lầu nào, chúng ta lại chờ thêm một lát đi."
Thời gian trôi đi từng giây từng phút, bốn người trong ký túc xá đều không động đậy, mà tiếng chuông ồn ào bên ngoài sau khi qua khỏi đỉnh điểm cao trào cũng dần dần nhỏ lại.
Đúng lúc này, một giọng nam khá đứng tuổi đột nhiên vang lên, ở trên hành lang quát lớn: "Một đám giặc con, đã trễ rồi mà còn không ngủ, cãi cái gì mà cãi! Còn không phải là do chuông điện hư rồi à!"
"Thì ra là do chuông điện hư rồi à." Bốn người bên trong nghe vậy đều nhẹ nhàng thở ra, lại nằm trở về trên giường.
Tầm mắt Tống Viêm cũng lập tức rơi lên người NPC, thừa dịp cậu ta còn chưa ngủ liền vờ bâng quơ hỏi: "Người vừa quát bên ngoài là ai vậy nhỉ? Sao ông ấy biết chuông điện hư rồi ta?"
"Cậu nghe không ra à?" NPC lại buồn ngủ, hàm hồ nói: "Ổng là thầy quản sinh bên đám nam sinh tụi mình đó, hôm qua lúc tụi mình đi nhận ký túc xá còn từng gặp ổng đó..."
Nếu đã là NPC quản sinh lên tiếng, vậy tình huống vừa rồi quả thật chỉ là do chuông điện có vấn đề, nhưng mà...
Tống Viêm ngẩng đầu cùng Kỷ Hành Phong liếc nhau, trực giác nói cho họ biết, chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy. Kẻ hiến tế đã trầm tĩnh gần một ngày, sợ là muốn động thủ vào lúc này.
Sau nửa đêm, hai người cũng không dám ngủ sâu, cẩn thận chú ý động tĩnh bên ngoài.
Nhưng thẳng đến ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, bên ngoài vẫn bình ổn, hình như thật sự không hề xảy ra chuyện gì.
Là do kẻ hiến tế thật sự chưa làm gì, hay là do đã làm nhưng thất bại?
Tống Viêm nghi hoặc, tuy rằng tối qua ngủ không ngon, nhưng cậu vẫn cố gắng lên tinh thần cùng Kỷ Hành Phong ra hành lang rửa mặt.
Nhưng bất chợt, bên phía ký túc xá nữ đột nhiên truyền đến mấy tiếng hét hoảng sợ, mà vì ký túc xá nam nữ chỉ cách nhau một cửa lưới sắt, tiếng hét chói tai kia liền dễ dàng vang đến chỗ của nhóm Tống Viêm.
"Có chuyện gì vậy?" Tống Viêm và Kỷ Hành Phong nhanh chóng phản ứng lại, tiến đến cửa lưới dò hỏi tình huống bên kia.
Một nữ sinh vừa hay đang đứng cạnh cửa xem náo nhiệt, đè thấp âm giọng giải thích với bọn họ: "Hình như là phòng của mấy cổ có người chết."
"Phòng của mấy cổ? Là phòng nào?" Tống Viêm tiếp tục truy hỏi.
"Là phòng 332."
Nữ sinh kia vừa dứt lời, phía sau hai người Tống Viêm liền truyền đến một tiếng chậu nước rơi xuống đất, bọn họ còn chưa kịp quay đầu lại đã thấy đầu trọc như nổi điên mà bổ nhào vào cửa sắt, hai tay nắm chặt lưới sắt, la lớn: "Ai ở 332! Là ai ở 332 xảy ra chuyện!"
Nữ sinh bên kia hiển nhiên là bị bộ dáng này của hắn dọa sợ, cô lui về sau mấy bước, lắc đầu nói: "Không, tôi cũng không biết..."
Nói xong như sợ rước thêm phiền toái nên vội vàng rời đi.
"Người chơi nữ cùng nhóm với hắn và đầu vàng, ở phòng 332." Kỷ Hành Phong mở di động, tìm kiếm tin tức, thấp giọng nói bên tai Tống Viêm.
"Không phải Tiểu Tuyết... một ký túc xá bốn người, nói không chừng không phải là Tiểu Tuyết đâu..." Đầu trọc tựa người vào cửa lưới, không ngừng lẩm bẩm, muốn nắm chặt hy vọng cuối cùng tự mình an ủi mình.
Đáng tiếc, sự thật cuối cùng vẫn bày ra trước mặt hắn.
Người chơi tên "Tiểu Tuyết" kia, trở thành mục tiêu đầu tiên của kẻ hiến tế từ khi tiến vào phó bản đến nay, bị giết ở ký túc xá.
"Lúc xảy ra chuyện chắc là nửa đêm, nhưng sáng nay rời giường, bạn cùng phòng mới phát hiện cô ấy đã chết." Giờ cơm sáng, nhà ăn hỗn loạn, hầu như tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện tối qua.
Ngô Kiêu đi lấy bữa sáng cho Nguyễn An, thuận tiện hỏi thăm tin tức từ mấy người khác.
"Nói vậy, tiếng chuông tối qua hoàn toàn không phải ngoài ý muốn," Tống Viêm có hơi mất hứng mà đùa nghịch đĩa trứng chiên, tối qua ngủ không ngon, lại xảy ra chuyện như vậy, làm cậu thật sự không có tâm trạng ăn uống gì: "Có ai để ý không, cô ấy xảy ra chuyện trước khi chuông reo hay là sau khi chuông reo?"
"Là sau khi chuông reo." Lúc này, Cao Vân Vân và Vương Ninh vẫn luôn bám theo cô đi tới, cả hai ngồi xuống bàn của nhóm Tống Viêm, kể lại chuyện phát sinh bên ký túc xá nữ tối qua.
"Tối hôm qua sau khi chuông reo, có rất nhiều người bắt đầu la hét ầm ĩ, động tĩnh khá loạn," Cao Vân Vân ngữ khí bình đạm nói: "Tôi ở phòng 238 gần cầu thang, nhưng vẫn nghe thấy tiếng của Tiểu Tuyết."
"Lúc đó, cô ấy hẳn là đang xuống lầu, còn liên tục kêu bạn cùng phòng, nói cái gì mà tập hợp khẩn cấp."
Tống Viêm khảy trứng chiên, điểm này không sai, phản ứng của Tiểu Tuyết và đầu trọc giống nhau, bọn họ hẳn là có quen biết bên ngoài trò chơi, từng tham gia quân huấn cùng nhau, cho nên khi nghe thấy tiếng chuông mới cho rằng là tiếng gọi tập hợp ban đêm, muốn rời khỏi ký túc xá.
"Chỉ nghe thấy tiếng thôi sao?" Kỷ Hành Phong hỏi tiếp, Cao Vân Vân gật đầu, không tiếp tục giải thích nhiều.
"Tôi, tôi không chỉ nghe thấy tiếng, mà còn nhìn thấy cổ." Lúc này, Vương Ninh lớn mật nói ra: "Phòng ký túc xá của tôi cũng ở lầu 3, đêm qua lúc cổ và bạn cùng phòng đi ra ngoài gây ồn ào lắm, tôi vốn cũng muốn đi theo... Nhưng mà không ai đi cùng nên tôi không dám đi, chỉ hé cửa nhìn mấy cổ đi."
"Qua mấy phút, tôi nghe thấy mấy cổ quay lại, mấy cổ còn mắng chửi nữa, trong đó cũng có tiếng của Tiểu Tuyết."
Lúc này, càng nhiều người chơi lưu ý tới bọn họ, nên cũng sôi nổi kéo đến gần.
Tống Viêm âm thầm nhìn Vương Duệ, mà Vương Duệ cũng vừa vặn đang nhìn về phía bọn họ, ánh mắt trốn tránh, nhưng lại không giống vẻ chột dạ vì vừa giết người.
Hồ Hàm đến tột cùng là đã nói gì với hắn? Tống Viêm rũ mắt, không nhìn hắn nữa.
"Vậy cô Chu, hôm qua cô cũng ở trong ký túc xá nữ, có phát hiện gì không?" Ngô Kiêu vừa rồi cũng âm thầm quan sát Vương Duệ, nhưng khi mở miệng hỏi lại là hỏi người chơi nữ Chu Y Y trong nhóm ba người tây trang.
Chu Y Y dựa vào bạn trai Vương Duệ, lắc đầu nói: "Tôi ở lầu 2, không chung tầng với cổ, cũng không tới gần cầu thang, tối hôm qua đúng là có nghe thấy động tĩnh... nhưng mà khi đó toàn bộ ký túc xá đều rất loạn, cũng không thể phân biệt có phải là cổ hay không."
Cứ như vậy, tin tức có liên quan đến chuyện nữ người chơi Tiểu Tuyết bị giết vào tối qua hoàn toàn không có thêm gì mới.
Đầu trọc và đầu vàng vẫn luôn im lặng lắng nghe, hai người đều gắt gao nắm chặt nắm tay, hốc mắt hồng hồng.
"Hay là do tối qua cô ấy rời khỏi ký túc xá nên mới gặp chuyện?" Lúc này, một người đàn ông khác trong nhóm tây trang thử suy đoán: "Tôi nhớ rõ là, sau khi ký túc xá tắt đèn thì không cho phép đi ra ngoài thì phải?"
"Có quy định này luôn hả?" Hôm qua Ngô Kiêu nghe nữ giáo viên kia nói thì ít mà cảm thấy phiền thì nhiều, nên cũng không nhớ được bao nhiêu.
Nguyễn An gật đầu, lấy sổ điểm danh cậu mang theo tùy thân ra, rút một trang giấy, duỗi tay chỉ một hàng chữ trên đó: "Ký túc xá tắt đèn sau 12 giờ, không được ra ngoài."
"Vậy, tôi sẽ không sao chứ?" Lúc này Vương Ninh cũng không khỏi khẩn trương, cô nôn nóng nhớ lại: "Tôi, tối qua tôi không có ra ngoài, nhưng đúng là có mở cửa."
"Tôi sẽ không sao chứ?"
Cô gần như sắp khóc, nhưng lúc này Ngô Kiêu lại hắng giọng, vuốt mái tóc đỏ rực của mình nói: "Không, tôi đoán là cô sẽ không sao."
"Ra ngoài sau khi tắt đèn, nói không chừng chỉ là điều kiện của phần thưởng, nhưng nó chắc chắn cũng có hạn chế, tại vì –– hơn 12 giờ tối qua tôi cũng có ra ngoài."
Ánh mắt mọi người cùng nhau đổ dồn về hắn, Tống Viêm thấy mặt Nguyễn An có hơi đỏ. Ngô Kiêu lại da mặt dày, kéo tay Nguyễn An gật đầu với nhóm Tống Viêm nói: "Đúng vậy, tôi đi tìm Tiểu Nhuyễn."