Ba tháng sau, tin tức Tuyên Đế băng hà truyền tới Bắc Cương.
Ngay sau khi thông con đường đến Bắc Cương, phong thư của Triệu Hằng Phủ được đưa đến tay Lưu Trạm với tốc độ nhanh nhất.
"Tiên đế nuôi ong tay áo, cuối cùng gieo gió gặt bão, Chu Thiền quá độc ác." Sắc mặt Lưu Trạm trầm xuống.
Hai người đang cùng nhau phẩm trà, sau khi nhận được thư thì chẳng còn tâm trạng nào nữa.
Tuy đối với Tuyên Đế mà nói, bọn họ chỉ có thù chứ không có tình nghĩa quân thần nhưng việc Chu Thiền hành thích vua thao túng quyền lực, hiện giờ đã khống chế triều chính, tương lai có thể thấy Chu Thiền sẽ càng không thèm kiêng nể điều gì.
"Đối với chúng ta cũng là tin dữ." Tống Phượng Lâm thở dài, thế lực của Chu Thiền lớn mạnh chắc chắn sẽ cản trở quân Tề Vân nhiều hơn, rất nhiều rắc rối đang chờ bọn họ.
Lưu Trạm chậc lưỡi: "Chỉ cần trong tay có binh thì ta không sợ."
Qua biến cố lần này, quân Tề Vân lại phải gấp rút tăng binh.
Nhưng sáu huyện Sầm Châu có từng đó quân hộ mà thôi, đầu mùa đông bọn họ đã rải rác truyền đi chính sách nhập hộ cho lưu dân, không biết có đủ sức hấp dẫn lưu dân quay trở về Bắc Cương hay không, Tống Phượng Lâm nhíu mày đầy lo lắng.
Lưu Trạm nói: "Vẫn có một tin tốt, Từ Mục Viễn nhậm chức vệ úy, quản lý cấm quân bảo vệ hoàng cung, ít nhất đảm bảo tân đế sẽ không bị Chu Thiền giam cầm."
Trải qua trận phong ba Tuyên Đế chết bất đắc kỳ tử và tân đế đăng cơ, quyền thế của gia tộc họ Chu càng lớn hơn xưa, điều duy nhất Phương Thọ Đình có thể làm là đề bạt lên một vệ úy trung quân bảo vệ hoàng cung, hiện giờ Từ Mục Viễn đang đứng ở hàng cửu khanh, có thể coi là còn một ít hi vọng.
Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm vội vàng trở về thành Tấn Dương để xử lý chính vụ.
Đầu tháng Tư, núi Tề Vân lại đến vụ cày bừa mùa xuân, tuyết ngoài ruộng vẫn chưa tan hết, các nông dân phải đi chân trần xuống nước cày ruộng.
Vụ mùa mới sắp bắt đầu rồi mà vùng ngoại thành mênh mông của Tấn Dương vẫn toàn là đất hoang bỏ trống, không có người tới khai hoang, ngay cả Lưu Trạm - người luôn giữ bình tĩnh cũng dần đứng ngồi không yên.
"Nếu tới tháng Năm mà vẫn chỉ có quá ít dân trở về thì chúng ta thuê người khai hoang đi." Tống Phượng Lâm đề xuất một đối sách.
Quận thành Thụy Xương ở phía nam sông Hoàng có dân cư phong phú, thuê nông dân qua sông trồng trọt cũng là một biện pháp khả thi.
Văn Thanh Sơn và Lộ Trường Toàn nhìn nhau cười khổ, thực sự không được thì chỉ còn cách đó.
Nhưng mà biện pháp này áp dụng ở quy mô nhỏ còn được, đất hoang ở bình địa Phù Dung và Đại Trúc xấp xỉ mấy vạn mẫu, muốn thuê người không biết phải thuê bao nhiêu cho đủ.
Trong khi Tống Phượng Lâm đang định tổ chức họp bàn cách thực hiện chi tiết hơn thì...
"Tống tiên sinh!" Lý A Tam ba chân bốn cẳng chạy vào, vui mừng reo lên, "Tống tiên sinh! Mau ra bến đò mà xem, có rất nhiều lưu dân đã trở về! Đều đang đứng bên bờ chờ qua sông kìa!"
Tống Phượng Lâm đứng bật dậy, không rảnh lo công việc trong tay nữa, lập tức chạy tới bến đò để xác nhận.
Bến đò Lộc Minh nằm giữa dãy Bút Giá và bình đỉnh Phù Dung, lúc trước nơi này từng là một thị trấn nhỏ phồn hoa, sau khi bị khói lửa chiến tranh ảnh hưởng chỉ còn lại một đống đổ nát.
Đứng ở bên này nhìn sang bên kia sông, đông đảo lưu dân đang chen chúc tụ tập, mà đây chỉ là làn sóng lưu dân đầu tiên.
Tính toán thời gian, những lưu dân này hẳn là bắt đầu đi bộ lên phía bắc từ tháng Hai. Tháng Hai là khoảng thời gian đông đi xuân đến ở Trung Nguyên, lại thêm đi đường vất vả nên quá hai tháng một chút mới đến được sông Hoàng.
Tống Phượng Lâm cưỡi ngựa chạy tới bờ sông lại thấy trên thuyền không có ai ngồi, lưu dân ở bờ bên kia đang tiến thoái lưỡng nan.
"Sao lại thế này?" Tống Phượng Lâm nhíu mày.
Lộ Trường Toàn cùng đi theo lập tức trả lời: "Đây đều là thuyền của dân, muốn qua sông thì phải trả tiền."
Phí qua sông là một đồng một người, những lưu dân này còn sống cũng đủ khó khăn rồi, lấy đâu ra tiền qua sông nữa.
Còn những nhà đò kia biết rõ lưu dân làm gì có tiền qua sông, nếu không qua được bờ bên kia thì cũng không còn đường sống, chẳng ngại tranh thủ cơ hội, khăng khăng không trả tiền thì không được qua sông, thật sự rất ngang ngược.
"Truyền lệnh trưng dụng thuyền đón người, mỗi con cấp một lượng bạc một ngày, nếu từ chối đập hết đi cho ta!" Tống Phượng Lâm nghiến răng.
Thị vệ lĩnh mệnh, lúc sau lập tức có thiên hộ dẫn theo hơn trăm binh lính chạy tới bến đò.
Những nhà đò đều là ngư dân vùng này, nhìn thấy cái lợi lớn trước mắt nên gọi nhau tụ tập, thấy quan binh thì sợ đến mức tan tác chim muông, vài thuyền chạy không kịp bị binh lính khống chế, mười mấy con thuyền bắt đầu chèo qua sông đón người.
"Bọn ta phụng mệnh Tống tiên sinh sang đón các ngươi qua sông miễn phí, mau lên thuyền đi." Binh lính đứng trên thuyền hò hét.
Ban đầu nhóm lưu dân hơi do dự, thấy đối phương mặc binh phục, không giống những lái buôn ép mua ép bán bình thường, sau khi liên tục xác nhận rằng được qua sông miễn phí mới rụt rè bước lên thuyền.
Không thể trách lưu dân đa nghi, lang bạt giang hồ mấy năm nay, trải qua quá nhiều trắc trở khiến lòng tin của họ đối với con người bị mài mòn, nếu không phải ở Trung Nguyên chẳng còn đường sống, họ cũng sẽ không mạo hiểm quay trở lại Bắc Cương.
Đến nỗi chính sách trong lời đồn có phải là thật hay không, bọn họ cũng chẳng để ý. Những lời đồn này đối với họ mà nói chỉ là một lý do để đi lên phía bắc mà thôi.
Đối với lưu dân, những chính sách mới đó giống như quả mơ giải khát giữa sa mạc hay miếng bánh bột ngô từ trên rơi xuống lúc bụng đói cồn cào, bởi vì sắp tàn đời nên mới ôm ít vọng tưởng.
Lúc này bọn họ hoàn toàn không tưởng tượng nổi, cũng không dám tưởng tượng điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.
"Bảo Lộ Trường Toàn tổ chức cho các chủ bạ đến bến đò lập điểm đăng ký nhập hộ cho lưu dân, nói cả Lưu Thành sắp xếp người đến dựng lều phát cháo miễn phí." Tống Phượng Lâm ban từng mệnh lệnh xuống.
Lưu dân đã đến nên các quan lại lớn nhỏ ở thành Tấn Dương hỗn loạn hết cả lên, Lưu Trạm cũng nhận được tin tức, nhanh chóng dẫn ba ngàn binh lính chạy tới bến đò, lệnh cho Trịnh Phong Điền chỉ huy binh lính giữ gìn trật tự.
Mười mấy con thuyền qua lại đón người, trong mắt Lưu Trạm vẫn quá chậm, "Đi trưng dụng thêm thuyền của lái buôn, nếu từ chối đập hết cho ta!"
Tào Minh lập tức lĩnh mệnh.
Tống Phượng Lâm phì cười, hai người không hẹn mà gặp, nói giống nhau y đúc.
Tâm trạng Lưu Trạm cực tốt, "Ta đã bảo Tiểu Liên triệu tập một vạn binh đóng quân ở bình đỉnh Phù Dung rồi, phải để cho các lưu dân đó nhìn thấy, xem bản tướng quân có năng lực bảo vệ cả nhà bọn họ hay không."
Binh lính trong tay chính là sự tự tin của Lưu Trạm, hắn sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh cho những bá tánh này biết, bầu trời Bắc Cương thay đổi rồi.
"Phải tiến hành đồng thời cả trưng binh, phần lớn lưu dân đang nghèo rớt mùng tơi, hai lượng bạc bồi thường nhập ngũ đối với họ mà nói chính là cọng rơm cứu mạng." Tống Phượng Lâm chợt nhớ ra, lại vội dặn dò bên dưới xây điểm trưng binh.
Chắc chắn Chu Thiền sẽ tìm cách ra tay với Lưu Trạm, bọn họ cần phải mau chóng mở rộng quân doanh, binh lực càng nhiều càng tốt, hiện giờ thứ Lưu Trạm thiếu nhất chính là người, những lưu dân này trở về rất đúng lúc.
Từng thuyền từng thuyền chở lưu dân qua sông, bến đò Lộc Minh cũng bắt đầu lộn xộn.
Chỗ chen chúc nhất chính là những lều cháo, mười mấy điểm phát cháo bị vây quanh đầy người, các lưu dân mặc quần áo rách rưới tả tơi, thân hình tiều tụy, không biết bao lâu rồi chưa được ăn no, nhất thời vì tranh giành nhau mà trở nên nhốn nháo hỗn loạn.
Tào Minh đích thân dẫn binh duy trì trật tự, phải dùng đến biện pháp đe dọa để ổn định những con người đang đói xanh mặt này.
"Các ngươi hãy làm thêm mấy cái hàng rào cản ngựa, tách riêng lối vào và lối ra cho các lều cháo." Lưu Trạm cầm nhánh cây vẽ mấy nét trên nền đất, hắn cũng vừa nhớ đến kiểu bố cục mà các ga tàu hỏa sử dụng.
Trương Tiểu Mãn lập tức dẫn người đi làm, chặt lấy mấy khúc cây rồi dùng dây thừng buộc lại, chẳng mấy chốc mà xong hàng rào.
Dùng hàng rào phân luồng đám đông ra quả nhiên rất hữu dụng, lưu dân chỉ có thể lần lượt xếp hàng đi lĩnh cháo, không còn tình trạng hỗn loạn khó kiểm soát nữa.
Mỗi lưu dân được phát một bát cháo và một cái bánh bột ngô, tuy cháo không đặc lắm nhưng bánh lương thực phụ rất chắc bụng, đến lúc ăn no rồi mới có cảm giác cuối cùng cũng thoát chết.
Lòng biết ơn cũng theo đó mà lên men.
"Người nào ăn no rồi thì đừng tập trung mãi ở đây, mau đến đằng trước kia đăng ký nhập hộ, làm xong sẽ có người dẫn các ngươi đến chỗ thôn mới nhận đất xây nhà!" Nhóm nha dịch khàn giọng hô hoán.
Đất nền nhà là chính sách mà Lưu Trạm đề ra, mảnh đất hắn cho lưu dân dùng để xây nhà gọi là đất nền nhà, không thể mua bán mà chỉ có thể truyền thừa từ đời này sang đời khác sinh sống.
Ban đầu Tống Phượng Lâm cũng không hiểu, cẩn thận ngẫm lại mới thấy tác dụng kỳ diệu.
Đầu tiên không sợ những người lười biếng bán qua bán lại, thứ hai khiến bá tánh hiểu rằng tất cả những thứ này đều là tướng quân Tề Vân cho chứ không phải trời cao chiếu cố.
Dựa trên cơ sở này, Tống Phượng Lâm bổ sung hoàn thiện quy định, nếu sau này nhà nào bị tuyệt hậu thì đất nền nhà sẽ được trả về cho nha môn để cấp lại cho hộ khác.
Về phần đất do lưu dân tự mình khai hoang thuộc về tài sản riêng của dân, đất nền nhà và ruộng hoang ở mỗi thôn mới đều có con số diện tích nhất định, mỗi hộ gia đình bao nhiêu người tương ứng với bao nhiêu diện tích đất, làm vậy có thể thu hút được càng nhiều lưu dân hơn.
Bắc Cương ấm dần, càng ngày càng nhiều lưu dân từ Trung Nguyên đến bờ sông Hoàng, tình hình trước mắt đã vượt qua cả sự mong đợi.
Tướng quân Tề Vân không chỉ phái thuyền tới đón mà sang bờ bên kia còn có cháo ăn, quan lại đăng ký nhập hộ chờ sẵn, không cần bọn họ phải cất công đi hỏi đi tìm, chỉ cần trở về lập tức có người thu xếp nơi ăn chốn ở.
Những điểm đăng ký hộ tịch được dựng lâm thời, có hàng rào cản ngựa phân tán đám đông nhưng vẫn ồn ào xôn xao, tiếng chỉ dẫn khàn khàn vang lên liên tục.
"Người nào cầm thẻ bài rồi thì đừng đứng mãi ở đây, mau chóng di chuyển tới thôn mới, đến đó tự khắc có người phát lúa giống cho các ngươi, có cả binh lính hỗ trợ xây nhà. Vào vụ cày bừa mùa xuân rồi, nhanh chân nhanh tay lên, đừng lề mề nữa!"
"Thôn cũ trước kia bị giặc Yến phá hủy hết rồi, hiện tại thôn mới đều do Tống tiên sinh thống nhất quy hoạch lại, ngươi không thể khôi phục nguyên quán được nữa, với lại ở thôn mới mới có các đồn trú binh, an toàn cũng được đảm bảo hơn."
"Tòng quân là có bạc, chỉ cần đăng ký sẽ được lãnh hai lượng bạc, ngươi khóc cái gì? Vào doanh được ăn no, còn có thể tranh quân công lấy thưởng, ai bắt con trai ngươi đi làm nô lệ đâu? Di chuyển di chuyển đi, đừng đứng mãi ở đây chiếm chỗ nữa!"
"Ngươi thì sao? Ngươi có câu hỏi gì?"
"Người nào cầm thẻ bài hộ tịch rồi thì đừng đứng mãi một chỗ!!"
"Tòng quân thì sang bên kia đăng ký!"
Từ bình đỉnh Phù Dung đến dãy Bút Giá, Tống Phượng Lâm quy hoạch được mấy chục thôn mới, thành lập hương Văn Khúc và hương Phù Dung để quản lý.
Lưu Trạm cũng thành lập binh doanh trên điểm cao nhất của bình đỉnh Phù Dung, từ chỗ này có thể nhìn thấy vùng bình nguyên Thương Hà bao la bằng phẳng nhưng hoang tàn.
Việc khai hoang thôn mới diễn ra sôi nổi, Lưu Trạm đẩy mạnh tuyển binh, bình quân mỗi ngày có thể trưng được mấy trăm tân binh. Toàn bộ tân binh sẽ đến binh doanh huấn luyện, việc luyện binh do Tào Tráng phụ trách.
Tới giữa tháng Năm, thám báo dò la tình hình đất Yến gửi tin về, nói rằng quân Yến không có dị động, Yến Vương đang tập trung xây dựng lại đại đô và tập hợp các bộ lạc.
Lưu Trạm suy đoán có lẽ năm nay Yến Vương không còn thời gian phái binh xuống phía nam nữa, bọn họ phải tận dụng cơ hội này phát triển thật nhanh những vùng đất hoang xung quanh thành Tấn Dương.
Buổi tối, phủ tướng quân sáng đèn, Tống Phượng Lâm cùng Văn Thanh Sơn, Lộ Trường Toàn và vài viên quan miệt mài tính toán sổ sách.
Mấy ngày nay vì để phục vụ cho hoạt động thu nhận và bố trí ổn thỏa lưu dân mà bọn họ phải tiêu tiền như nước, lều cháo mỗi ngày phát bánh ngô và cháo trộn lẫn cám nghiền nhỏ để giảm bớt chi phí, dẫu vậy bạc vẫn rời tay như hất nước đổ đi.
Hai lượng bạc trợ cấp cho trưng binh không thể thiếu, lưu dân nhập hộ xong được cấp giống lúa cũng không thể thiếu, binh lính mới trưng cũng phải có trang bị, khắp nơi đều cần bạc.
May thay năm ngoái tịch thu tài sản của họ Trần nên dư ra ít bạc và lương thực, nếu không sợ rằng sẽ rất khó khăn.
"Rao bán nốt mấy căn nhà của họ Trần đi." Tống Phượng Lâm nói.
"Không thể cứ lấy bạc đi mua lương thực, Lưu Thành, ngươi đến Hán Trung mua lương thực giá thấp từ các thương nhân người Hồ, sau đó trao đổi với các chợ lưu động lớn trên con đường từ Trung Nguyên đến Hán Trung."
Lưu Thành hiểu ngay dụng ý của Tống Phượng Lâm, chênh lệch lợi nhuận sẽ giúp bọn họ dùng số bạc ít nhất đổi về lượng lương thực phụ nhiều nhất.
Lưu Trạm yên tĩnh ngồi uống trà ở bên cạnh, nghe vậy cũng hết sức bội phục.
Cục diện Bắc Cương rối rắm, chỉ có Tống Phượng Lâm mới đủ sức lo liệu, đổi lại là người khác, ai dám can đảm thu nhận nhiều lưu dân như vậy? Còn có khả năng sắp xếp thỏa đáng?
Mấy ngày nay Lưu Trạm chỉ đi theo làm chân tùy tùng hầu hạ, đêm xuống cũng không dám lộn xộn.
"Phát cháo chỉ trị ngọn chứ không thể trị gốc, phải khiến lưu dân tự lực cánh sinh càng sớm càng tốt." Tống Phượng Lâm vừa viết vừa nói.
"Bảo cửa hàng Lưu Ký tăng giá thu mua đặc sản vùng núi, động viên lưu dân lên núi hái khi rảnh rỗi, về sau có thể từ từ trộn thêm nhiều cám vào cháo, tránh trường hợp nhiều người lười biếng vì đồ ăn lúc nào cũng có sẵn."
Trộn nhiều cám vào cháo, nghe thì nhẫn tâm nhưng làm vậy những người thực sự đói mới đến ăn, dần dần giảm bớt suy nghĩ dựa dẫm của lưu dân.
Mục đích tồn tại của lều cháo là đề phòng có người chết đói chứ không phải nuôi ăn miễn phí, để lưu dân mất đi chí tiến thủ.
Văn Thanh Sơn rất tán đồng: "Sắp sang mùa hè rồi, cũng là mùa thổ sản trên núi có nhiều nhất, rau dại tràn lan hái tùy ý, chỉ cần qua một đêm thôi cũng đủ mọc ra rất nhiều, chẳng bao giờ lo hết."
Năm đó nhà họ Lưu nhờ chỗ rau dại này mới vượt qua được năm đầu tiên gian nan nhất, mọi người đều sinh tồn như vậy nên rất hiểu đạo lý dựa vào núi Tề Vân để kiếm sống.
Kiên trì đến vụ thu hoạch mùa thu, kiếm về đợt lương thực đầu tiên là hết khổ, ruộng mới miễn thuế hai năm, chỉ cần chăm chỉ lao động là có thể nhìn thấy được tương lai tươi sáng.
Dưới những chính sách khích lệ đi kèm với điều kiện nghiêm khắc, các hộ lưu dân dần dần bắt đầu cuộc sống mới.
Động tĩnh ở bình đỉnh Phù Dung rất lớn, đương nhiên không giấu được Chu Tùy đang đóng quân ở Cấp Dương Quan, chú ý trong suốt thời gian dài, cuối cùng Chu Tùy cũng phát hiện ít manh mối.
"Tuyệt đối không được để bọn chúng trở nên lớn mạnh!" Chu Tùy nghiến răng nghiến lợi, gã vẫn chưa quên mối thù bị đuổi ra khỏi thành Tấn Dương.
Một mặt Chu Tùy gửi thư báo tin cho Chu Thiền, một mặt gã âm thầm phái mấy tên lưu manh lẫn vào trong các nhóm lưu dân quấy nhiễu, thủ đoạn tuy vụng về nhưng lại rất hữu hiệu.
"Bẩm báo tướng quân! Lưu dân ở bến đò đang náo loạn." Sự tình được báo lên chỗ Lưu Trạm rất nhanh.
Việc vặt vãnh này dĩ nhiên không cần làm phiền đến Tống tiên sinh, đúng lúc trong khoảng thời gian này không cần đánh giặc, Lưu tướng quân đang rất nhàn rỗi.
"Ra đó xem thử." Lưu Trạm cười khẩy.
Lúc này ở ngoài các lều cháo đang vô cùng hỗn loạn, mấy tên lưu manh ra sức kêu gào xúi giục.
"Cháo này toàn cát là cát, trộn lẫn cám trấu thì cũng thôi đi, đây rõ ràng không coi chúng ta là con người mà!"
"Tướng quân Tề Vân chưởng quản núi Tề Vân, mỗi ngày hốt biết bao nhiêu bạc, dăm ba bát cháo mà cũng tiếc của, đúng là đồ keo kiệt!"
"Đúng vậy, muốn phát cháo nhưng lại không muốn tốn bạc!"
"Xem ra tướng quân Tề Vân cũng chỉ đến thế mà thôi!"
Mấy tên lưu manh la hét hỗ trợ lẫn nhau, hô hoán rất khí thế, Tào Minh dẫn binh muốn bắt hết đám này lại đánh một trận nhưng ngại lưu dân đang rất đông, sợ kích phát phẫn nộ của quần chúng, phá hỏng hiền danh của Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm.
Khi Lưu Trạm dẫn một đội thị vệ cưỡi ngựa phi đến, từ xa đã nhìn thấy cảnh tượng này.
"Sao thế? Bánh bột ngô chưa đủ thỏa mãn miệng của các ngươi à?" Giọng nói của Lưu tướng quân bất thình lình xuất hiện.
Lưu Trạm trong tưởng tượng và khi thực sự đối mặt có khác biệt quá lớn, trong quân doanh quân bắc đồn rằng Lưu Trạm là một tên nhãi trẻ tuổi kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày.
Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Lưu Trạm, khí chất đĩnh đạc uy thế bức người, ánh mắt nhìn bọn gây rối không khác gì đang nhìn những con kiến.
"Bắt hết lại." Lưu Trạm hạ lệnh.
Tào Minh chỉ chờ mỗi câu này, lập tức cho binh lính bao vây bắt trói đám lưu manh.
"Giết người! Tướng quân Tề Vân muốn giết lưu dân!"
"Cứu mạng! Giết người!!"
Lưu Trạm phớt lờ những kẻ đang kêu gào, tiếp tục hạ lệnh: "Lột hết quần áo của bọn chúng."
Binh lính nhanh nhẹn tiến lên xé hết chỗ quần áo tả tơi mà bọn chúng đang mặc, từng cơ thể cường tráng lộ ra trước mắt mọi người.
Khỏe mạnh thế này thì sao có thể là lưu dân?
Lưu Trạm cũng không vội vạch trần, hắn quét mắt nhìn đám đông lưu dân một lượt, ánh mắt đi đến đâu, lưu dân theo phản xạ cúi đầu tránh né đến đó.
"Có ai nhận ra những người này trà trộn vào từ khi nào không? Bản tướng quân thưởng mười lượng bạc."
Lưu dân lập tức bàn tán sôi nổi, lát sau có một thanh niên dũng cảm đứng ra nói: "Tiểu dân nhận ra... bọn họ lẫn vào nhóm của chúng tiểu dân lúc ở bờ sông bên kia."
Một tên lưu manh lớn tiếng phản bác: "Ngươi nói bậy! Bọn ta đi cùng các ngươi, đông người như thế, sao ngươi biết hết bọn ta được!?"
Lá gan của thanh niên kia cũng không nhỏ: "Đoàn của bọn ta đi từ kinh đô và các vùng lân cận lên phía bắc, ban đầu chỉ có mấy chục người, sau đó ven đường ta thu nhận thêm lưu dân cùng đi, khi tiến vào địa giới Bắc Cương là lúc có khoảng hơn một ngàn người, ta là người dẫn đoàn, đương nhiên nhận rõ được có những ai!"
Không ngờ những lưu dân này còn có người dẫn đầu, đám lưu manh nhất thời nghẹn họng, ấp a ấp úng không cãi được, cuối cùng chỉ có thể cứng cổ khẳng định rằng bọn chúng cũng đi cùng.
Thanh niên kia chắp tay thi lễ với Lưu Trạm, "Cơ thể bọn họ cường tráng khỏe mạnh, hoàn toàn không giống lưu dân. Đoàn của tiểu dân cũng đề phòng đám người này vì sợ rằng bọn họ là những kẻ buôn người, muốn tìm cơ hội lừa phụ nữ và trẻ con bắt đi bán."
Chẳng trách lưu dân bốn phía tuy hơi hoang mang và hỗn loạn nhưng ít ai thực sự bị xúi giục.
Ai nói bá tánh ngu dốt nào?
"Ngươi tên gì?" Lưu Trạm hỏi.
"Tiểu dân tên là Lý Kế Nghiệp." Thanh niên lại chắp tay thi lễ.
"Có công danh không?"
Lý Kế Nghiệp cúi đầu thưa: "Tiểu dân có công danh cử nhân."
Bảo sao có khả năng dẫn đầu đội ngũ hơn một ngàn lưu dân, thật ra cũng là một nhân tài, Lưu Trạm nảy ra chủ ý.
"Dưới trướng bản tướng quân đang cần người, ngươi có bằng lòng về làm trưởng hương, quản lý những bá tánh này hay không?"
Lưu dân bốn phía tức thì ồ lên, Lý Kế Nghiệp còn chưa kịp phản ứng thì những lưu dân được y dẫn lên phía bắc đã thi nhau quỳ xuống dập đầu tạ ơn Lưu Trạm.
Hốc mắt Lý Kế Nghiệp đỏ bừng, cũng vội quỳ xuống khấu tạ Lưu Trạm.
Đại Sở tuân theo chế độ hộ tịch, khi rời nguyên quán mà không được quan viên đề cử, cho dù công danh cao cũng không thể có chỗ đứng ở nơi khác, Lý Kế Nghiệp bị giặc Yến phá tan cửa nát nhà, lang bạt khắp nơi, chưa từng nghĩ mình còn có cơ hội này.
Trấn an xong lưu dân, ánh mắt Lưu Trạm quay về đám lưu manh.
"Nói đi, các ngươi chính là bọn buôn người đúng không?" Lưu Trạm cố ý hỏi như vậy, trong lòng hắn biết rõ đám này tám chín phần mười là binh lính mà quân bắc bên kia phái tới gây sự.
Đột nhiên bị đội lên đầu tội danh buôn người, đám binh lính ngơ ngác sững sờ.
Lưu Trạm không rảnh làm rõ thân phận của bọn chúng, hai chữ buôn người đã cho hắn ý tưởng mới, trước giờ Lưu tướng quân chưa từng được nếm trải, hôm nay thử làm kẻ ác một lần xem sao.
"Người đâu? Kéo mấy tên này đi, đánh đến khi nào nhận tội mới thôi." Lưu Trạm mỉm cười hạ lệnh.
Ngày hôm đó, chuyện Lưu tướng quân tróc nã mấy tên buôn người truyền khắp nhóm lưu dân, trưởng bối vội vàng dặn dò mấy đứa nhỏ trong nhà dạo gần đây đang có buôn người trà trộn nên hạn chế ra ngoài một mình.
Thi thể của bọn buôn người bị treo lơ lửng gần bến đò, cảnh cáo những kẻ ôm ý đồ lừa bán phụ nữ và trẻ em, chỉ lo thiên hạ chưa đủ loạn.