Ba Ngàn Dặm Lưu Đày

Chương 78




Sau khi quân Yến rút đi, thành Tấn Dương mở cửa, đoàn ngựa xe của Chu Thiền và Duệ Vương âm thầm trở về.

Ngoại trừ Chu Tùy, Nhan Khải Tu, Phái Công Ly và đội thị vệ ra thì các tướng lĩnh khác của Cấp Dương Quan hoàn toàn không hề hay biết hai người này đã chạy trốn.

"Tướng quân! Đại tướng quân lại sai người tới, muốn tướng quân đi gặp."

"Đuổi đi!" Lưu Trạm không thèm quay đầu lại, bước thẳng lên tháp canh, phóng tầm mắt nhìn đại quân của quân Yến đang chầm chậm tiến tới chân núi.

Hôm nay trời quang mây tạnh, từ điểm cao nhất trên đỉnh Thông Thiên có thể nhìn thấy rất rõ phần đất Yến dưới chân núi, quân Yến mặc giáp màu đen kịt lục tục tập kết, đại quân đã đến đông đủ.

"Truyền quân lệnh của ta! Binh lính toàn quân chuẩn bị ứng chiến!"

Binh lực của quân Yến vượt qua mốc mười vạn, Lưu Trạm muốn phòng thủ từ đỉnh Thông Thiên đến đỉnh Ngưu Tích đến đỉnh Kiếm Thạch, phòng tuyến trải dài mấy trăm dặm nhưng hắn lại chỉ có chưa đến ba vạn người.

May mà hắn vẫn luôn làm việc rất chu đáo, tận tâm chuẩn bị cho ngày này trong suốt ba năm trời.

Làm chiến trường chính, Thông Thiên Quan qua ba năm cải tạo đã hình thành nên một kiểu kiến trúc thành trong thành ngoài kết hợp, giữa hai tường thành còn có ủng thành, cho dù quân Yến công phá được cửa thành ngoài thì vẫn còn cửa thành trong.

Không chỉ vậy, Lưu Trạm còn trang bị cố định máy bắn đá và nỏ sàng trên tường thành, toàn bộ hỏa lực tập trung vào con đường núi hẹp dài kia.

Đến trưa, nhóm binh Yến đầu tiên lên núi, nhân số vượt qua mốc một vạn.

Phong hỏa đài trên Thông Thiên Quan bốc lên khói báo động dày đặc.

Lưu Trạm đích thân canh giữ trên tường của thành ngoài, mười mấy cái nỏ sàng được lên dây và lắp sẵn mũi tên gỗ.

Nỏ sàng có thể đặt cố định trên tường thành và xoay qua xoay lại để công kích các mục tiêu khác nhau, là thành quả mà Lưu Trạm và cha của Trương Tiểu Mãn cải tiến suốt một năm trời.

Lính gác trên tháp canh thổi một hồi còi dài, báo cáo bằng cách vẫy lá cờ xanh trong tay, tức quân Yến cách Thông Thiên Quan chỉ còn khoảng một dặm.

Tào Tráng lập tức hạ lệnh cho nhóm nỏ sàng chuẩn bị.

Hơn mười cái nỏ sàng cùng xoay, nhắm chuẩn vào góc độ của con đường lên núi, một người phụ trách điều chỉnh hướng bắn và dùng thanh sắt tam giác cố định bánh răng, một người phụ trách kéo dây, chỉ cần thả tay là mũi tên gỗ sẽ xé gió lao đi.

Giai đoạn đầu xây dựng thành ngoài, Lưu Trạm còn phái người cải tạo cả hình dáng núi, hai bên dốc đứng càng hợp nhất hơn với tường thành, khiến tường thành của Thông Thiên Quan trông cực kỳ cao.

Khi quân tiên phong của quân Yến nhìn thấy quan ải nằm lẫn với núi này, ai cũng cảm thấy sợ hãi, phó tướng cầm đầu cũng sầu hết cả lòng, âm thầm kêu khổ.

Yến Vương hạ tử lệnh huyết tẩy Thông Thiên Quan.

Đại đô và vương đình bị thiêu hủy, chỉ còn là một đống phế tích, thủ lĩnh của các bộ lạc lớn nhỏ thì chạy trốn còn nhanh hơn cả thỏ.

Vương quyền mà lão Yến Vương vất vả ngưng tụ bị quân Tề Vân dẫm nát bét, nếu như Yến Vương không báo mối thù này thì uy tín của gã đối với nhóm thủ lĩnh quý tộc chẳng còn sót lại chút gì.

Lưu Trạm dám đốt đại đô của nước Yến, đương nhiên sẽ phải tính trước xem Thông Thiên Quan có chịu được lửa giận của Yến Vương hay không.

Đầu tiên, đường núi lên Thông Thiên Quan vừa hẹp vừa dài, cho dù Yến Vương có phái mười vạn đại quân tới thì cũng phải chia thành từng nhóm nhỏ lần lượt lên núi, không thể xuất hiện trường hợp bị bao vây bốn phương tám hướng như Cấp Dương Quan.

Thứ hai, diện tích núi Tề Vân rộng lớn, rừng rậm và vách đá nhiều không kể xiết, chưa tính đến chuyện quân Yến có năng lực đi xuyên qua những khu vực này hay không, cho dù quân Yến có phái mười vạn binh mã vào núi, chỉ cần bọn họ không hình thành được thế trận mang tính áp đảo chiến lực thì binh dã chiến dưới trướng Lưu Trạm hoàn toàn có thể đánh bất phân thắng bại.

Trưa canh ba, quân tiên phong của quân Yến phát động công thành, đám binh lính nâng thuẫn và cọc lớn tiếp cận Thông Thiên Quan, đằng sau còn có binh Yến cuồn cuộn lên núi, máy bắn đá và thang mây cũng được kéo lên.

Tào Tráng hạ lệnh phóng nỏ sàng, mũi tên gỗ xé gió lao đi, nháy mắt đã bắn thủng gần hết thuẫn. Mấy chục mũi tên đã dẹp yên hết lượt đầu tiên gần trăm người, khiến binh Yến tiên phong hoảng loạn lùi hết về sau.

Phó tướng quân Yến chỉ đao tức giận chửi mắng, binh Yến không còn sự lựa chọn nào khác, đành tiếp tục căng da đầu tiến về phía trước.

Lưu Trạm cầm đao đứng trên tường thành nhìn toàn hiện trường.

Hắn không tỏ ra bất ngờ mấy với cảnh tượng vừa rồi, sức mạnh của nỏ sàng rất lớn, mười mấy cái nỏ sàng phóng ra mấy chục mũi tên nhắm vào con đường núi hẹp dài, uy lực đủ để nghiền nát mọi thứ.

Hai người phối hợp tiếp tục lắp tên cho máy bắn, đợi lượt binh Yến tiếp theo lên thì lại phóng ra.

Mấy mũi tên gỗ dùng cho nỏ sàng được chế tác rất đơn giản, tùy ý chặt cây trong rừng, tước nhỏ, vót nhọn đầu, thế là xong.

Làn sóng quân Yến đầu tiên của quân tiên phong năm ngàn người bị nỏ sàng làm cho khó có thể tập trung lại, chỉ trong chớp mắt đã thương vong quá nửa.

Phó tướng quân Yến tổ chức cho cung tiễn thủ, muốn dùng mưa tên để ngăn chặn hỏa lực trên tường thành nhưng cung tiễn thủ bị đường núi kéo dài đội hình ra phía sau, đến gần hơn thì lập tức bị bắn chết nên phải đứng xa để thoát khỏi tầm bắn, cuối cùng chỉ có mưa tên thưa thớt không tạo thành uy hiếp gì.

"Người đâu? Mau mở rộng con đường này cho ông!" Phó tướng quân Yến nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân khiến mình lâm vào thế bị động, nhưng mà đường núi trên đỉnh Thông Thiên chủ yếu là tảng đá lớn, muốn mở đường quả thực nói dễ hơn làm.

Và Lưu Trạm sao có thể để cho người Yến tự do múa máy ở bên ngoài quan ải?

Phó tướng quân Yến hoàn toàn không ngờ cửa thành Thông Thiên Quan đột nhiên lại mở ra.

Giữa tiếng trống trận dồn dập, Quách Đông Hổ chỉ huy một ngàn binh lính cầm mạch đao dũng cảm xông ra, chỉ thấy những binh lính kia giơ lên một thanh đao thật dài, xông thẳng về phía trước, mỗi đao vung xuống mấy người bỏ mạng, chẳng mấy chốc mà binh Yến không còn sức chống trả nữa.

Phó tướng quân Yến lệnh cho thuẫn binh đẩy lại, không ngờ những tấm thuẫn bằng sắt lại bị mấy thanh đao kia nhẹ nhàng chém đôi, khí thế khiến lòng người sợ hãi, binh Yến co rúm lại với nhau thành cục, liên tục lùi về sau.

Quách Đông Hổ chỉ huy đội mạch đao tiến công đẩy lùi binh Yến được khoảng vài trăm thước, hạ được mấy ngàn tên địch, lúc này ở trong quan ải chợt vang lên tiếng gõ chiêng, Quách Đông Hổ lập tức hạ lệnh cho đội quân rút lui.

Cung tiễn thủ trên tường thành yểm hộ cho đội quân mạch đao rút về quan ải, ngoại trừ một số người bị thương nhẹ ra thì không còn gì đáng ngại, không có ai bị thương nặng cả.

Từ lúc bắt đầu công thành cho đến hiện tại, nhân số thương vong của quân Yến đã vượt qua mốc một vạn, dọc đường núi hẹp dài nằm la liệt đầy thi thể, có thi thể bị mũi tên xuyên thủng, có thi thể bị chém đứt đôi, khung cảnh máu chảy thành sông rùng mình, đến kẻ lão làng như phó tướng quân Yến cũng bị làm cho sợ hãi.

Bọn họ không thể thắng được! Suy nghĩ này chiếm cứ hoàn toàn đầu óc của phó tướng quân Yến.

Tạm thời chưa tính quân Tề Vân có ưu thế về địa lý hơn, chỉ riêng cây đao không thể địch nổi kia đã đủ làm cho quân Yến khó tiến công thêm rồi.

Tin tức trên núi truyền xuống chỗ Yến Vương rất nhanh, hai mắt Yến Vương đỏ tươi, lửa giận công tâm suốt mấy ngày trời khiến gã mất hết lý trí.

"Tăng binh! Bổn vương không tin không hạ được!"

Qua trận chiến này, mặt mũi của Yến Vương mất sạch, muốn lấy lại uy tín vương quyền, gã bắt buộc phải đánh bại quân Tề Vân.

Quý tộc nước Yến xưa giờ là vậy, lúc mạnh mẽ thì tụ lại với nhau, lúc gặp nạn thì đường ai nấy đi.

Nước Yến lập quốc mấy trăm năm nhưng chia chia hợp hợp vô số lần, cường chủ xuất thế có thể làm cho các bộ tộc quy thuận nhất thời, một khi vương quyền sụp đổ, các bộ lạc lại bắt đầu tự làm theo ý mình, Yến Vương chỉ còn là một danh hiệu mà thôi.

Các tướng lĩnh đi theo sầu não.

Đầu tiên, bọn họ phải xuôi nam tấn công Cấp Dương Quan và thành Tấn Dương, sau đó chạy suốt đêm về đại đô, tướng sĩ không ngủ không nghỉ qua lại hơn ngàn dặm, vẫn chưa nghỉ ngơi xong lại phải tiếp tục tấn công Thông Thiên Quan, trên dưới quân Yến đều mệt mỏi hết rồi.

Còn quân Tề Vân thì yên ổn ngồi chờ ở Thông Thiên Quan dùng khỏe đánh mệt, trận chiến này các chư tướng đều có ý định lui binh nhưng ý Yến Vương đã quyết, bọn họ chỉ có thể nghe theo lệnh của Yến Vương.

Cùng lúc đó, tin tức mười vạn đại quân của quân Yến lên núi truyền tới trấn Thương Vân.

Cả trấn Thương Vân xao động, trước tiên thiên hộ ra lệnh cho binh lính tập kết, trấn giữ ở ngay đầu sạn đạo, nếu trên núi xảy ra biến cố bọn họ lập tức phải phá hủy sạn đạo này, cắt đứt hết mọi con đường mà địch có thể tấn công vào trấn.

Lưu phủ cũng rối loạn, Lưu Học Uyên đề nghị tất cả mọi người tập trung trong một viện, nếu có biến cố sẽ dễ đưa ra phương án ứng phó hơn.

"Tông Nhi đâu rồi?" Triệu đại phu nhân phát hiện không thấy con trai nhỏ của mình đâu.

"Bà nội, tiểu thúc dẫn người đi sang Tống phủ ở cách vách rồi ạ, bảo cháu ở lại với bà." Lưu Du Ninh trả lời.

Ngay khi có tin tức truyền về, Lưu Minh Tông lập tức trở về phòng lấy thanh kiếm mà Lưu Trạm cho cậu, mặc cả bộ áo giáp và đeo bao tay.

Cậu không hề cảm thấy hoang mang sợ hãi chút nào, đi thẳng một đường sang Tống phủ, Lưu Minh Tông biết trong viện của Lưu Trạm có cửa hông nối thông sang viện của Tống Phượng Lâm.

Bên Tống phủ đương nhiên cũng nhận được tin tức đại quân quân Yến xâm phạm, một nhà ba người của Tống Nghi Quân tập trung hết ở phòng khách chờ đợi tin mới tiếp theo, Tống phu nhân và Tống Phượng Hi lần đầu tiên gặp phải tình huống báo động chiến tranh như thế này nên cực kỳ lo lắng, Tống Nghi Quân chỉ có thể liên tục trấn an hai người.

"Hi tỷ tỷ!" Lúc này, Lưu Minh Tông cầm kiếm chạy tới, đi theo còn có mấy chục thị vệ.

"Tông Nhi, sao cháu lại qua đây?" Tống Nghi Quân hơi bất ngờ.

Lưu Minh Tông đáp: "Trong Tống phủ không có ai, cháu dẫn người tới thủ."

Mấy hạ nhân trong phủ nhà họ Tống yếu ớt không dùng được, Tống Phượng Lâm thì lại đang ở trên núi chỉ huy hậu cần, Tống Nghi Quân hành động không tiện, nhất thời cũng chưa biết phải đi sang Lưu phủ ở cách vách hay làm thế nào, không ngờ vậy mà Lưu Minh Tông đã dẫn người đến.

Đối đầu với kẻ địch mạnh không tránh sau lưng cha mẹ mà cầm kiếm dẫn người tới hỗ trợ, tuổi còn nhỏ nhưng rất cứng cỏi.

Càng quan trọng hơn là trong lòng cậu có Tống Phượng Hi.

Tống phu nhân dùng khăn tay lau khóe mắt, cảm động nói: "Thiếu chủ có tâm."

Lưu Minh Tông đứng thẳng người lên: "Xin Tống phu nhân yên tâm, đại ca của cháu nhất định sẽ đánh lui tặc Yến, trận chiến này tất thắng."

"Tông Nhi trưởng thành rồi." Tống Nghi Quân cười nói.

Lưu Minh Tông cũng không tự đắc, cậu ngồi xuống bên cạnh Tống Phượng Hi, nghiêng người thầm thì: "Hi tỷ tỷ, đệ tới rồi, tỷ đừng sợ."

Tuổi của Lưu Minh Tông dù sao cũng vẫn còn quá nhỏ, chưa hiểu săn sóc trong tình yêu là gì, không phát hiện ra đôi mắt ngấn lệ của Tống Phượng Hi.

Tống Phượng Hi gật đầu rồi quay mặt đi, không muốn để Lưu Minh Tông nhìn thấy. Nàng đã từng oán trách phụ thân tại sao lại hấp tấp định hôn sự, bắt nàng phải đính hôn với một đứa bé miệng còn hôi sữa.

Còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Minh Tông, Tống Phượng Hi chỉ cảm thấy cậu nhóc tròn vo này trông thật giống mấy đứa bé trong tranh Tết, nếu chỉ là đệ đệ của mình thì cực kỳ đáng yêu nhưng phụ thân nàng lại nói đây chính là phu quân tương lai của con.

Khi đó Lưu Minh Tông chưa tròn chín tuổi, trốn sau lưng Tống Phượng Lâm ngại ngùng gọi nàng là Hi tỷ tỷ.

Tống Phượng Hi mười hai tuổi, lúc ấy đã trưởng thành và có tư thái duyên dáng yêu kiều của nữ tử, nàng cũng giống những thiếu nữ khác trong thiên hạ, ngưỡng mộ tài tử ngưỡng mộ anh hùng, nhưng giấc mộng vừa mới bắt đầu thì bị hiện thực tàn nhẫn đánh tan.

Tống Phượng Hi là cô gái thông minh nên biết điều không làm loạn, chỉ len lén ấm ức khóc mấy đêm.

Nàng biết gia tộc của mình lụn bại, hộ tịch của bản thân mập mờ, kiếp này không có khả năng gả cho lang quân thế gia.

Lưu Minh Tông là đệ đệ ruột của tướng quân Tề Vân, Lưu Trạm cũng đã sớm xác định địa vị thiếu chủ cho Lưu Minh Tông, thành thân với Lưu Minh Tông chính là lựa chọn tốt nhất của nàng, dần dần Tống Phượng Hi cố gắng buộc bản thân chấp nhận hiện thực này.

Tuy rằng đồng ý nhưng nếu nói trong lòng không oán thì đó là điều không thể, nàng chỉ đang nhẫn nhịn mà thôi.

Cho đến hôm nay, khi Lưu Minh Tông mặc áo giáp, tay cầm bội kiếm dẫn thị vệ tới bảo vệ nàng, Tống Phượng Hi mới đột nhiên phát hiện ra đối phương trưởng thành rồi, tương lai sau này cậu cũng sẽ trở thành tướng quân có thể trấn giữ một phương như Lưu Trạm.

Làn sóng công thành đầu tiên kéo dài cho tới tận đêm khuya.

Lưu Trạm chém chết một binh Yến, từ trong bóng đêm dưới đường núi vẫn truyền đến tiếng la hét xung phong liều chết, hắn quả quyết hạ lệnh: "Ném dầu hỏa!"

Ròng rọc của máy bắn đá lại hoạt động, binh lính bắn đi mấy cái thùng lớn đựng đầy dầu hỏa.

Miệng thùng dầu dùng vải bố và bùn đóng kín, binh lính đốt lửa dây dẫn, máy bắn đá ném thùng dầu đến chỗ địch, thùng dầu nổ tung bắn dính sang những binh Yến xung quanh.

Một phen biển lửa oanh tạc dưới đường núi, quân Yến buộc phải tạm thời rút lui về phía sau.

Dầu hỏa cháy lan sang bụi cỏ hai bên, xung quanh Thông Thiên Quan chủ yếu là đá tảng chứ không phải rừng rậm nên lửa khó lan rộng, nhờ có lửa mà thế trận giằng co suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng có thời gian thở dốc.

Lưu Trạm lệnh cho Lý Tiểu Liên tiếp tục thủ ngoài thành, còn hắn thì trở về quan ải.

"Sắp xếp luân phiên! Thay hết toàn bộ binh lính trên tường thành xuống nghỉ ngơi đi!" Đã một ngày một đêm Lưu Trạm chưa uống giọt nước nào, có thân vệ nhanh nhẹn dâng một bát cháo loãng lên.

Lưu Trạm ngửa đầu uống cạn, quẹt tay lau miệng rồi gọi Trương Tiểu Mãn tới hỏi: "Tình hình thương vong thế nào rồi?"

"Bị thương 2875 người, hy sinh 856 người." Trương Tiểu Mãn trả lời.

Con số này không tính là nghiêm trọng, nhìn số lượng binh Yến bỏ mình đã hơn một vạn người, tất cả đều nhờ vào vũ khí ưu việt và thế núi hiểm trở của Thông Thiên Quan.

Nhận được lệnh của Lưu Trạm, toàn bộ Thông Thiên Quan rục rịch di chuyển, binh lính chiến đấu trên tường thành đi xuống để thay lượt khác lên. Đầu bếp luôn chuẩn bị sẵn thức ăn, cùng nhóm quân y chạy ngang chạy dọc, bên chia cơm bên băng bó trị thương.

Tới hừng đông, quân Yến tiếp tục một đợt công thành mới, vật tư và binh lính của Thông Thiên Quan cũng được thay thế và bổ sung đầy đủ.

Lưu Trạm không dùng máy bắn đá ngay lập tức mà lệnh cho một ngàn binh lính mạch đao ra khỏi quan ải giết địch, giết hết một lượt địch ở gần tường thành nhất rồi lại rút về quan ải.

Phó tướng quân Yến cho rằng sẽ lại có máy bắn đá và bắn tên áp trận như hôm qua nên lệnh cho thuẫn binh và bộ binh lên trước, tất cả cung thủ ở phía sau, cộng thêm đường núi chật hẹp khó triển khai được thế trận dàn hàng, quân Yến bị đánh cho một cú trở tay không kịp.

Thủ đoạn của Lưu Trạm khiến quân Yến không nắm bắt nổi, cho rằng hắn sẽ phòng thủ thì hắn sẽ chủ động xuất kích, cho rằng hắn sẽ chủ động xuất kích thì hắn lại cố tình phòng thủ không ra.

Cứ như vậy trong mấy ngày liên tiếp, quân Yến tấn công Thông Thiên Quan không có bất kỳ tiến triển gì, vất vả lắm mới tiếp cận được tường thành thì lại bị đội quân mạch đao khủng bố kia chém hết.

Có tướng lĩnh đề nghị tiến vào núi Tề Vân bằng đường khác, Yến Vương cũng hết sự lựa chọn, đành phái hai vạn binh lính vòng sang đỉnh Ngưu Tích để vào núi.

Bước phát triển kế tiếp không khác lắm dự đoán trước đó của Lưu Trạm, binh Yến không có kinh nghiệm leo núi, càng không có kinh nghiệm tác chiến trong rừng, hai vạn người vào núi gặp phải vô số chông gai, càng vào sâu càng lạc tan tác.

Ban ngày bọn họ còn có thể nhờ mặt trời để phân biệt phương hướng nhưng đường núi gập ghềnh, thỉnh thoảng lại có vách đá chặn lại, căn bản không giống thảo nguyên chỉ cần chạy một mạch đúng hướng là xong, quân Yến bị giày vò khổ cực liên tiếp mấy ngày.

Cuối cùng hai vạn người chia ra thành ba nhóm, một nhóm binh Yến vất vả lắm mới thâm nhập được vào phần bụng của đỉnh Ngưu Tích thì bị binh lính trên tháp canh phát hiện, ngay lập tức có khói báo động bốc lên.

Khương Trường Lâm chỉ huy năm ngàn binh dã chiến vào núi chặn đánh, ban đêm cũng tranh thủ đánh lén binh Yến đang mệt bở hơi tai, đánh cho binh Yến bỏ chạy tán loạn.

Tin tức truyền về khiến tướng sĩ và trên dưới quân Yến nản lòng thoái chí, không còn tâm thế tái chiến nữa.

Tướng quân Ô Lâm chạy thẳng vào trung trướng, hô lên: "Đại vương! Chúng ta không thể đánh nữa!"

Yến Vương đang say bí tỉ, tâm trạng cực kỳ cáu kỉnh: "Đánh! Cớ gì lại không đánh!? Các ngươi cũng muốn giống Gia Luật Long Cát, bỏ bổn vương mà đi hết đúng không!?"

Ô Lâm đau lòng nói: "Gia tộc của thần trung thành bảo vệ các đời Yến Vương, sao thần có thể bỏ đại vương rời đi? Liên tục chinh chiến khiến tướng lĩnh và binh lính trong quân cạn kiệt sức lực, nếu đánh tiếp chỉ thiệt hại thêm càng nhiều người mà thôi, những người này đều là thân binh của người mà!"

Thông Thiên Quan có thể chịu hao tổn nhưng Yến Vương không chịu được, trong tay gã bắt buộc phải có binh, nếu chỉ còn một mình gã quay trở lại thảo nguyên, nhất định sẽ bị các bộ lạc đạp bẹp dí dưới chân, không ngóc đầu dậy nổi.

Ô Lâm khuyên tiếp: "Đại vương, chỉ cần có người có quân là có thể xây dựng lại đại đô, nếu đại vương bỏ hết lại ở chỗ này, cho dù giành chiến thắng nhưng quay trở lại thảo nguyên rộng lớn thì chúng ta lấy cái gì để khiến các bộ lạc khác thần phục?"

Hiện giờ trong tay Yến Vương còn có mấy vạn người, trở về thảo nguyên sẽ phải xây dựng lại đại đô và khôi phục lại vương quyền, trong lòng Yến Vương hiểu rõ Ô Lâm nói rất đúng, thất bại trong trận chiến này chính là hiện thực mà gã phải chấp nhận.

Cho dù trong lòng gã có phẫn uất và tức giận đến độ nào chăng nữa thì cũng không còn lựa chọn nào khác, rút quân theo bậc thang mà Ô Lâm dựng cho chính là đường lui tốt nhất.

Ban đêm cùng ngày, quân Yến rút lui, ngày hôm sau trời rạng sáng, thám báo ẩn nấp trong rừng lập tức lần mò xuống núi thăm dò tình hình của địch, lại chỉ nhìn thấy một vùng đồng hoang trống trải, không hề có bóng dáng của quân Yến.

"Quân Yến lui rồi!"

"Quân ta đại thắng!!!!"

Lúc đó Lưu Trạm đang ngủ gật trong phòng, đột nhiên bị tiếng hoan hô làm cho bừng tỉnh, trên người hắn vẫn còn đang mặc áo giáp, nửa tháng trời tác chiến liên tục đến thời gian ngủ còn chẳng có chứ đừng nói là rửa mặt.

Lưu Trạm để nguyên cái mặt đầy râu bước ra ngoài tiểu viện, nhìn thấy đám Tào Tráng đang phấn khích cười to.

"Tướng quân, chúng ta thắng rồi!"

Hắn ba chân bốn cẳng chạy lên tháp canh, sương sớm phủ kín nên không nhìn rõ, Lưu Trạm lại phái một tiểu đội xuống núi xác nhận thật kỹ lại, cuối cùng khẳng định quân Yến thật sự rút lui rồi.

Tống Phượng Lâm hay tin, y ở tổng binh doanh thôn Thiên Thương thủ suốt nửa tháng, sáng nay nhận được tin quân Yến lui binh, y lập tức cưỡi ngựa chạy lên Thông Thiên Quan.

Tiểu đội thám báo trở về báo cáo, xác định dưới chân núi Tề Vân không còn tung tích của quân Yến nữa, mọi người hưng phấn hò reo, tiếng hoan hô vang vọng khắp núi đồi.

Trận chiến này bọn họ thắng rồi!

Lưu Trạm ôm hẳn Tống Phượng Lâm lên, cùng y nhìn bầu trời rộng lớn xanh thẳm, sung sướng cười ha ha.

"Phượng Lâm, từ nay về sau chúng ta chính là chủ nhân của núi Tề Vân này, sẽ không một kẻ nào dám tới xâm phạm!"

Trải qua trận chiến lần này, mặc kệ là Đại Sở hay nước Yến, không ai có thể lay chuyển được thế lực của Lưu Trạm ở trên núi Tề Vân nữa. Trong tay hắn có binh có bá tánh có danh tiếng có tài phú, hắn chính là ông vua không ngai của núi Tề Vân!

"Tướng quân Tề Vân vạn tuế!!"

Không biết ai là người đầu tiên hô lên, tiếng hò hét của binh lính phủ kín hết Thông Thiên Quan.