Mười ngày sau, kinh thành, phủ Tả Thừa Tướng.
Đế quân ôm ta, hạ từ trên mây xuống, xuyên qua lớp mái ngói lưu ly đi vàophủ thừa tướng, bên trong là linh đường, một đám người đang gào khóc thê thảm.
Tả thừa tướng là nữ thừa tướng tuy nhất của hoàngtriều, mới được hai mươi bốn xuân xanh, hôm qua vừa chết, hài cốt vẫntươi nguyên.
Tám vị "nam thiếp" của nữ thừa tướng lúc này đang khóc sướt mướt, bộ dạng cực kỳ đau khổ.
Đế quân vừa buông tay, ba hồn sáu phách của ta lập tức nhập vào thân xácnọ, đầu tiên là ý thức, sau đó là tay chân dần có được cảm giác chânthật.
Bản tiên cô nhắm mắt, dỏng tai lên, ta nghe thấy nhữngcâu mà những người này kêu lên nhiều nhất chính là: "Thừa tướng đạinhân, người cứ vậy mà đi rồi, bảo X Nhi sau này phải làm sao bây giờ? "; "Thừa tướng đại nhân trước giờ luôn sủng ái X Nhi, X Nhi hận là khôngthể đi theo người…". Tiếng gào khóc thảm thiết đến mức bản tiên cô vôcùng xấu hổ, Đế quân với tên Hoành Thanh kia còn đang đứng trên mấy mànhìn.
Quả nhiên lúc sau nghe thấy tiếng của Hoành Thanh từphía trên vọng xuống: "Đám phàm nhân này, thân là nam nhi mà lại cứ nhưquả phụ khóc tang, quả thật làm mất mặt nam nhân chúng ta quá đi! ".
Đế quân im lặng.
Hoành Thanh nói: "Mấy vị phàm nhân mệnh bạc kia vốn định theo vị nữ thừatướng này hạ táng, chi bằng bây giờ để cho họ tự sát, yên phận mà đi đầu thai luôn, để cho cái lỗ tai ta được yên tĩnh".
Đế quân vẫn im lặng.
Ta đang thở phào nhẹ nhõm, bỗng cảm thấy hơi thở bên cạnh đột nhiên nghẽnlại, mấy vị "nam thiếp" cứ như bị quỷ ám mà ngừng khóc, một người nói:"Đại nhân chết rồi, chúng ta chắc chắn cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, chẳng bằng chúng ta đi theo đại nhân luôn".
Đúng đấy, mấy người khác cũng tỏ ra đồng ý.
Bản tiên cô làm mèo được một thời gian rồi, bây giờ vừa mới được làm người, đang chuẩn bị sống sao cho thoải mái một chút, thật chẳng muốn vừa mớimở mắt đã phải bận rộn làm tang sự cho mấy người này, cho nên ta vộivàng mở mắt, nhổ ra vật lành lạnh trong miệng, cuống cuồng hô lên: "Hãykhoan! ".
Lúc sau.
Không xong rồi! Xác nữ thừa tướng vùng dậy rồi!
Toàn bộ người trong phòng cứ tán loạn cả lên hệt như cảnh gà bay chó chạy.
Bản tiên cô nhìn linh đường chỉ trong chớp mắt liền vắng tanh, trong lòngkhông khỏi có chút lạc lõng. Ta kéo tấm vải trắng đắp trên người xuốngrồi bước ra. Lão bá đốt giấy tiền vàng vị tuổi tác đã cao nên phản ứngchậm, lúc nãy là người xông ra ngoài chậm nhất, vì quá cuống cuồng nênvấp ngã, bây giờ đang nằm bẹp trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bản tiên cômột cách sợ sệt, cứ như bản tiên cô là quỷ vô thường* đến đòi mạng không bằng.
* Quỷ vô thường: Những con quỷ bị sa đọa vào địa ngụcrồi thoát cũi xổ lồng, vất vưởng rất lâu trong cõi tối tăm. Chúng khaokhát được làm người nhưng đồng thời cũng căm giận, oán thán, tham lam và kiêu căng, luôn luôn chờ dịp nhập vào thân xác người sống.
Bản tiên cô độ lượng cười với lão bá, ta tự nhận đây là vẻ mặt cử chỉ dịudàng hòa nhã chưa từng thấy của mình: "Lão bá đừng kinh sợ, ta làngười".
Lão ba run rẩy nói: "Lão nô biết đại nhân chết oan…nhưng mà oan có đầu nợ có chủ, chỉ bằng đại nhân hãy đi tìm người nàolàm hại đại nhân ấy… lão nô… lão nô", mới nói tới đó hai mắt ông ta liền trợn lên rồi lăn ra ngất xỉu.
Cũng không thể trách lão bá cho rằng oán khí của chủ nhân mình quá nặng. Vị nữ thừa tướng này thực sự là chết rất oan uổng.
Nữ thừa tướng thân là nữ thám hoa đầu tiên của hoàng triều, tuổi trẻ đắc chí, con đường làm quan cũng thuận lợi.
Nhìn kỹ vẻ ngoài của người này, mặt mày thanh tú xinh đẹp, thường hay mặcmột bộ nam trang màu xanh, vô cùng nho nhã phóng khoáng.
Nữthám hoa lần đầu tiên lên Kim Loan điện liền được lão hoàng đế yêuthích. Sau khi lão hoàng đế băng hà, để lôi kéo vị đại thần tiền triềuđã bồi đắp được không ít thế lực, tiểu hoàng đệ liền một lúc thưởng chonữ thừa tướng tám vị nam thiếp, mà quan hệ của hắn với ả ta cũng vô cùng ám muội.
Vài ngày trước, vị tiểu hoàng đế trước giờ hèn nhát lại đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên vô cùng hung tàn, liền lúcgiết hại rất nhiều đại thần trong triều, nữ thừa tướng bất hạnh cũng nằm trong số đó với tội danh là "bất nam bất nữ", một ly rượu độc ban xuống liền kết thúc sinh mạng của nữ thừa tướng.
Nữ thừa tướngđương triều bất nam bất nữ, việc này tất cả dân chúng đều biết. Vàingười có giao tình thân thiết với nữ thừa tương thay nàng xin tha vàicâu, đều không có kết cục tốt đẹp, tất cả đều bị tiểu hoàng đế kéo rangoài chém đầu một lượt. Từ đó, trên dưới triều đình và dân chúng đều sợ bóng sợ gió, tình hình vô cùng căng thẳng.
Trong bách tính có lưu truyền một đoạn ca dao như thế này: Đạo trời sụp đổ, bạo quân giáng thế.
Cũng vào khoảng mười ngày trước, chúng ta nhận được mật tín của Bán NguyệtLão Tổ, ông ấy đã quan sát thiên tướng, sao Tử Vi đã rơi xuống, trongtriều đình e là có biến cố. Chúng ta nhanh chóng đến kinh thành, chỉthấy khí đen bao phủ cả hoàng thành. Yêu lực cực đại như vậy rất hiếmcó, hơn nữa, dựa vào kết quả chúng ta quan sát vài ngày, biến cố ở kinhthành hiển nhiên chính là do Lệ Ma tác quái.
Đúng lúc bảntiên cô đang cần một thân xác, mà thân xác này tốt nhất là có thể tiếpcận được với hoàng đế, vậy nên ta liền nhập vào thi thể của nữ thừatướng.
Bản tiên cô tốn bao nhiêu công sức bịa chuyện mớikhiến cho mấy kẻ phàm trần này tin là nữ thừa tướng của họ thật sự đãsống lại. Bây giờ trong phủ chia làm hai phe, một phe vội vội vàng vàngtìm đạo sĩ đến trừ yêu, phe còn lại thì cuống cuồng vào cung bẩm báo:Xác chết của nữ thừa tướng đã sống lại rồi!
Chiều tối, tanhận được tin tức trong cung truyền ra, nữ thừa tướng cải tử hoàn sinh,khiến hoàng đế cảm thấy rất thú vị, đặc xá tội danh "bất nam bất nữ".Sau khi điều dưỡng thân thể, vài hôm nữa nữ thừa tướng ta sẽ được triệugọi tiến cung kiến giá
Bản tiên cô vừa mừng vừa lo.
Mừng là vị sự việc tiến triển thuận lơi ngoài dự tính, trong phủ nữ thừatướng vô cùng xa hoa, có đủ cao lương mỹ vị, giường cao nệm gấm, tắm rửa trong cái hồ lớn, quả rất biết hưởng thụ, thực sự bản tiên cô được lờito rồi.
Còn điều lo lắng, chính là lần này quả thực quá sứcbản tiên cô, đến lúc thật sự đi gặp yêu quái, thứ nhất ta không còn pháp lực, thứ hai tên yêu quái đó không vừa mắt bản tiên cô, vậy thì ta phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì rút kinh nghiệmxương máu. Bản tiên cô triệu sư gia trong phủ tới, viết ra một bản tấusớ ngàn chữ lời lẽ cực kỳ lưu loát, bày tỏ nỗi đau đớn khôn cùng đối với tác phòng tùy tiện từ trước đến nay, bản thân cảm thấy cực kỳ hối lỗivì vẻ ngoài nam nữ khó phân của mình đã khiến nàh vua phiền lòng, saunày nhất định sẽ nghiêm túc thoa phấn điểm son, đeo trang sức, làm mộtnữ tử chân chính.
Bản tấu chương vừa được dâng lên, ngay lậptức đã có hồi đáp. Hoàng đế rất hài lòng đối với hành động hối cải sửasai của thần tử, hoàng ân dạt dào, đặc biết cho phép ta cứ mặc namtrang, tiếp tục giữ bộ dạng bất nam bất nữ.
Thế là ngày hômsua, bản tiên cô mặc một bộ y phục màu xanh, tay cầm phiến quạt, phonglưu phóng khoáng đi đến Túy Nguyệt Lâu – lạc phường* lớn nhất tại kinhthành.
* Lạc phường : Chỗ ăn chơi như sòng bài, kỹ viện.
Chuyện nữ thừa tướng chết đi sống lại đã trở thành truyền kỳ, gần như tất cảmọi người trên cả con đường lớn đều nhìn chằm chằm bản tiên cô.
Ta vừa bước vào Túy Nguyệt Lâu, tiểu tư theo hầu liền bám thoe nịnh nọt,chưa cần đợi ta căn dặn nó liền kêu chưởng quỹ của lạc phường bưng lênnhững món ăn ngon nhất, gọi cầm sư* anh tuấn nhất tới.
* cầm sư: Nhạc công, người đánh đàn.
Không thể không nói, Túy Nguyệt lâu không hổ là đệ nhất lạc phường tại hoàng thành, món năn ngon, người cũng không tồi.
Cầm sư đang đánh đàn trước mặt ta không chỉ kỹ nghệ tài giỏi, đánh đàn nhưmây bay nước chảy, tướng mạo cũng anh tuấn. Hơn nữ, hiếm khi có đượcngười mang vài phần khí chất lạnh lùng giống như Đế quân, ngay cả bảntiên cô tính tình đoan trang vậy mà cũng không kiềm chế nổi liếc nhìnvài lần. Bỗng nhiên có một ánh mắt lạnh băng từ trên lầu chiếu xuống,khiến bản tiên cô giật bắn cả người.
Ta miễn cưỡng nhìn lênphía trên, lại muối mặt mà nâng ly rượu lên, lớn tiếng nói: "Hai vịhuynh đài trên lầu, hôm nay trời trong cảnh đẹp, sao hai huynh khôngxuống đây cùng ta cạn một chén? ".
Theo như kế hoạch, hai người Hoành Thanh và Đế quân sẽ đi từ trên lầu xuống.
Theo như kế hoạch, ba người cùng trò chuyện, lập tức giống như nhất kiến như cố*. Nữ thừa tướng liền mời hai vị huynh đài đến phủ làm khách, hai vịhuynh đài vui vẻ nhận lời.
* Nhất kiến như cố: Vừa gặp nhau lần đầu mà như đã quen thân từ lâu.
Đó là kế hoạch.
Còn tình hình thực tế là, Hoành Thanh vừa xuống đã đánh giá ta từ trênxuống dưới, giọng điệu quả thực rất nửa với, hắn nói khẽ với ta: "Sưmuội cải trang làm vị công tử phong lưu này, dường như cũng thích thúlắm nhỉ".
Trong lúc hắn nói thì khúc nhạc cũng vừa tấu xong,vị cầm sư trẻ tuổi liền buông tay chờ ta phân phó* tiếp, ta cười khan:"Đàn hay lắm, thưởng". Cầm sư xong việc đang định lui về thì Hoành Thanh lại nhanh tay cướp lấy cây đàn của người ta, nói: "Ta bất tài cũng muốn tấu một khúc, xin đại nhân chút phần thưởng". Tại chốn đông người, bảntiên cô đành pahỉ nể mặt nói: "Vậy còn không mau đàn đi".
* Phân phó: dặn bảo kẻ dưới.
Không thể không nói, Hoành Thanh đánh đàn thật quá tuyệt vời, so với vị cầmsư kia còn hay hơn mấy lần. Tiếng đàn vừa cất lên, những âm thanh ồn àoxung quanh lập tức lắng xuống. Khúc nhạc vừa hết, trên lầu dưới lầu đềucó tiếng vỗ tay tán thưởng, khiến bản tiên cô đột nhiên cũng cảm thấyrất hãnh diện.
Đang tươi cười hớn hở, đột nhiên nghe thấy cái chén trong tay Đế quân "rắc" một cái, rơi lộp độp xuống bàn. Nụ cườitrên mặt bản tiên cô liền tắt lịm, đoan chính cẩn trọng gật đầu vớiHoành Thanh. Đang mong hắn khoe mẽ đủ điều rồi thì mau mau thực hiện kếhoạch nói chuyện "nhất kiến như cố" với chúng ta, vậy mà tên này lạitiếp tục dương dương đắc ý đàn một khúc nhạc nữa.
Chẳng cầnnói cũng biết, bước thứ hai của kế hoạch rất không thuận lợi, trong đócó một người thì chỉ lo đánh đàn, người còn lại thì mặt mày lạnh băng,căn bản không thể nào "nhất kiến như cố" được, bản tiên cô thầm hận haikẻ này không chịu phối hợp cho đàng hoàng.
Mãi mới đàn xongkhúc nhạc, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho trót, bản tiên cô đành phải mặt dày mời luôn hai vị này về phủ cho xong chuyện. Nhưng còn chư mở miệng, một tiếng nói thanh thúy đã vang lên trước ta một bước:"Hai vị công tử tài năng xuất chúng, tuấn tú như thần tiên giáng trần,khi nãy chủ nhân của chúng ta chỉ nhìn qua tấm mành đã vô cùng ngưỡng mộ nhân phẩm phong lưu kiệt xuất của hai vị công tử, muốn mời hai vị đếnphủ nói chuyện, được chứ? ".
Bản tiên cô ở trong phủ thừatướng nhiều ngày, đương nhiên vừa nhìn đã nhận ra tiểu tỳ nữ đang lêntiếng chính là người của phủ Định Quốc công chúa ở ngay bên cạnh phủthừa tướng, vị công chúa này từ trước đến nay luôn đối đầu dữ dội với nữ thừa tướng.
Dưới bao nhiêu cặp mắt đang đổ dồn vào, bản tiên cô căn bản tranh không lại với quyền thế của người ta.
Ta đành một mình lẻ loi quay về phủ.
Còn chưa nuốt trôi ngụm trà, liền thấy tám vị nam thiếp của nữ thừa tướngnhư cùng lúc bổ nhào tới, bốn nguòi kéo tay, bốn người ôm chân, khóc như hoa lê trong mưa.
"Thừa tướng đại nhân, rốt cuộc X Nhi hầuhạ người không tốt ở điểm nào mà đến nỗi đại nhân vừa khỏe lại liền gấprút tìm tình nhân mới? "
Bản tiên cô nhìn người nay khóc lóc, người kia nỉ non.
Thân là chủ nhân của một gia đình, ta lại lần nữa cảm thấy áp lực cực kỳ to lớn.