Ba Kiếp Dây Dưa Cửu Vĩ Hồ

Chương 17




Muốn ghe cũng khôngcần phải như vậy chứ? Hàn Nhi đúng là do ta sinh ra, nhưng đâu có quanhệ gì với Đế quân. Ta thật chẳng hiểu nổi cái kết luận kỳ quặc của Đạisư huynh.

Vẻ mặt hắn cứ như đang lên án: " Sư muội, sự việcđã đến nước này mà muội vẫn muốn ngụy biến! Mắt ta chưa bị mù, đứa trẻkia ta vừa nhìn đã biết nó là con ai rồi! Muội! Sao muội có thể cấu kếtvới tên Nhị sư đệ ngụy quân tử giả vờ nghiêm trang đạo mạo đó mà đối xửvới ta như vậy?! "

Lời nói của hắn quả thật đã khiến ta bừng tỉnh.

Đúng thế, nếu suy nghĩ theo hướng đó, ta không thể không thừa nhận: Nhi tửta từ khí chất bên trong cho đến đôi môi nhỏ trên khuôn mặt, không cócái nào là không phải phiên bản thu nhỏ của Đế quân! Có lẽ nào do oánniệm của ta với Đế quân khi còn ở thiên giới quá lớn, nên vô tình cũngnuôi nhi tử trở thành người như y không?

Tuy tập tục tạithiên giới không quá bảo thủ, thường ngày cũng hay xảy ra những chuyệnnhư nam nữ cùng nhau tâm tình, có điều nếu bảo Đế quân cùng một cô nương nào đó lén lút tư tình rồi có con, có đánh chết ta cũng không tin.

Ta thật cảm thấy vô cùng áy náy vì đã làm liên lụy đến sự thanh bạch của Đế quân.

Đại sư huynh đạp kiếm bay trên không, còn kéo theo ta như áp giải phạm nhân mà đi về phía Tha Nga sơn, nhóc trọc đầu bị hắn bỏ lại ở tít đằng xa.Thằng nhóc quay trở về nguyên hình, vận hết sức lực mà vỗ cánh đuổi theo phía sau.

Chưa tới một ngày, chúng ta đã tới đỉnh Tha Nga sơn.

Ta áng chừng gần như toàn bộ đệ tử đều đến, đứng chỉnh tề ngay ngắn tạiphía ngoài Thiên Môn hô to: " Cung nghênh Đại sư huynh! ".

Đại sư huynh thần tiên rởm nhảy từ trên kiếm xuống, thu lại đám mây, rồilôi ta nghênh ngang bước về phía trước, cao ngạo nói: " Sao các đệ biếtta trở về? ".

Chúng đệ tử cứ như hô khẩu hiệu mà đồng thanhđáp: " Nhị sư huynh báo cho chúng đệ. Biết được Đại sư huynh sắp về,chúng đệ từ sớm đã đứng chờ tại đây rồi. "

" Thế à! ", Đại sư huynh thần tiên rởm cười cực kỳ khinh người, nói: " Hôm nay quả thực có một chuyện vui. Đây là Tam sư tỷ của của các đệ, còn không mau thambái? ".

Chúng đệ tử sững người nhìn ta.

Ta liếcmắt nhìn thấy Ôn Ngọc Tuyển bước ra từ trong đám người, vội vàng ra sứcnháy mắt với hắn. Ôn Ngọc Tuyển hành lễ với Đại sư huynh xong mới đưamắt về phía ta, ngập ngừng hỏi: " Đại sư huynh… không biết cô nương đâyđặc tội gì với huynh? ".

" Hỗn xược! ", Đại sư huynh thần tiên rởm mắng: " Muội ấy chính là Đại sư tỷ của đệ, còn không mau hành lễ? ".

Bây giờ đến cả Ôn Ngọc Tuyển cũng sững người.

Thần tiên rởm kéo ta, nhất quyết bắt chúng đệ tử phải hướng về phía ta hô to một lần: " Cung nghênh Tam sư tỷ! ", quy cách cứ như thể hành lễ với nữ vương vậy. Ta cuối cùng cũng được chứng kiến dáng vẻ khi ở trên núi của Đại sư huynh, cứ như thổ phỉ, còn là dạng chuyên ức hiệp con cái nhàlành nữa.

Hắn kéo ta vào lòng, làm ta cụng đầu đau đến nỗi nổ đom đóm mắt, tùy tiện chỉ một đệ tử: " Đi nói với Nhị sư huynh ngươi,ta và Tam sư muội đã cùng nhau trở về ".

Đệ tử đó vội vàng vắt chân lên cổ mà chạy.

Thật sự, trong lòng ta cảm thấy thương thay cho họ.

Không chỉ vì ta, một Tam sư tỷ bỗng nhiên không biết từ đầu xuất hiện, mà còn bởi họ phải phục vụ một vị chủ nhân có bộ dáng lúc nào cũng như muốngây khó dễ cho cả thiên hạ vậy.

Chờ đến khi ta hoàn hồn thìĐại sư huynh Hoành Thanh đã kéo ta xông thẳng vào nội viện. Bởi vì lúcđầu trên đường đi, ta cứ liên tục mỉa mai châm chọc hắn, còn tiện thể ra sức khen ngợi Đế quân. Mà tên này cực kỳ căm ghét khi phải nghe ai nóitốt cho Đế quân, trong lúc tức giận hắn liền hạ cấm ngôn chú[1] với ta.Lúc này ta ú ớ không nói được câu nào, chỉ có thể ra sức gỡ cánh tayđang nắm chặt lấy cổ tay mình. Không ngờ hắn đột nhiên ngừng lại, khiếnđầu ta va vào lưng hắn, lại một trận nổ đom đóm mắt.

[1] Cấm ngôn chú: Thần chú làm cấm khẩu, không thể nói được.

" Mẫu thân! ", ta nghe nhi tử gọi một tiếng giòn giã, sau đó nó chạy lạicùng ta gỡ tay hắn ra. Mẫu tử đồng lòng, ta kích động đến mức chảy lệvui mừng.

" Không biết Đại sư huynh định mang mẫu thân của đồ đệ ta đi đâu? ", thanh âm lạnh lùng của Đế quân vang lên.

Hoành Thanh ngạc nhiên đáp: " Ở đây chỉ có một Tam sư muội, làm gì có mẫuthân của đồ đệ ngươi? ", nói xong hắn liền ôm tay la oai oái… Nhi tử tađã cắn một miếng trên tay hắn.

Phản ứng của ta cực nhanh, vừa thoát khỏi lập tức ôm lấy nhi tử, chạy qua nấp sau lưng Đế quân, lúcnày mới lấy lại được chút tự tin, bèn cùng nhi tử hung dữ trừng mắt vớiĐại sư huynh thần tiên rởm.

Hoành Thanh lại đặt tất cả sự chú ý lên người Nhị sư đệ hắn, sắc mặt sa sầm, lúc sau mới nói những lời kỳ lạ.

Hắn nói: " Nhị sư đệ chẳng lẽ đã quên giao ước chúng ta lập ra trước khi hạ phàm? Ngươi làm như vậy chính là đã bội ước rồi. "

Đế quân trầm mặc, vẻ mặt lạnh lùng.

Hoành Thanh hừ một tiếng, nói: " Đừng tưởng như vậy thì ta sẽ bỏ cuộc. Chuyện sau này thế nào thì còn phải chờ xem, nói xong xoạt một tiếng hắn đãrút kiếm ra, cất giọng lạnh băng: Nhị sư đệ, cũng lâu rồi chúng ta không gặp nhau, không biết kiếm thuật của đệ có tiến bộ chút nào không? ".

Đế quân đáp: " Quy định sư môn, người trong môn không được giao chiến.Nhưng nếu sư huynh muốn trau dồi kiếm thuật, đệ đương nhiên sẽ phụngbồi. "

Hoành Thanh trở mặt nhanh như lật sách, cười ha hanói: " Giao chiến cái gì chứ? Ta đương nhiên không làm như vậy rồi! Lúcnãy chỉ là nói đùa thôi, bây giờ ta mệt rồi, tắm rửa nghỉ ngơi trước đã! ".

Trước khi đi hắn còn hướng về phía ta nháy mắt một cái vô cùng thâm tình, cười tươi nói: " Nhị sư đệ không biết chứ… mấy ngày nay ta và Tam sư muội sớm tối bên nhau, rất là… ừm, tâm đầu ý hợp. "

Da mặt của người nay… quả đúng là rất dày.

Ta còn chưa phản ứng kịp thì đã nghe thấy bên cạnh có người thét lên mộttiếng. Ba chằn Tư Đàn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, lảo đảo như sắpngã bước về phía Đại sư huynh, rơm rớm nước mắt cứ như thể oán phụ: "Đại sư huynh… huynh vừa nói gì thế? ".

Hoành Thanh vui vẻ nói: " Lục sư muội à. Đến vừa đúng lúc, Đại sư huynh tìm thấy Tam sư tỷ của muội rồi này. "

Tư Đàn nổi điên lên: " Muội không có Tam sư tỷ nào cả! Đại sư huynh, huynh nhìn cho rõ đi, nữ nhân này đã sớm sinh cho Nhị sư huynh một nhi tửrồi! Chẳng lẽ huynh muốn nhặt lại đôi giày rách mà Nhị sư huynh đã đi?!". Nói xong, Tư Đàn bị đánh lệch mặt sang một bên, ả bụm mặt nhìn Đại sư huynh bằng ánh mắt không dám tin.

Hoành Thanh thần sắc nhưthường mà thưởng cho Lục sư muội của hắn một cái " bánh chiên" , ta chớp chớp mắt, cái bạt tai này thật khiến người ta hả giận. Phát thứ haiđang chuẩn bị hạ xuống thì bên cạnh đã có người ngăn lại.

Đếquân đẩy tay của Đại sư huynh ra, lạnh lùng nói: " Lục sư muội cũngkhông phải là người để huynh muốn đánh là đánh như vậy. " Tư Đàn nướcmắt đầm đìa, nói: " Nhị sư huynh, huynh mau nói cho Đại sư huynh, nữnhân này không phải là Tam sư tỷ gì hết! ".

Đế quân đáp: " Y chính là Tam sư tỷ của muội ".

Tư Đàn khóc lóc chạy vụt đi.

Ta kinh ngạc đến mức miệng há to thành hình quả trứng.

Sự hiểu lầm này… dường như càng lúc càng nghiêm trọng.

Nhưng ta không thể nói được, chỉ có thể há miệng ra như vậy thôi.

Đến tối ta mới biết, tên Hoành Thanh này quả thật không đi đánh nhau, mà hắn chơi trò tập kích.

Ta và nhi tử lâu ngày mới gặp lại, ta xúc động hết chỗ nói, miệng vừa khôi phục tự do lập tức thầm thì hỏi han săn sóc nhi tử từ đầu đến chân mộtphen, đến tận canh ba mới mơ mơ màng màng đi ngủ. Bỗng ngoài phòng vanglên một tiếng " ầm " rất lớn.

Ta vội vàng chạy ra xem thử,thấy trong viện tử một bóng đen đang lăn lộn dưới đất, thở hồng hộc, lúc sau thì hóa thành một làn khói đen rồi tiêu tán. Đế quân chỉ khoác mộtchiếc áo đơn, đứng dưới bóng cây mộc tên chỗ hành lang gấp khúc, lạnhlùng lau kiếm.

Từ xa, ta nhìn mai tóc đen của Đế quân buôngxõa, từ đôi môi mỏng mím chặt đến chiếc cằm cương nghị, nhưng đường nétưu nhã tinh tế ấy khuất dần vào vạt áo rộng thùng thình.

Ta bất giác nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Chính âm thanh làm người ta xấu hổ này đã gây được sự chú ý của Đế quân.

Ta đi lại gần vì nhìn thấy nhóc trọc đầu mà ban ngày về muộn hơn rất lâu,bây giờ đang phải đội một chậu nước quỳ ở trong sân do bị phạt.

Ta hỏi: " Kiếm Minh, nó… nó… nó đã làm sai gì sao? "

Đế quân dửng dưng đáp: "Nó hành sự bất lực".

Nhóc trọc đầu nước mắt giàn giụa nhìn ta.

Ta dùng ánh mắt "lực bất tòng tâm" nhìn nó, bởi vì ngay cả ta bây giờ trong đầu cũng đã ngổn ngang đủ chuyện.

Ta vặn ngón tay băn khoăn hồi lâu mới nói: "Nhị sư huynh, chuyện banngày…, ta lấy hết can đảm nói: Họ ăn nói lung tung, mong huynh đừng đểý".

Đế quân hơi nhíu mày đáp: "Ừm".

Ta cười khan: " Toàn là những chuyện vô căn cứ, ta đương nhiên là không tin rồi. Mà Nhị sư huynh căn bản cũng không phải là loại người như vậy. "

Đế quân đáp: "Ừm".

Ta cực kỳ nghiêm túc nói: " Con người Nhị sư huynh lạnh lùng tự chủ, đốinhân xử thế cũng nho nhã chuẩn mực ". Ta cười ha ha ba tiếng, chỉ thiếukhông lấy chuyện đạo đức văn chương vang danh thiên hạ để nịnh hót ythôi, ta nói: " Nhi tử ta tuy cũng có chút giống Nhị sư huynh, nhưng màchỉ là trùng hợp thôi! Trùng hợp! Mắt của họ đúng là phị phân chó haybùn đất gì đó làm mờ rôi nên mới dám nói những lời bô nhọ Nhị sư huynhnhư vậy, ha ha, ha ha! ".

Ban đêm, gió thổi hơi lạnh.

Bốn bề vắng lặng đến kỳ lạ.

Trong lòng ta đang đánh trống bãi đường, thật hối hận vì nửa đêm canh ba lạiđi tới tìm Đế quân nói mấy chuyện linh tinh không ra đâu vào đâu thếnày.

Nghĩ đến đấy, ta vừa co lại, đã thình lình bị y tóm lấy.

Ta trợn tròn hai mắt, kinh hoàng nhìn thấy đế quân đang nhanh chóng cúi đầu, cánh môi tiến sát lại gần rồi hôn lên môi ta.

" Như này thì sao? "

Ta đã hóa đá rồi.

" Còn như vậy thì sao? ", Đế quân bắt lấy tay ta, đưa vào bên trong vạt áo rộng thùng thình của y.