Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 440: Thế còn không mau?




Nói xong, nhét vao ban tay trang non lung linh tinh xảo của Tô Nhan ...

Tô Nhan ánh mắt hơi đổi, nàng nhận ra đẳng cấp của Ngọc Tiêu này không tầm thường, lắc đầu muốn nhét lại vào tay hắn:

"Thứ này quá quý giá, ta không thể nhận!"

Lạc Thần ra vẻ vô sỉ thu tay lại, tức giận nói:

“Vật Lạc Thần ta đả tặng há có đạo lý nhận lại? nàng không thích có thể vứt đi!"

Tô Nhan tính tình vốn trong veo tinh khiết, sao có thể chống cự thủ đoạn vô lại của hắn, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan ...

“Hừ, tam muội ngươi cứ nhận, tên này giàu lắm, huống hồ sư phụ đã đem ngươi gả cho hắn, khách khí gì chứ?" Diễm Nguyệt Kỳ kiều diễm liếc mắt nói ...

“Sư tỷ nói đùa ... đa tạ tiểu sư đệ, ta đi trước!" Tô Nhan ra vẻ thản nhiên nói, chỉ là gương mặt đả sớm đỏ bừng như trái đào chín, vội vàng xé rách hư không rời đi ...

"Quà của ta đâu?" Lạc Thần vội vàng hét vọng theo, chỉ là Tô Nhan đã sớm mắc cỡ chạy mất, làm sao để ý đến hắn ...

"Tiểu sư đệ thật bất phàm a, vừa ra tay đã tặng một kiện Linh cấp pháp bảo!"

Nhìn Tô Nhan biến mất, Diễm Nguyệt Kỳ khoanh tay trước ngực, ngạo kiều nói ...

Lạc Thần cuoi cuoi, am tham vui vẻ vì lan nay Cua Hang May Man đổi mới ra đồ vật phù hợp ...

Ngọc Hoa Tiêu - Linh Cấp Trung Kỳ pháp bảo, có thể kết hợp với tu sĩ ở bất kỳ thuộc tính nào ... giá bán năm vạn Điểm Danh Vọng ...

Vốn Lạc Thần chỉ định cầu may mà thôi, nếu Cửa Hàng đổi mới không ra pháp bảo dạng Tiêu thì mua một kiện Y Phục tặng nàng cũng được, nào ngờ đổi mới vài phát ra luôn ...

Lần này xem như để lại ấn tượng không tệ với Tô Nhan, nàng cũng không quá chán ghét hắn, cơ hội có nàng là không nhỏ ...

Lạc Thần hài lòng nhếch môi, nhìn sang dung nhan diễm lệ kiêu ngạo của Diễm Nguyệt Kỳ, bất chợt nhào đến ôm lấy vòng eo nàng ...

"Muốn làm gì bổn tọa?" Diễm Nguyệt Kỳ không đẩy hắn ra, ngược lại ngẩng đầu khiêu khích hỏi ..

Lạc Thần không nói, cúi đầu kề sát tai nàng thủ thỉ:

"Nguyệt Kỳ, ta rất nhớ nàng!"

Diễm Nguyệt Kỳ thân hình nhẹ rung lên, trong lòng tràn lan cảm giác khác thường ...

Sau khi cùng hắn tách rời vài ngày, Diễm Nguyệt Kỳ luôn có cảm giác trống trải hết sức kỳ lạ, đó là loại cảm giác nàng chưa từng gặp phải bao giờ ..

Vì lẽ đó đem nó đè ép xuống, tịnh tâm xử lý chính sự ở Diễm gia ...

Nhưng loại cảm giác đó ngày một dữ dội, liên tục hối thúc nàng phải tìm đến hắn ...

Diễm Nguyệt Kỳ đối với chuyện tình cảm trong sáng như giấy trắng, mặc dù cùng hắn song tu thời gian dài vẫn chỉ cho rằng nhằm mục đích tu luyện mà thôi ...

Nhưng dù nang có là Luyện Hư Kỳ cường giả, dù nàng có thân phận cao quý, thì không ai có thể phủ nhận, nàng là một nữ nhân ...

Nữ nhân sau khi nếm trải tư vị ân ái, đương nhiên khó có thể quên, và muốn tiếp tục ân ái thêm lần nữa, lần nữa ...

Yên Sương Nhi vốn ôn nhu trang nha, con nhớ Lạc Thần đến mức phải thủ dâm trong hai năm xa hắn, càng đừng nói chi tính cách nóng bỏng như lửa của Diễm Nguyệt Kỳ ...

Chính vì thế mà Diễm Nguyệt Kỳ vội vàng tiến vào Học Phủ, lấy lý do thăm hai nữ nhi, thực chat là muốn tiếp tuc cuong gian tên này ...

Chẳng qua nàng vẫn cho rằng đó là nhu cầu của túi da cơ thể, là khao khát song tu gia tăng thực lực, mà không phải tình yêu ...

"Đừng tưong nói loi đuờng mat là bổn toa se quên ước định mười nam!" Diễm Nguyệt Kỳ quay mặt sang nơi khác, vẫn bướng bỉnh như vậy ...

"Ta muốn nàng ... muốn nàng ... rất muốn nàng ...! ”

Lạc Thần ôm thân thể thành thục nóng bỏng của nàng trong ngực, hà hơi nóng vào gáy nàng lẩm bẩm ...


“Chuyện gì?" Diễm Nguyệt Kỳ nhíu mi ...

"Sư phụ của chúng ta tên gì?" Lạc Thần nhận ra mình vẫn chưa biết danh tính của sư phụ ...

Diễm Nguyệt Kỳ trong mắt hơi sùng bái, môi thơm nhẹ mở, kiêu ngạo đáp:

“Cuồng Bạo Nữ Vương - Võ Tam Nương ... "