Lạc Thần nằm im trên đất, giai nhân lười biếng tựa vào lồng ngực, cảm thụ nhịp tim đập cùng nhịp của đối phương, cả hai im lặng hưởng thụ cảm giác ấm áp khó được. Ngón tay tỉnh xảo vẽ vòng tròn quanh lồng ngực Lạc Thần, Yên Sương Nhi nhịn không được ngẩng đầu khẽ hỏi: “Tiểu Thần, mắt của chàng?” Giọng của nàng hơi run rẩy, trong lòng từng tia đau nhói khiến bầu ngực phập phồng vô hạn. Biết không thể giấu nàng, Lạc Thần tươi cười trấn an: “Chỉ tạm thời mù lòa mà thôi, nàng yên tâm, ta đã có suy tính, đừng lo lắng.” Yên Sương Nhi không hài lòng trước đáp án, mắt đẹp rưng rưng chực khóc, mở môi thơm thỏ thẻ:”Thiếp muốn biết lý do đã khiến chàng lâm vào cảnh này”. Không đành lòng giấu nàng, Lạc 'Thần đem thân phận của mình nói ra, từ việc hắn từ nhỏ không có linh căn, bị hành hạ, móc mắt đều kể hết cho nàng, chỉ việc thức tỉnh hệ thống và xuyên việt là bị hắn che dấu, chỉ nói được cao nhân tương trợ truyền thừa tử đó giả chết trốn khỏi Lạc gia tìm cách quật khởi. Không phải Lạc Thần không tin tưởng nàng, mà Kim Nhi nói cho hắn nếu để người khác biết được hệ thống tồn tại, hệ thống sẽ đem đối phương xóa đi. Lạc Thần không dám mạo hiểm nên che giấu nàng. Nghe lời kể trầm thấp của Lạc Thần, Yên Sương Nhi khóc không thành tiếng. Nàng chồm người dậy dùng tay vuốt ve nơi hai mắt hắn, môi thơm hôn khắp mặt hắn, hận không thể hòa nhập một thể cùng hắn để an ủi, bù đắp cho hắn. “Lạc gia đáng chết, ta Yên Sương Nhi kiếp này phải khiến các ngươi vạn kiếp bất phục” Nàng trong lòng phát thệ, nơi trái tim vẫn đau nhói. “Keng, Sơ Cấp Thấu Thị Phù sắp hết thời hạn” Âm thanh nhắc nhở vang lên. Từ lúc Lạc Thần sử dụng Thấu Thị Phù, đến thời điểm hiện tại chỉ qua 24h mà thôi, vậy mà cuộc sống của hắn đã chênh lệch như trời và đất, tất cả là nhờ hệ thống. Vỗ về an ủi giai nhân đang khóc trong ngực, Lạc Thần cười nói:”“đừng thương tâm nữa, ta sắp được ngắm nhìn nàng bằng chính mắt của mình rồi đấy” Yên Sương Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, thấy gương mặt tràn ngập tự tin, trong lòng bình ổn lại, tò mò hỏi:“chàng làm thế nào?”. Lạc Thần không nói, trong lòng hạ lệnh: “Tiến hành Thiên Gấp triêu hoán, chỉ định pháp bảo dạng “con mắt” “Keng, ký chủ xác định chỉ định Thiên Cấp pháp bảo? “ “Đúng” Lạc Thần còn phần thưởng triệu hoán Thiên Cấp nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng nhờ tính kế Lạc gia, từ khi có phần thưởng này hẳn đã xác định được thứ mình muốn triệu hoán, nên chưa bao giờ lo về vấn đề thị lực của mình. “Keng, bắt đầu tiến hành Thiên Cấp trịêu hoán: 20 19 18...3...2...1” “Keng, chúc mừng ký chủ nhận được Thiên cấp hạ phẩm pháp bảo “Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn, tạm thời thu vào không gian hệ thống” Lạc Thần hơi nhíu mày, lần này có vẻ vận khí không như ý lắm, vậy mà lại ra hàng hạ phẩm, bất qua dù là hạ phẩm nhưng Thiên cấp cũng không tồi, Lạc Thần ý niệm vừa động. Một con mắt to tròn xuất hiện, thuần một màu trắng bạc, ở giữa con ngươi là một vầng trăng khuyết lơ lửng tà dị vô cùng. “Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn Đẳng cấp: Thiên cấp hạ phẩm (có thể tiến hóa) Nguồn góc: Bạch Nguyệt nhất tộc Công dụng: Thấu thị vạn lý, nhìn xuyên yếu điểm, cướp đoạt linh hồn Chú thích: thực lực tăng mạnh dưới ánh trăng” Một giọt máu huyết được Lạc Thần hòa vào, thông tin của Bạch Nguyệt Đoạt Hồn nhãn tràn vào thức hải, mà lúc này viên kia con mắt cũng thần kỳ lắp vào vị trí mắt phải vốn trống rỗng của Lạc Thần như vốn dĩ hắn sinh ra đã sở hữu nó. “Thấy chưa? Đã bảo nàng yên tâm mà” Lạc Thần hơi đảo tròng mắt trắng bạc tà dị, hướng Yên Sương Nhi cười nói, lúc này Thấu Thị Phù hoàn toàn đã hết thời gian, Lạc Thần nhìn ngắm nàng bằng chính ánh mắt của hắn. Yên Sương Nhi ngơ ngác ngắm nhìn Lạc Thần, viên kia con mắt màu trắng tà dị làm tăng mị lực của hắn vô số lần, nàng cảm thấy toàn bộ linh hồn mình như bị hút vào đó. “Đẹp trai không? ” Lạc Thần tinh nghịch đánh chụt vào má nàng. “Hừ, đẹp cái quỷ, vẫn là một tên độc nhãn long” Yên Sương Nhi khẽ gắt, sờ con mắt trái còn trống rỗng của hắn, trong lòng tê rần. “Yên tâm, sớm muộn sẽ đủ hai mắt” Lạc Thần không sao cả đáp. Dừng một chút, hắn nói tiếp: "kể ta nghe chuyện của nàng, là kẻ nào ép nàng kết hôn hay sao? “ Lạc Thần vẫn không quên nàng cố gắng tu luyện để không trở thành công cụ hôn nhân. Yên Sương Nhi lắc đầu, giải thích: “Môn phái của thiếp là Bách Hoa Tông, thuộc Thất cấp tu chân thế lực, mỗi một thế hệ sẽ tuyển chọn ra ba vị thánh nữ trong số 100 đệ tử hạch tâm của môn phái” “Ba vị thánh nữ sẽ có cơ hội làm người kế vị môn chủ, mà các đệ tử hạch tâm khác bị đào thải sẽ phải lập gia đình với thiên tài của các thế lực khác khi tông môn yêu cầu.” “Đây là quy định các đời của Bách Hoa Tông, mọi thứ đều được phổ biến khi lựa chọn gia nhập môn phái, không có sự ép buộc gì cả” Lạc Thần nhíu mày: "hôn nhân chính trị sao?” Yên Sương Nhi gật đầu, nói:"Bách Hoa Tông chỉ thu nữ đệ tử, việc thông gia nhằm phát triển tông môn cũng như thành lập mật thiết mối quan hệ với các thế lực khác” Nàng nói tiếp: "Thiếp là trẻ mồ coi, khi còn bé đã được sư phụ là Nhị Trưởng lão của môn phái thu nhận, dốc lòng bồi dưỡng, xem như con gái ruột, thiếp không muốn làm trái lệnh tông môn, cũng không muốn kết hôn cùng người xa lạ, vì thế nỗ lực cạnh tranh chức vị thánh nữ, mới dẫn đến chuyên lần này” “Cạnh tranh kịch liệt lắm sao? Lúc đầu nàng đã là Kim Đan Viên Mãn, vẫn không tự tin tranh đoạt vị trí thánh nữ?” Lạc Thần tò mò, tuổi của Yên Sương Nhi chỉ hơn 20, sở hữu hai loại linh căn, lại có tu vi Kim Đan
Viên Mãn, vậy mà nóng lòng đột phá Nguyên Anh để cạnh tranh. “Quy định đệ tử hạch tâm dưới 25 tuổi được tranh thánh nữ, thiếp mới hơn 20, còn kém các sư tỷ vài tuổi, trong số 100 đệ tử tham gia lần này, đã có hai vị đột phá Nguyên Anh sơ kỳ, thiếp cảm thấy áp lực nên mới cố gắng liều lĩnh đột phá” Yên Sương Nhi cười khổ giải thích, mặc dù thiên phú nàng cao nhưng thua thiệt về số năm tu luyện. Nhìn Lạc Thần, nàng hạnh phúc nói tiếp: "bất qua chàng là cứu tinh của thiếp,
không những giúp thiếp đột phá thành công, còn lĩnh hội được Huyền Thủy, lần này thiếp chắc chín phần mười giành đựơc một vị trí thánh nữ” Lạc Thần yên tâm
gật đầu, hắn không tin chỉ là một cái Thất cấp môn phái lại có đệ tử cùng lứa có thể vượt qua nàng. Phải biết tại Bát cấp thế lưc như Lạc gia, đệ tử dưới 25 tuổi có thành tựu như nàng cũng không nhiều. Về phần Lạc Vũ, chỉ mới 15 tuổi đã là Kim Đan Sơ Kỳ, nên được vinh danh là đệ nhất thiên tài, thành tựu sau này của hắn không ai dám nói trước, con đường tu luyện đầy rẫy thăng trầm, vô số thiên tài nhất thời tỏa sáng nhưng lại ngậm ngùi chết đi cũng là chuyện bình thường ở tu chân giới. Đối với người đệ đệ này, Lạc Thần không có quá nhiều hận thù, dù sao thì đối xử tệ với hắn là toàn bộ Lạc gia, kẻ này chưa từng chính diện đối phó hắn, tuy nhiên cặp mắt kia Lạc Thần phải lấy lại, không ai có thể cướp đi thứ gì của hắn. Ôm chặt thân thể mềm mại của giai nhân, Lạc Thần biết nàng còn nguyện vọng, còn tông môn, còn sư phụ, muốn nàng theo hắn là làm khó nàng, hắn mở miệng: “Nơi đây là đâu? Ta vô tình truyền tống vào, hoàn toàn không biết vị trí của nớ' Yên Sương Nhi thân thể run rẩy, biết với thân phận của bọn hản hiện tại, nếu không đủ thực lực tuyệt đối rất khó ở cùng nhau, Lạc Thần còn mối thù với Lạc gia, Yên Sương Nhi quyết tâm muốn giúp hắn báo thù, nàng cần ngồi lên ghế 'Thánh nữ Bách Hoa Tông, làm hậu phương vững cho hắn. Hít sâu một hơi, Yên Sương Nhi đáp: "Mật thất này là nơi bế quan trước kia của sư phụ thiếp, nằm rất gần Bách Hoa Tông, Bách Hoa Tông thuộc phía Bắc Băng Thiên Đại Lục, gần với thành Hàn Băng, đây là thành trì lớn nhất trong địa bàn Cửu cấp thế lực Thiên Sơn Tiên Cảnh.” Lạc Thần siết chặt nàng, cúi đầu tìm đến đôi môi thơm ngát, dịu dàng ngậm lấy. Chụt chụt chụt Âm thanh mê người lại vang lên, Lạc Thần cuốn lấy lưỡi mềm, bên dưới dương vật đã cấp tốc chui vào khe hẹp đã vốn ướt đẩm. Phạch phạch phạch Hai thân thể điên cuồng chìm đắm trong cơn mê, bọn hắn biết sẽ rất lâu mới gặp lại nhau, vì thế buông tha tất cả để phóng túng hưởng thụ dư vị ngọt ngào mà tình yêu mang lại. Lạc Thần bên trên nút lưỡi giai nhân, bên dưới hung hăng ra vào thân thể nàng, như muốn hòa tan nàng vào hắn. Rất lâu sau “Á, Á, Ưm, Sướng! Thiếp sướng! Thiếp ra rồi, chàng mau ra cùng thiếp! Á!” Yên Sương Nhi hét lên trong sung sướng, mắt đẹp trợn tròn, đôi môi đỏ mọng rỉ nước. “Chơi nàng cả đời cũng không chán, bảo bối, ta ra cùng nàng "Lạc Thần thở hổn hển, cả người gồng mạnh, bắn thẳng tinh hoa vào nơi sâu thẩm nhất người đàn bà của mình... “Đến thời điểm ta cũng phải đi, nàng cũng nên xuất quan rồi” Lạc Thần gạt lệ nơi khóe mắt nàng, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ còn vươn lệ, khàn khàn nói 'Yên Sương Nhi ôm chặt hắn như không muốn xa rời, hồi lâu mới thủ thỉ: “Nhất định phải quay về với thiếp” “Yên tâm, trong hai năm, ta sẽ đến Bách Hoa Tông cầu hôn nàng đường đường chính chính” Lạc Thần kiên định nói, hai năm đủ để hắn làm rất nhiều việc. Yên Sương Nhi hạnh phúc khôn kể, nàng lắc đầu, mở môi hồng nói nhỏ: “Thánh nữ của Bách Hoa Tông sẽ được cử đến Thánh Linh Học Phủ học tâp, hai năm sau chàng hãy đến đó tìm thiếp” “Thánh Linh Học Phủ?” Lạc Thần thắc mắc, hắn chưa từng nghe đến cái tên này. Yên Sương Nhi vuốt tóc mai, dịu dàng giải thích:”Đó là nơi có địa vị cao quý tại Băng Thiên Đại Lục, do rất nhiều cường giả đỉnh cao của Băng Thiên Đại Lục thành lập, dùng để tìm kiếm truyền nhân, ngoài ra bồi dưỡng thiên tài trẻ tuổi của đại lục để thi đấu với các đại lục khác” “Các đại lục khác?" Lạc Thần tiếp tục thắc mắc. Yên Sương Nhi biết thân phận của hắn, cũng không cảm thấy kỳ lạ, ôn nhu nói tiếp: “chúng ta sống trong một tinh cầu gọi là Việt Long Tinh, tinh cầu này chia thành 4 khu vực lớn, phân biệt gồm: Phía Đông Hoàng Sa Đại Lục, Phía Tây U Nguyên Đại Lục, Phía Thần Hải Châu Đại Lục và phía Bắc Thiên Băng Đại Lục của chúng ta." Lạc Thần bừng tĩnh, xem ra sau này cần tìm hiểu rõ ràng thông tin tại thế giới này, thân phận trước đây của hắn chỉ biết một số thông tin cơ bản, hoàn toàn không đủ dùng. “Được rồi, ta hứa trong vòng hai năm sẽ đến Thánh Linh Học Phủ tìm nàng” Lạc Thần nghiêm nghị nói. Yên Sương Nhi ôn nhu gật đầu, vừa lúc hai năm sau Thánh Linh Học Phủ tuyển sinh, nàng mong chờ thời điểm Thần nhân của mình lực áp quần hùng, ngang nhiên tiến vào Thánh Linh Học Phủ cùng nàng. Hôn sâu nàng lần cuối, Lạc Thần quyến luyến bóp nát Tiểu Na Di Phù, nơi đây thuộc phạm vi gần với Bách Hoa Tông, hắn không thể ngang nhiên cùng nàng xuất hiện, đành phải truyền tống ra ngoài. “Phu quân, thiếp sẽ nổ lực tu luyên, thiếp sẽ loại bỏ hết tất cả chướng ngại của chàng” Nhìn thân ảnh Lạc Thần dần biến mất, Yên Sương Nhi lẳng lặng nói. Nàng đứng trong mật thất hồi lâu, như muốn khắc ghi tất cả nơi đây vào tâm trí, thân ảnh phong hoa tuyệt đại kiên định xoay người. “Lạc gia, các ngươi chờ đó cho ta” Âm thanh phiêu miểu như có như không. Mật thất lại trở về tĩnh lặng vốn có