Chương 73: Tiến Hành Huấn Luyện
Sau bữa trưa Mạc Vũ hỏi thăm đường đến thư viện Thú Sư. Hóa ra thư viện lại nằm ngay trên tầng lầu hai trăm lẻ hai, tầng áp mái của đại bản doanh Thú Sư.
Tòa lâu đài Hữu Quan xây dựng theo hình chữ thập đôi, chia làm năm đại bản doanh. Đại bản doanh Thú Sư nằm ở một đầu chữ thập, đối diện chính là đại bản doanh Kim Sư. Thư viện của năm đại bản doanh đều đặt cả trên tầng áp mái vừa thoáng khí, vừa đủ ánh sáng tự nhiên, bảo quản thư tịch được tốt hơn.
Mạc Vũ đến lên đến nơi, không gian thư viện khác biệt hoàn toàn với những tầng lầu phía dưới, không có vách ngăn, quanh tường đều có cửa sổ thông gió, mát mẻ, sáng sủa. Ở giữa là từng dãy dài kệ bằng đá trắng, sắp đầy sách. Người quản lý thư viện đầu tựa ghế, chân gác trên bàn, ngủ ngáy khò khò.
Trong thư viện chỉ có năm sáu người chú tâm tra cứu mà thôi.
Mạc Vũ bước tới cạnh quản lý thư viện định đánh thức y dậy, một người ngồi cách đó không xa, đưa ngón tay lên miệng ‘suỵt’ một tiếng: “Chớ đánh thức ông ta dậy!”
Mạc Vũ gật đầu bỏ đi vào, sách trên kệ đều có bìa màu vàng tượng trưng của đại bản doanh Thú Sư. Mạc Vũ cầm một cuốn lên xem thấy đề tựa ‘Một Trăm Cách Thúc Giục Sinh Trưởng Thú Cưỡi’. Lật vài trang ra xem, lại để ý tới cuốn xếp bên dưới có tựa, ‘Cách Thuần Hóa Thú Cưỡi’. Cuốn bên cạnh thì có tựa ‘Cách Lai Tạo Thú Cưỡi’ nhìn đến hoa cả mắt.
Mạc Vũ lắc đầu, trả cuốn sách vào chỗ cũ. Nhìn kỹ một lượt sách trên kệ, đều có tựa liên quan đến thú cưỡi cả. Cậu đến kệ thứ hai thì các tựa sách đều liên quan đến cách chăm sóc thú cưỡi. Kệ thứ ba là sách hướng dẫn các chủng loại thức ăn tốt cho dị thú. Cậu để ý đến một cuốn mỏng đề ‘Một Nghìn loại Thức Ăn Cho Thú Chiến’. Mở ra xem danh mục thức ăn đều dành cho thú chiến loại có v·ú. Rất đa dạng và kỳ dị. Có loại thì trộn độc dược, có loại thì trộn tinh huyết, có loại thì chỉ dùng xương để làm thức ăn mà thôi…
Mạc Vũ để trả lại sách lên kệ, xem đến các loại sách nói tới thức ăn dành cho côn trùng thì cầm lên xem. Cuốn sách này dày hơn trăm trang, danh mục chi tiết từng loại thức ăn cho từng loại côn trùng khác nhau. Xem tới nửa cuốn sách mới thấy đề cập mục thức ăn cho ong. Mạc Vũ mừng rỡ đọc kỹ qua một lượt, thức ăn cũng vô cùng phong phú cho từng loại ong khác nhau, ong mật, ong độc, ong bầu, ong chiến, ong hôi….loại ong Mạc Vũ xem chính là loại ong độc, danh mục thức ăn ngoài các loại độc thảo, còn có thêm các loại độc từ sinh vật khác phối trộn với nhau để tăng độc tính. Độc dược càng mạnh, ong sinh trưởng càng khỏe. Chỉ là độc dược khó tìm, giá thành cực kỳ đắt đỏ theo ghi chú chép thêm ở bên dưới trang sách, khuyến cáo dành riêng cho người huấn luyện.
Mạc Vũ ghi chép lại tất cả các cách phối trộn thức ăn, mô tả hình dáng, cùng ghi chú của năm trăm loại thực vật độc dược và tám nghìn loại độc từ sinh vật ra giấy.
Mạc Vũ đi hết tất cả các kệ sách mới tìm được vài cuốn tâm đắc liên quan nói đến cách chăm sóc côn trùng, thuần hóa côn trùng, sinh sản côn trùng. Đến khi cậu rời khỏi thư viện quay về phong riêng thì trời đã tối mịt.
Mạc Vũ không đến đại sảnh phòng ăn mà đem tất cả ghi chép ra đọc kỹ một lượt. Đến tận sáng hôm sau đã ghi nhớ sáu, bảy phần trong đầu.
Mạc Vũ thấy trời đã sáng tỏ, mới bước ra ngoài vệ sinh mặt mũi cho tỉnh táo. Quay về phòng cậu bỏ ra khay hơn nửa cân thức ăn, đặt bên cạnh tổ ong, đủ cho chúng dùng bảy, tám ngày. Đoản kiếm đỏ huyết giắt thắt lưng, bỏ tất cả lương khô, hộp mứt vào cả một cái túi vải nhỏ đeo ra sau lưng.
Cậu chuẩn bị kỹ càng đâu đó, xem không thiếu gì nữa mới đi xuống quảng trường.
Theo đúng hẹn, Lý Tiềm Xuân đã đứng ở cửa cổng chính lâu đài từ sớm. Cô ăn vận y phục võ quán, thon gọn, xinh đẹp hơn rất nhiều.
Mạc Vũ ngẩn ra nhìn Lý Tiềm Xuân một lúc mới hỏi: “Mọi người đâu cả rồi?”
Lý Tiêm Xuân đã quen với ánh mắt Mạc Vũ nhìn mình, không lấy gì làm thẹn nữa, nghe hỏi liền đáp: “Lê Long, Lê Anh Thư gặp mấy người Vương Thị Loan thì đi trước cả rồi. Cô Hồng tới khách sạn đánh cỗ xe gửi ở đó, chắc sắp quay về đến nơi rồi.”
Cả hai rời khỏi võ quán, vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu thì thấy Nguyễn Thị Hồng hồ hởi đánh cỗ xe chạy lại.
“Hai người đợi tôi có lâu không?” Nguyễn Thị Hồng cười khì khì nói.
“Chúng ta đi thôi!” Mạc Vũ không đáp mà đỡ Lý Tiềm Xuân lên cỗ xe, còn mình ngồi cạnh Nguyễn Thị Hồng phụ giúp cô đánh xe.
Việc Nguyễn Thị Hồng không nói rõ ràng cho mọi người hay cách thức tự rèn luyện ở võ quán Hữu Quan, cả bọn nổi xung trách cứ cô một trận không nhẹ.
Trưa hôm qua, sau khi đã trách cứ Nguyễn Thị Hồng một hồi, cả bọn thống nhất sáng hôm nay sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ trên ‘bảng trắng’ vừa kiếm điểm công, vừa tự rèn luyện thân thể.
Đúng hẹn, trời vừa sáng cả bọn đã tụ tập ở trước cổng chính võ quán, Lê Anh Thư vừa gặp Nguyễn Thị Hồng đã lôi chuyện cũ ra cự cãi với nhau một trận. Nguyễn Thị Hồng giận quá đi nhờ xe của một học viên cũ đến thẳng khách sạn Hữu Quan, lấy cỗ xe Mạc Vũ gửi ở đó lần trước quay về. Cô trên đường còn hậm hực Lê Anh Thư nhưng thấy trên đường chỉ có mỗi Lý Tiềm Xuân và Mạc Vũ thì cơn tức giận mới nguôi ngoai đi.
Cả ba đi một mạch đến rừng Ngọc Sơn Trà, cách xa khách sạn Hữu Quan năm dặm thì dừng lại. Rừng Ngọc Sơn Trà nghiêm cấm học viên tiến vào rừng từ lâu, nhưng vẫn có vài lối riêng bí mật xâm nhập vào trong. Ba người đi tới một vách đá cao, ở đó có hơn năm sáu cái lều dựng tạm, bên ngoài có vài cỗ xe chất đầy củi và da thịt, lông thú. Một học viên đội nón thấy Nguyễn Thị Hồng đánh cỗ xe đi lại thì cười khì khì hỏi: “Cô Hồng đi săn đó phải không?”
Nguyễn Thị Hồng nhảy khỏi cỗ xe ung dung đi tới cạnh hắn, không trả lời mà hất hàm nói: “Ba người!”
Tay học viên đưa ba ngón tay lên: “Ba mươi ngân phiếu, cộng thêm cỗ xe, vị chi là năm mươi ngân phiếu tất cả.”
Nguyễn Thị Hồng bĩu môi; “Tôi chỉ có bốn mươi ngân phiếu, có cầm không thì bảo.”
Tay học viên cười khì khì: “Cô Hồng bớt xén ghê gớm quá! Bốn mươi lăm ngân phiếu, thì tôi cho qua.”
“Ta chẳng biết mi canh giữ ở đây kiếm bộn ngân phiếu b·ất h·ợp p·háp à. Ta bớt xén thì có gì là ghê gớm!” Nguyễn Thị Hồng gằng giọng nói.
Tay học viên cười xòa nói: “Chỉ vì miếng cơm manh áo, cô thông cảm cho! Tôi bỏ không ít ngân phiếu ra mới dành được một chỗ như thế này. Mới có vài ngày đứng thu lộ phí, cô đã làm gắt rồi thì tôi sống làm sao nổi.”
Vừa lúc đó bên kia một học viên đi lại, tay cầm cây quạt xếp phe phảy nói: “Chú Văn làm gì mà than nghèo, than khổ như vậy.” Người đó nói rồi hướng Nguyễn Thị Hồng chào một tiếng.
Người đó Mạc Vũ không xa lạ gì, chính là tên áo tím có chú gà trắng hôm trước giả thua. Người học viên tên Văn thấy hắn đi lại thì vội vàng nói: “Cậu Hán đấy à! Hì hì, tôi nào có than nghèo, than khổ đâu! Cô Hồng cứ tự nhiên đi đi!”
Nguyễn Thị Hồng chau mày khó chịu: “Tôi không cần!” Nói rồi rút ra năm tờ ngân phiếu loại mười đồng đưa ra, “Cầm lấy!”.
Người học viên tên Văn cười khì khì cầm lấy: “Đa tạ cô Hồng nhé!”
Hắn cầm ngân phiếu bỏ vào tay áo, lập tức chạy đến bức vách bằng đá đẩy nhẹ một cái. Vách đá như tấm màng che tách ra, hiện rõ con đường mòn phía sau.
Hóa ra đó chính là tấm giấy bóng được ngụy trang thành bức vách, nhằm đánh lạc hướng người đi tuần tra. Nguyễn Thị Hồng đánh cỗ xe chạy mau qua con đường mòn, tấm vách lập tức khép lại như cũ.
Mạc Vũ đợi cỗ xe đã đi xa mới hỏi: “Hắn ta là ai vậy?”
Nguyễn Thị Hồng khinh khỉnh nói: “Hắn chính là tên ma cô Trịnh Văn Hán ở đại bản doanh Khí Sư, chuyên đi lừa gạt, đầu cơ chuộc lợi, không cái gì xấu xa là hắn không dám làm. Hắn túc trực ở đây chủ yếu dùng ngân phiếu thu mua mọi thứ để tích điểm công đó. Cậu về sau gặp hắn thì chớ có dây vào làm gì.”
Mạc Vũ ‘ồ’ lên một tiếng, cái tên Trịnh Văn Hán lần trước đóng kịch chuộc lợi bất chính. Cậu đã muốn ra tay t·rừng t·rị hắn một vố cho bỏ ghét, nay nghe Nguyễn Thị Hồng nói thế càng thêm khó chịu hỏi thêm: “Không ai trị hắn hay sao?”
Nguyễn Thị Hồng phì một tiếng nói: “Hắn đã có gan làm càn, cậu nghĩ hắn dễ bị ức h·iếp vậy sao. Thực lực của hắn nghe đâu đã đạt đến bán dị nhân vững chắc, không mấy khi sẽ đạt đến thực lực dị nhân chân chính cơ sở. Cha hắn chính là tổng trấn Diễn Ngọc, ngay đến hiệu trưởng võ quán gặp hắn còn phải nể mặt mấy phần. Cái lối vào rừng bí ẩn vừa rồi nghe đâu do chính hắn cùng đám học viên bất lương trong võ quán dựng lên. Chẳng qua chúng ta không còn cách nào vào được Ngọc Sơn Trà, đành phải đi qua đó thôi, bằng không thì đừng hòng tôi tiếp tay cho bọn chúng làm giàu.”
Mạc Vũ khẽ gật đầu thầm nghĩ “Cái tên gian manh này không phải phường vô lại tầm thường, mình phải cẩn thận mới được.”
Cả ba đi hơn một dăm nữa thì nhìn thấy phía trước có một cái trại lớn, Nguyễn Thị Hồng ấm ức nói: “Trại phía trước chính là nơi tên Trịnh Văn Hán dựng lên để thu mua mọi thứ từ người đi rừng ra đấy! Củi đun, dược liệu, da thịt…cái gì có trên bảng trắng hắn đều không từ một cái gì cả.”
Lý Tiềm Xuân nghe hai người nói chuyện thì thò đầu ra trước hỏi: “Hắn tích điểm công nhiều để làm gì?”
“Điểm công ngoài đổi các thứ thiết yếu ra còn có thể dùng để đi vào giếng mạch, nghe nói nơi đó giúp ích rất lớn cho người sắp đột phá giai đoạn. Thực lực hắn tiến nhanh như hiện tại chính là nhờ mấy lần trực tiếp đi vào giếng mạch đó.”
Mạc Vũ, Lý Tiềm Xuân không khỏi ‘à’ lên một tiếng kinh ngạc. Không ngờ võ quán lại có một nơi trọng điểm quan trọng đến vậy.
Cả ba đến trước cửa trại thì bốn người ăn mặc theo lối giang hồ chơi đ·ánh b·ạc. Trong đó có một tên mập phệ Mạc Vũ cũng biết mặt, chính là tay cùng Trịnh Văn Hán dựng vở kịch lần đó.
Tên mập phệ đợi cỗ xe đi tới gần thì rời khỏi bàn, đứng dậy hỏi: “Các vị đi săn à?”
Nguyễn Thị Hồng lớn giọng nói: “Không được à!”
Tên mập phệ cười khì khì: “Không có gì! Chúng tôi chỉ hỏi chơi thôi. Mời các vị cứ tiếp tục lên đường.” Hắn tránh qua cho cỗ xe đi lên, nhổ một bãi nước bọt, miệng lầm bầm khó chịu quay lại chỗ ba người kia.
Cỗ xe đi được hơn một dặm nữa thì không tiếp tục tiến lên được, Nguyễn Thị Hồng nói: “Chúng ta lưu lại đây thôi! Phía trước không còn đường đi nữa.”
Mạc Vũ nhảy xuống cỗ xe, hướng mắt nhìn ra xung quanh, rừng xanh che phủ, tầm mắt không vượt quá trăm bước. Lý Tiếm Xuân nhìn một lượt mới nói: “Tôi đi quanh đây xem có dược liệu nào đáng giá hay không.”
Nguyễn Thị Hồng lắc đầu nói: “Tìm dược liệu chắc phải đi vào sâu hơn, bên ngoài này chắc đã bị thu hoạch hết cả rồi.”
“Đúng đó!” Mạc Vũ thấy Nguyễn Thị Hồng lưng giắt đoản kiếm, tay mang cung tên rất ra dáng người đi săn thì đưa ngón cái lên khen một tiếng.
“Chúng ta chỉ đi quanh đây thôi, nghe rõ chưa!” Nguyễn Thị Hồng dặn dò đâu đó rồi hướng bên trái rừng chạy đi.
Lý Tiềm Xuân mang theo một cây liềm sắc, một túi vải lớn đi về phía trước, Mạc Vũ theo sau.
Cả hai đi nửa ngày chỉ kiếm được vài bụi cây hoa tím sắc. Dược liệu vùng này bị khai thác kiệt quệ cả rồi. Lý Tiềm Xuân không khỏi thất vọng nhìn Mạc Vũ dùng đoản kiếm rạch vào thân cây vỏ màu đỏ đậm, hứng mủ vào một cái phễu làm từ lá cây: “Đó là cây Huyết Tâm Độc, mủ của nó rất độc, cậu dùng làm thức ăn cho bầy ong phải không?”
Mạc Vũ cười khì khì gật đầu một cái.
Loại cây độc này trên đường đi chỉ có vài cây, thân đều bị người đi trước rạch lấy mủ cả. Mạc Vũ khó khăn lắm mới thấy một cây vỏ vừa liền, tranh thủ đứng lại nghỉ ngơi dùng dao rạch lấy mủ, may là loại mủ này vừa chảy ra đã vón cục ngay rất thuận tiện cho việc bỏ vào túi vải.