Âu Tổng Tôi Muốn Ly Hôn

Chương 5: Tiếp tục quậy đi, để xem cô quậy được đến bao giờ.




Buổi tối tại Âu gia.

Âu Trạch Dương và Bạch Tử Du cùng nhau đi xuống nhà để cùng tham gia bữa tiệc. Khi hai người vừa xuất hiện đám đông ở đấy lại lên tiếng bàn tán về cô.

“Người này là Bạch Tử Du nhát như cái đó à? Trông xinh thật đấy!”

“Phải đó giờ mới nhận ra cô ấy xinh đẹp tới vậy Tĩnh Hạ khi đứng trước mặt cô ấy trông kém sang hẳn.”

Âu phu nhân thấy cô đến gần mình thì nắm lấy tay cô kéo cô lại ngồi gần bà.

“Tử Du ây da, thế này là đúng rồi nghĩ thông suốt hơn trước rồi, bây giờ chỉ thiếu một đứa con thôi. Nếu con có thể sinh cho mẹ một đứa cháu trai thì mẹ mãi nguyện lắm rồi.”

“Con...”

Tử Du nhìn hắn ánh mắt khó xử, hắn thấy vậy liền lên tiếng nói giúp cho cô.

“Mẹ chuyện của bọn con mẹ đừng bận tâm nữa đâu.”

Không để Tử Du lên tiếng Tĩnh Hạ đứng bên cạnh hắn đã vội vàng tiếp lời.

“Phải đó anh Trạch Dương đang gây dựng sự nghiệp chắc chắn anh ấy chưa muốn có con đâu. Đúng chứ?”

Âu phu nhân không quan tâm lời cô ta quay sang phía cô mỉm cười nói.

“Đừng nghe nó.”

Đột nhiên cơn buồn nôn dâng trào lên cổ họng, cô vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Âu phu nhân lo lắng nhìn theo cô.

“Làm sao thế?”

Âu Trạch Dương cũng đi theo cô vào trong, hắn đứng sang một bên vén tóc lên cho cô rồi nghi ngờ hỏi.

“Sao cô lại nôn?”

“Không biết, chắc ăn phải đồ ăn hư thối.”

“Cô bị chậm kinh mấy ngày rồi phải không?”

“Không thể nào, chắc chắn tôi không mang thai.”

“Tốt nhất là vậy, cô không nên mang thai lúc này.”

Bạch Tử Du nhìn hắn cười chua xót.

“Đúng không nên mang thai.”

...

Âu phu nhân lo lắng cho sức khỏe của cô nên đã bảo Âu Trạch Dương đưa cô về nghỉ ngơi trước. Cô nằm trên giường nhìn hắn ấy nấy nói.

“Buổi tiệc vẫn đang diễn ra chúng ta quay về thế này không hay đâu nhỉ?”

“Mẹ bảo cô nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

“Umm.”

“Tử Du mấy ngày nay cô hơi bất thường.”

Cô cười gương trốn tránh ánh mắt hắn đang nhìn mình.



“Vậy sao?”

Âu Trạch Dương vừa nói hắn vừa cởi áo ngoài rồi tiến đến phía Bạch Tử Du.

“Trước đây cô rất muốn có con còn gì? Thậm chí còn không từ đủ thủ đoạn hèn hạ, cô đang muốn lùi một bước để tiến hai bước à?”

“Âu...Âu Trạch Dương, anh không muốn có con cơ mà?”

“Dùng biện pháp.”

Hắn nói xong liền định cúi xuống hôn cô nhưng cô đã nhanh hơn lấy tay chặn hắn lại.

- Rốt cuộc là chuyện gì thế này Âu Trạch Dương không thích mình cơ mà, sao có vẻ như anh ta rất hiểu cơ thể của mình vậy?

Âu Trạch Dương hất tay cô ra khinh bỉ nói.

“Tử Du đừng giả vờ nữa lúc cô đòi tự tử không phải là vì chuyện này hả?”

Hắn nói rồi cúi xuống hôn lên môi cô, tay hắn cũng không chịu để yên mà nhanh chóng cởi áo cửa cô ra. Bạch Tử Du hoảng loạn khua tay khắp nơi đẩy hắn ra.

“Âu Trạch Dương...”

“Yên nào.”

Âu Trạch Dương vươn tay đến ngăn tủ, hắn lục lục cái gì đấy nhưng không thấy có gì cả, hắn quay lại nhìn cô bất lực nói.

“Hết rồi.”

Bạch Tử Du không hiểu hắn đang nói về cái gì liền khó hiểu lên tiếng hỏi lại hắn.

“Hết cái gì ???”

“Tuần trước vẫn còn một hộp.”

- Một hộp, một hộp là bao nhiêu cái, tuần trước vẫn còn một hộp. Trời ạ, nhiều quá đi mất.

Cô dần hiểu ra cái hắn đang nói là gì, cô nhìn hắn ngượng ngùng lên tiếng.

“Anh đang nói đến cái đó sao?”

“Cái đó, hồi trước đeo cho tôi bao nhiêu lần rồi còn ngại nói nữa hả?”

Hắn lại định cúi xuống hôn cô liền bị cô chặn lại một lần nữa.

“Chúng ta đâu có tình cảm với nhau.”

- Sao cảm giác sinh hoạt vợ chồng thường xuyên quá nhỉ. Mình vẫn là nữ sinh đại học 18 tuổi còn chưa từng nắm tay đàn ông. Cứu với.

Hắn thấy cô nằm bất động nên đành lên tiếng trước.

“Cô không muốn à?”

“Tôi không được khỏe.”

- Nên tìm lý do gì để qua mặt được nhỉ lỡ anh ta phát hiện mình bất thường thì phải làm sao?

Hắn nghe cô nói thì kéo áo lên lại cho cô.



“Tôi không thích cưỡng ép người khác.”

Khi hắn định đứng dậy rời đi thì bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, quản gia Lâm ở bên ngoài nói vọng vào.

“Cậu Âu cô Tĩnh Hạ xảy ra chuyện rồi, cậu mau đi xem đi.”

Thấy hắn định ra ngoài Tử Du liền kéo hắn ngã xuống rồi giường rồi khó chịu nói.

“Không được đi tôi khó chịu.”

- Nếu anh ta cứ thế bị Tĩnh Hạ gọi đi mặt mũi mình biết để đi đâu anh ta không được đi.

“Bạch Tử Du cô đang bày trò gì vậy?”

“Không bày trò gì cả, tư thế của chúng ta rất tự nhiên mà.”

Cô nói rồi từ từ cởi cà vạt của hắn ra. Bên ngoài lại vang lên tiếng thúc dục hắn.

“Cậu Âu, cậu chuẩn bị xong chưa cô Tĩnh Hạ đang đợi cậu.”

“Cô ấy có chuyện gì?”

“Cô Tĩnh Hạ bị đau bụng.”

“Bảo cô ta cút đi.”

Người ngoài nghe hắn nói vậy không khỏi bất ngờ, mọi người lại dồn ánh mắt về phái Tĩnh Hạ.

“Rốt cuộc lời đồn nói Tĩnh Hạ là người trong lòng Âu tổng là ở đâu ra vậy?”

“Có ai lại đuổi người trong lòng mình cút đi chứ tôi thấy tình

cảm của Âu tổng và Âu thiếu phu nhân tốt lắm, cô Tĩnh Hạ làm phiền chuyện tốt của họ chắc chắn sẽ tỏ ra khó chịu với cô ấy.”

Tĩnh Hạ quay sang Âu phu nhân tỏ vẻ vô tội nhìn bà.

“Bác gái có phải cháu làm anh Trạch Dương giận rồi không.” “Chúng ta đi thôi đừng làm phiền nó sinh cháu nội cho bác, chúng ta đi thôi.”

Âu phu nhân kéo cô ta rời khỏi đó để giành không gian riêng tư cho hai người. Khi mọi người rời đi hết Bạch Tử Du liền muốn đứng dậy rời khỏi người hắn. Nhưng Âu Trạch Dương nhanh hơn cô, hắn kéo cô lại rồi tiếp tục hôn lên khắp mặt cô. Cô không chịu khuất phục vùng vẫy trong bất lực, hắn nắm lấy cằm cô khó chịu lên tiếng.

“Yên nào.”

Nói rồi hắn lại tiếp tục công việc đang rang rở của mình. Hắn lấy cà vạt của mình trói hai tay cô lại để cô khỏi đánh đấm lung tung.

“Âu Trạch Dương đợi đã, đợi đã Trạch Dương.”

Hắn thấy cô phản kháng như vậy thì cũng đành dừng lại xem cô muốn nói gì. Tử Du nắm bắt cơ hội vội vàng nói.

“Vừa nãy mọi người đều thấy anh vào phòng tôi, lên giường của tôi, bây giờ anh ra ngoài mặt mũi tôi biết để đi đâu.”

“Vậy nên, cô làm vậy là để giữ thể diện của cô à?”

“Nếu anh thương xót Tĩnh Hạ thì cô ta vẫn chưa đi xa đâu giờ anh ra ngoài đuổi theo vẫn còn kịp. Dù sao mọi người cũng giải tán rồi anh đi tìm cô ta cũng không sao tôi chỉ cần không bị mất mặt là được.”

Âu Trạch Dương nghe cô nói xong thì vô cùng tức giận, hắn đứng dậy chỉnh trang lại rồi cô khó chịu nói.

“Tiếp tục quậy đi, để xem cô quậy được đến bao giờ.”

“Này anh đợi đã cởi chói giúp tôi đi chứ, khốn nạn.”