Hắn đặt cô xuống giường, Tĩnh Hạ cũng chạy lên theo hai người cô ta nhìn Tử Du tỏ vẻ lo lắng.
“Anh Trạch Dương cô Bạch sẽ không sao chứ?”
“Không sao, em đi được rồi.”
“Nhưng Trạch Dương về chuyện cô Bạch...”
“Về chuyện Tử Du nhắm vào em, sau khi cô ấy tỉnh lại anh sẽ cho em một lời giải thích.”
Tĩnh Hạ nhìn Tử Du đang nằm trên giường ánh mắt không giấu nổi sự đố kị.
- Không được, tuy trông Trạch Dương đã hoàn toàn ghét bỏ vì Bạch Tử Du vô cớ gây sự, nhưng chỉ cần ngày nào Bạch Tử Du vẫn là Âu phu nhân anh ấy vẫn có trách nhiệm với cô ta, mình phải nghĩ cách khiến Bạch Tử Du làm chuyện quá đáng hơn nữa để hai người họ ly hôn.
Tĩnh Hạ bí mật gặp riêng bác sĩ đến khám cho Bạch Tử Du.
“Cái này của anh, anh chỉ cần nói lại với Âu thiếu là cô Bạch không hề có chuyện gì, ngụ ý nói cô ta là đang giả vờ là được.”
“Được, tôi biết rồi.”
...
Tên bác sĩ kia sau khi khám qua cho cô thì đứng dậy quay qua phía Âu Trạch Dương.
“Cô Tử Du không có vấn đề gì lớn, chỉ là tự dưng tức giận nên mới vậy, nghỉ ngơi là sẽ ổn.”
“Ý anh là cô ta không hề bị gì?”
Tên bác sĩ không trả lời câu hởi của hắn mà chỉ gật đầu một cái rồi thu dọn đồ đặc rời đi.
Vừa lúc ấy thì Bạch Tử Du cũng tỉnh lại, Âu Trạch Dương đi đến gần cô lên tiếng khinh bỉ.
“Bạch Tử Du cô giả bộ thành quen rồi à? Trước đây tự tử không thành bây giờ lại bắt đầu giả vờ ngất.”
Bạch Tử Du khó khăn ngồi dậy, cô nhìn hắn với ánh mắt đỏ ngầu, bất lực lên tiếng.
“Trong mắt anh tôi làm gì cũng là giả bộ, còn Tĩnh Hạ làm gì cũng đúng?”
“Cô đừng nhắc đến Tĩnh Hạ cô ấy không làm sai gì hết, cô đừng nhắm vào cô ấy mãi. Tát cô ấy trước mặt mọi người, bôi nhỏ cô ấy là kẻ thứ ba, hủy hoại danh tiếng của cô ấy. Bạch Tử Du nếu còn có lần sau cô không cần ngồi ở vị trí Âu phu nhân này nữa đâu.”
“Vậy tôi cũng cảnh cáo anh, anh còn dám bao che cô ta cái danh chồng của Bạch Tử Du cũng không liên quan gì đến anh nữa. Cút ra ngoài.”
Bạch Tử Du nằm xuống giường không quan tâm đến hắn ta nữa. Âu Trạch Dương thấy cô kích động như vậy hắn cũng không muốn so đo với cô nữa nên liền đứng dậy đi ra ngoài.
...
Ngày hôm sau Bạch Tử Du hẹn Hàn Phong bạn thân thuở nhỏ của mình ra ngoài gặp mặt, tiện thể đưa cô đi chơi một vòng cho thoải mái chút.
Hàn Phong nghe Bạch Tử Du kể lại mọi chuyện xảy ra mấy hôm trước cho cậu, nghe xong Hàn Phong không khỏi bất ngờ, cậu nhìn Bạch Tử Du với ánh mắt dò xét lên tiếng hỏi.
“Cậu dặn mặt Âu Trạch Dương ghê vậy à?”
“Ừ cậu không thấy vẻ mặt lúc đó của anh ta lúc đó đâu thú vị lắm.”
“Không phải, cậu chúng tà gì thế dám dằn mặt cả Âu Trạch Dương. Không phải cậu vẫn luôn là vợ hiền gọi dạ bảo vâng của anh ta sao?”
“Cậu điên rồi hả? Mình là người vợ hiền từ khi nào chứ?”
“Cậu còn dám nói hả sau khi cậu kết hôn với Âu Trạch Dương chính vì anh ta không thích mình nên cậu đã tuyệt giao với mình, chúng ta là bạn thân bao nhiêu năm tình yêu khiến người ta mù quáng mà.”
Bạch Tử Du nghe Hàn Phong nói mà không khỏi khó hiểu cô nhìn cậu lên tiếng hỏi lại điều mình nghi ngờ.
“Mình tuyệt giao với cậu à?”
“Không nhớ nữa à. Bao lâu rồi mình không gặp nhau cậu biết không cũng không biết lần này cậu lên cơ gì lại chủ động hẹn mình ra đây.”
“Trạch Dương đó là cô Bạch mà, sao cô ấy lại ở cùng người đàn ông khác. Trạch Dương anh đừng giận chuyện này chắc chắn là có hiểu lầm gì đó, cô Bạch chắc sẽ không mập mờ với người đàn ông khác đâu.”
Ở một chỗ không xa Âu Trạch Dương và Tĩnh Hạ đứng đấy nhìn thấy hai người Tử Du và Hàn Phong đang ngồi nói chuyện với nhau. Tĩnh Hạ liền đứng bên cạnh Âu Trạch Dương nói bóng nói gió để hắn hiểu lầm mối quan hệ của hai người. Âu Trạch Dương hất tay Tĩnh Hạ đang khoác tay mình ra. Hắn đi đến chỗ hai người đang ngồi tức giận nắm lấy tay cô, lớn tiếng trách vấn.
“Bạch Tử Du hình như tôi từng nói với cô tôi không thích cô qua lại với cậu ta rồi mà.”
Tử Du hất tay hắn ra nhìn hắn nhàn nhạt đáp.
“Anh với Tĩnh Hạ thì được, sao tôi với Hàn Phong thì không?”
Âu Trạch Dương chưa kịp lên tiếng thì Hàn Phong đã vội vàng phản bác lại Tử Du.
“Bà cô ơi câu này không được nói linh tinh. Mình mà lại giống với Tĩnh Hạ à? Mình và cậu rất trong sáng Âu tổng nghe thấy sẽ xé xác mình mất.”
“Ý cậu là tôi với Tĩnh Hạ không trong sáng?”
“Âu tổng anh hiểu lầm rồi.”
Tĩnh Hạ nhìn thấy ánh mắt khó chịu của Âu Trạch Dương lại càng muốn thêm dầu vào lửa.
“Âu Trạch Dương hình như cô Bạch hiểu lầm quan hệ của chúng ta cố tình tìm đối tượng mập mờ để chọc giận anh.”
Âu Trạch Dương lại nắm lấy tay cô ép cô đứng dậy.
“Tử Du có phải cô đã quên tối nay phải cho tôi về nhà ăn cơm không?”
Cô nghe xong thì không khỏi bối rối cô không chỉ quên chuyện này thậm chí ký ức 5 năm qua cũng quên sạch rồi. Cô chỉ có thể cười trừ tỏ vẻ bĩnh tĩnh nói.
“Chưa quên.”
“Chưa quên mà còn tốn thời gian với người không liên quan.”
Hàn Phong thấy Âu Trạch Dương liếc nhìn mình câu liền vội vàng kiến cớ rời đi.
“Người không liên quan đi trước đây. Tạm biệt.”
Trước khi đi cậu còn kéo theo Tĩnh Hạ đi cùng.
“Anh đi thì cứ đi đi kéo theo tôi làm gì?”