Chương 26: Haki
6 tháng trôi qua
Khi nhắc đến dãy núi Tuyết người ta sẽ nghĩ ngay đến Thánh Sơn Orphean đầu tiên, bởi đây không chỉ là khu vực trung tâm mà cũng là nơi các Bán Thần hùng mạnh cư trú cũng như giá·m s·át toàn bộ đại lục.
Núi nằm chót vót phía cao gần chục vạn mét làm không khí nơi đây quanh năm dao động vào tầm khoảng -90 đến -120 độ, nói đơn giản thì nếu để một người bình thường ở đây chưa đến một phút thì tất cả các bộ phận cơ thể của hắn sẽ đóng băng lập tức mà không có bất kì đau đớn nào.
Phía sau khu vực Thánh Sơn ấy lúc này xuất hiện một thân ảnh nhỏ bé đang không ngừng huy quyền, mặc dù hắn đã nương tay nhưng dư ba còn sót lại vẫn còn khiến không gian vang lên từng trận rung động kịch liệt phá hủy hết cảnh quan xung quanh.
Tay hắn đang bọc lên một lớp năng lượng màu đỏ đen kì dị, từng quyền từng quyền dũng mãnh thẳng tiến, giá rét bên ngoài như từng lưỡi đao sắc bén lại không thể gây bất kì vết trầy xước nào đến thiếu niên.
Nếu nhìn kĩ thì những múi cơ của hắn không có chút nào phồng to dữ tợn, thay vào đó lại lộ ra vô cùng săn chắc lẫn cân đối, rất là đẹp mắt và tràn đầy mỹ cảm.
Đương nhiên cũng đừng nhìn chúng không lớn mà coi thường, bởi năng lượng thực sự ẩn chứa trong đó đủ để bất kì ai xem nhẹ sẽ phải ngậm quả đắng.
Và đúng vậy, thiếu niên đó chính là Volkath, ngoài hắn ra còn có ai khác sẽ một mình đến nơi hoang vu lạnh lẽo bên ngoài.
Trong khi những thần tộc trẻ tuổi khác bận bịu với việc minh tưởng đề thăng lượng ma lực hoặc là học tập ma pháp thì hắn lại chọn cách rèn luyện kỹ năng ở nơi khắc nghiệt này, một phần vì áp lực nơi đây đủ để kích thích haki trong cơ thể hắn hoạt động mạnh mẽ, phần khác là do hắn rất thích ở nơi yên tĩnh không người.
Còn về phần giữ bí mật thì sao?
Không cần thiết, có chủ thần chống lưng thì hoàn toàn không có bất kì ai dám bí mật theo dõi hắn, Kadus chính là ví dụ điển hình cho việc g·iết gà dọa khỉ, hơn nữa với tính cách chính trực của Edras thì nếu có việc đích thân hắn sẽ đến trước mặt Volkath nói chuyện chứ không cần phải bí mật theo dõi làm gì cả.
"Hệ thống, mở ra bảng cá nhân."
Chuyển sang bài hát L'Amour Toujours, cảm nhận được làn điệu êm dịu, tâm thần Volkath cuối cùng chìm vào không gian hệ thống.
Thân thể của hắn trong thời gian qua không ngừng được trui luyện và tăng cường mạnh mẽ thông qua hạn chế khí, Volkath có niềm tin rằng nắm đấm hiện tại của hắn đã đủ đánh nát một tòa châu lục ở kiếp trước.
【Túc chủ: Volkath (9 tháng)
Chủng tộc: Thánh tộc
Cảnh giới: Cao cấp ma pháp sư trung giai
Thiên phú: Hạn chế khí (đã dung hợp)
Kỹ năng: Tổng cương nguyên tố ma pháp (kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi) (88%) Quang minh thần thuật (6%) Thánh Quang Tự (100%) Haki quan sát (100%) Haki vũ trang (100%) Haki bá vương (100%).
Vật phẩm: Light Saber, vạn năng máy nghe nhạc, x20 mì Hảo Hán, Diablo SVip, x12 rương soda ướp lạnh, x3 quả lựu đạn thường...
Đánh giá: Ngươi đang tiến đến gần hơn đỉnh phong cường giả hàng ngũ nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể làm đến vô địch.】
Nhìn phía trên kỹ năng, trong lòng Volkath không khỏi sinh ra một cỗ cảm giác thành tựu, với đầu não đặc biệt thiên tài, hắn đã không phải dành quá nhiều thời gian cho học tập ma pháp cũng như việc đưa các loại Haki đến đại thành.
Chỉ riêng quang minh thần thuật học tập có chút khó khăn, thân thể hắn chưa qua tẩy lễ bởi Cổ Thần Trì thì chưa thể cảm giác hay điều động được thần lực, 6% tiến độ hiện tại cũng bởi vì lĩnh ngộ được bản chất nguyên tố từ tổng cương mà ra.
Về phần Haki quan sát, nhờ vào độ thuần thục cao nên Volkath có thể nhìn thấy trước tương lai gần để làm ra hành động, điều này vô cùng có ích trong chiến đấu, đến nỗi đọc tiếng lòng của những người yếu hơn mình, nghe thì rất mạnh nhưng đối với thế giới này hiệu quả không quá khả quan bởi người tu luyện ma pháp có khá cao tinh thần lực kháng tính.
Bọn hắn sử dụng minh tưởng pháp tăng cường tinh thần lực của mình giúp câu thông với nguyên tố ma lực trong không khí, cho nên cảnh giới càng cao thì thức hải của càng mạnh, chưa kể ở đây còn tụ tập cường giả đỉnh cao của toàn đại lục nữa.
Haki vũ trang tăng phúc đối với thân thể hắn hiện giờ không có tác dụng bao nhiêu nhưng dù sao có vẫn còn hơn, sau này không cần vẫn có thể dạy lại cho người khác.
Haki bá vương thì không cần phải nói, đây thứ tiềm ẩn trong triệu người mới có một, hệ thống đã hợp lý hóa cũng như cải tiến phù hợp hơn với thế giới này, dựa vào trường năng lượng khí thế có thể trấn áp bẻ gãy ý chí của kẻ địch, cuối cùng còn ảnh hưởng đến cả nguyên tố tự nhiên cũng như thiên địa nữa.
----------
Crắc Crắc
Theo thói quen Volkath lại bẻ khớp, co duỗi thân thể mệt mỏi của mình đi vào đại sảnh của Cung Điện Ánh Sáng.
"Chào buổi tối."
Hắn đưa tay vẫy với hai người thủ vệ đang đứng ngủ gà ngủ gật trông cửa, dù sao 3 tháng đều ra vào ở đây không chào hỏi gì thì mới là kì cục.
"Sao hôm nào tiểu tử ngươi cũng quá giờ mới trở về, đây là muốn mệt mỏi c·hết bọn ta a."
Bị đánh thức bất chợt bởi thủ phạm cầm đầu, thanh niên đứng bên phải oán trách một câu.
"Haha, cũng là vì rèn luyện cơ thể rồi, mỗi ngày không ra ngoài phát tiết một chút cơ thể ta sẽ hư mất."
Vô hạn tinh lực cũng có chỗ xấu, thân thể tràn đầy vĩ lực nhưng lại luôn phải điều tiết khống chế làm trong lòng Volkath ngứa ngáy không thôi, bây giờ hắn mới hiểu cảm giác của Saitama khi tìm được đối thủ "ngang tài ngang sức" sung sướng bao nhiêu.
Dù sao ở nơi đây lâu riết cũng nhàm chán, ngoại trừ thỉnh thoảng liên lạc với Xeniel thì chắc thú vui duy nhất của hắn là trêu chọc mấy con loli.
"Nói đến ngươi khổ luyện lâu như vậy chẳng lẽ là bởi ngài Edras giao cho nhiệm vụ?"
Thanh niên đứng bên trái gãi đầu hỏi.
"Chỉ là một chút hứng thú của bản thân thôi, có lỗi vì đã để các ngươi tăng ca."
Thanh niên đứng bên phải lắc đầu biểu thị không sao, tay bắt đầu hiếu kì gõ cồm cộp vào lồng ngực Volkath lên tiếng:
"Không hổ là thánh tộc, chỉ chạm vào thôi cũng có thể cảm giác được trong đó to lớn lực lượng."
"Đúng, đúng, chỉ riêng với cường độ này với cái khuôn mặt soái ca này đã đủ mê c·hết mệt các cô nương ngoài kia."
"Haha, vậy tiểu tử ngươi có hứng thú thử một chút mùi đời không?"
"Ta nghe nói cuối tuần này sẽ có vài tinh linh hoa khôi từ rừng nguyên sinh tới kà kà."
Đánh xuống mấy cánh tay đang làm loạn, đúng là hai lão lưu manh, không biết bọn hắn làm sao dành được việc làm chỗ này.
"Thật là đến chịu với các ngươi."
Volkath lắc đầu cười nhạt, biết bản tính của hai tên này, hắn rút từ trong túi ra 4 đồng vàng ném cho hai tên kia làm bọn hắn kém ngay tại chỗ hoan hô tại chỗ hô vạn tuế.
"Thôi được rồi, ta đi trước."
Ngáp một cái, Volkath cất bước nhanh chóng về phòng ngủ một chút, mặc dù minh tưởng tăng cường ma lực có vẻ lợi hơn nhưng Volkath vẫn cứ lựa chọn tuân theo bản năng kiếp trước, bởi điều này vẫn luôn nhắc nhở hắn rằng mình từng là một con người.