Áp Trại Tú Tài

Chương 1: Mới Ra Hang Hổ




Mục Sở Bạch cảm thấy con đường nhân sinh của y đi chệch hướng từ sau khi y thi đậu tú tài.

Mục Sở Bạch là con vợ lẽ của phú hào Mục gia Giang Thành. Tuy y không được coi là cẩm y ngọc thực lại cũng quá sống an ổn nhưng y dù sao cũng là nhi tử Mục gia, có như thế nào cũng sẽ không bị bạc đãi. Nhưng mà giờ này ngày này, chính y lại tự ôm hết đồ đạc, chạy trốn lên núi Thiên Vương ở Giang Thành.

( Cẩm y ngọc thực: Áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc. Nghĩa bóng: Cuộc sống giàu sang)

Nói về lý do tại sao y bỏ trốn, ta phải bắt đầu sau khi y thi đậu tú tài.

Năm đó, Mục gia lão gia đem con vợ cả Mục Sở Thanh cùng con vợ lẽ Mục Sở Bạch cùng đưa đi thi tú tài, chỉ có một mình Mục Sở Bạch ghi danh thi đậu tú tài, mà Mục Sở Thanh kia gót chân tú tài cũng chưa chạm tới.

Vốn dĩ Mục Sở Bạch chỉ là đi bồi thi, lúc này lại thành trúng giải thưởng lớn. Mục lão gia trong lòng rốt cuộc không vui lại không thể làm gì được. Kì thi hương cũng sắp tới, lão ta đơn giản tính kế Di hoa tiếp mộc*. Lão ngầm dùng tiền mua chuộc thứ sử Giang Thành, đem danh hào tú tài của Mục Sở Bạch chuyển tới trên đầu Mục Sở Thanh, cho Mục Sở Thanh đi thi cử nhân.

(Di hoa tiếp mộc: Đổi trắng thay đen)

Còn Mục Sở Bạch lão chỉ lén lút cho một chút tiền tài còn chính miệng lão nói sẽ phân cho y một chút gia sản để bịt miệng hắn.

Mục Sở Bạch cũng không ngu ngốc, y biết nếu đi báo cáo ca ca đi thi thì cả hai người bọn họ đều chịu liên lụy. Mà số tiền Mục lão gia bỏ ra sẽ trở nên vô ích, chứ đừng nói về sau y còn phân cho phần gia sản.

Sau này thậm chí có thể tính mạng của hắn cũng sẽ rơi vào tay Mộ gia. lúc đấy, y nén giận ở lại Mục gia sinh sống một năm. Vì vậy y nuốt xuống cơn giận, sống ở Mộ gia thêm một năm nữa, ai có thể ngờ rằng khi Mục Sở Thanh vượt qua kỳ thi trở về, Mục lão gia lại sẽ bị đầu độc chết không rõ nguyên nhân.

Mục lão gia bị độc ch·ết thần không biết quỷ không hay, quan phủ muốn tra cũng tra không ra, chuyện này cũng liền tính như vậy xóa sạch. Mà Mục Sở Thanh lại nói chính mình không yên lòng Mục gia bản thân hắn làm chủ muốn chịu trách nhiệm một nhà nên không hề đi khảo thi hội. Lúc đó, người khác nghe hành động của hán làm liền cảm động.

Trên đời này sẽ không ai biết rằng Mục Sở Thanh kì thật không thi đậu cử nhân nhưng trên đời vẫn có một người duy nhất biết bí mật này lại vừa lúc là Mục Sở Bạch.

Mục Sở Bạch lần đầu biết bí mật này đã rất tức giận, nhưng vì sao Mục Sở Thanh lại hắn biết bí mật này? Sẽ không sợ y nói ra đi? Sau đó, Mục Sở Bạch liền phân tích kĩ càng, y biết đem bí mật nói ra ngoài thì sẽ chẳng ai tin lời y nói, ngược lại Mục Sở Thanh có thể coi đây là lý do, nói hắn bịa đặt sinh sự đem hắn đuổi ra Mục gia. Nếu không có Mục gia che chở, chỉ sợ Mục Sở Thanh sẽ giết y.

Như vậy tưởng tượng, sơn băng địa liệt, núi lửa bùng nổ, một trăm con chim sẻ ríu rít trong đầu Mục Sở Bạch khiến đầu y muốn nổ tung.

Lập tức, Mục Sở Bạch thu thập toàn bộ đồ đạc của y, chuẩn bị trốn khỏi Mục gia trong đêm. Vốn dĩ y còn ngây thơ nghĩ rằng nếu Mộ Sở Thanh có thể buông tha để cho y đi thì thật tốt dù sao thì bọn họ cũng là anh em cùng cha khác mẹ.

Ai mà ngờ được...... Bản thân Mục Sở Bạch lại lắc lắc đầu, liền nghĩ trước đây, Mục Sở Thanh thừa dịp trời tối mà đã thực sự xông vào phòng y tấn công...... Cũng may y đã sớm sẵn sàng chuẩn bị để chạy trốn khỏi nhà, bằng không...... Nghĩ đến chính mình đường đường thân nam nhi, bị bức chạy trối ch·ết cũng thế, lần này bị huynh đệ nhà mình khinh bạc, quả thực là sự sỉ nhục đối với gia tộc! Tuy nhiên, lúc này cúu mạng bản thân quan trọng hơn, nếu mạng sống không còn nữa thì không cần nói đến chuyện giữ thể diện.

Y chạy như điên một mạch đi tớ núi Thiên Vương ở ngoại ô Giang Thành, nghĩ đến việc trốn vào trong tránh một chút nổi bật, sáng mai sẽ tiếp tục lên đường, Mục Sở Thanh sẽ không tiêu tốn tiền thuê người tới bắt y. Nghĩ như vậy, trong lòng y tự tin lên không ít.

Trước đây bị chính suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ một chút, không biết nên đi hướng nào. Mộ Sở Bạch cũng không biết đi trong núi Thiên Vương được bao lâu rồi, chung quanh đều là rừng cây không có phương hướng.

Hôm nay là 15, lại không có mây, mặt trặng trên bầu trời tròn như chiếc bánh trung thu chiếu sáng trên núi Thiên Vương cũng thực sự chỉ cho y một lối thoát. Y lảo đảo lắc lư bước về phía trước, có lẽ là trong núi sương sớm dày đặc, có lẽ là y quá căng thẳng mà bước chân không vững, mới vừa leo được nửa đường lên núi, lòng bàn chân của Mục Sở Bạch bị trượt kéo cả người y lăn xuống sườn đồi kèm theo tiếng thét chói tai long trời lở đất.