Anh Yêu Em Hơn Thế

Chương 7




Thịnh Thư sau khi tiễn thái phu nhân đi thì lười biếng nằm trên giường. Vừa rồi, cô đã khéo léo dò hỏi bà nội, và đúng như cô nghi ngờ, Thịnh Khanh chưa từng nói với bất kỳ ai rằng mình mang thai. Điều này làm Thịnh Thư càng thêm hoang mang về những bí mật trong gia tộc. Bà nội cô cũng kể lại một sự thật gây sốc khác: người hiện tại được gọi là Niên phu nhân không phải mẹ ruột của Niên Tích Thành. Anh là con riêng của ông Niên với một người phụ nữ khác, nhưng sau đó được mang về Niên gia nuôi nấng.

Còn về phần Tần Hồng Loan – người mà hiện tại được gọi là Niên phu nhân, bà ta bề ngoài tỏ ra hiền lành, nhu mì, nhưng bên trong đầy mưu mô, tính toán. Khi Thịnh Khanh còn sống, cứ mỗi ba bữa nửa tháng, cô lại trở về Thịnh gia, thân thể đầy những vết thương. Mọi người trong gia đình đều cho rằng những vết thương đó là do Niên Vĩnh Huy – chồng cô, ra tay. Nhưng trong lòng Thịnh lão phu nhân, bà biết rõ hung thủ thực sự là Tần Hồng Loan. Chỉ là ông bà Thịnh quá nhu nhược, không muốn đối diện với sự thật hay giải quyết tận gốc vấn đề, nên mọi chuyện cứ thế bị bỏ qua.

Thịnh Thư thở dài, xoay người rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Ở Niên gia lúc này, các chi đều đang họp bàn về chuyện liên hôn, có người đã đề nghị gả Thịnh Thư cho con trai thứ của chi hai. Tần Hồng Loan đương nhiên là đồng ý ngay lập tức.

“ Được, nếu chị cũng đồng ý thì quyết định như thế đi”

Lúc này Niên Tích Thành đi vào, anh cao ngạo tháo cà vạt. Không thèm chào hỏi ai mà ngồi xuống ghế, anh bắt chéo chân, đan hai bàn tay lại.

“ Từ lúc nào chuyện của chi trưởng lại được quyết định bởi các chi khác thế?”

Không khí trong phòng họp bỗng chốc lắng xuống khi Niên Tích Thành lên tiếng. Ánh mắt sắc lạnh của anh lướt qua từng người một, đặc biệt dừng lại ở Tần Hồng Loan. Bà ta, với vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lộ rõ sự khó chịu, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh.

“ T-tích Thành…chúng ta chỉ là đang bàn bạc về lời ích của gia tộc thôi.”

“ Bình thường những cuộc họp như thế này đều là do ba tôi chủ trì nhưng hôm nay ông ấy đi công tác rồi. Tôi sẽ chủ trì cuộc họp”

Mọi người bắt đầu xôn xao

“ Cũng khuya rồi, tôi phải tuyên bố trước tất cả mọi người. Thịnh Thư chỉ được gả cho mình tôi”

Mọi người bắt đầu xôn xao, không khí trở nên nặng nề và căng thẳng hơn bao giờ hết. Ai nấy đều kinh ngạc trước sự tuyên bố mạnh mẽ của Niên Tích Thành. Những ánh mắt hoài nghi và chỉ trích đổ dồn về phía anh.

“Tôi không muốn nghe bất kỳ ý kiến nào khác,” anh tiếp tục, giọng nói vẫn không thay đổi.

“ Em ấy không phải món hàng, mấy người thích thì nhận không thích thì ném cho người khác đâu”

“ Từ bao giờ một đứa con riêng lại đứng ra nói chuyện thế?” Người đứng đầu chi hai mở lời



Ánh mắt sắt như dao của Niên Tích Thành lập tức hướng về phía ông ta

“ Tôi là đang thay mặt ba, nếu chú có gì không vừa ý có thể ngay lập tức đi gặp ba tôi để ý kiến”

Sự im lặng bao trùm, tất cả đều bất ngờ trước thái độ dứt khoát của Niên Tích Thành. Người đứng đầu chi hai, ban đầu tỏ ra tự mãn, giờ đã phải nuốt chửng lời nói của mình. Ông ta lúng túng, không biết phải phản ứng như thế nào.

“ Quyết định thế đi, tôi sẽ cưới Thịnh Thư. Nếu ai trong gia tộc phản đối thì xin nuốt hết vào trong bụng, đây là chuyện của chi trưởng”

Anh đứng lên rời đi bỏ lại những lời xì xào bàn tán ở phía sau. Tần Hồng Loan nắm tay lại thành quyền, nếu không phải con trai bà ta bị hại chết thì làm gì có chỗ cho Niên Tích Thành lên tiếng ở đây? Thế nhưng ở đây có quá nhiều người, bà ta chỉ có thể giả vờ rơi nước mắt.

“ Con lớn rồi, không nghe lời mẹ nữa. Là tại tôi không dạy dỗ thằng bé cần thận, là lỗi của tôi”

“ Chị, thằng nhóc này vẫn ngỗ nghịch như thế mà. Không phải lỗi của chị đâu” vài người đi đến an ủi bà ta.

“ Đúng đó chị, nếu năm đó không có chị cưu mang nó thì bây giờ nó còn sống mà đứng đây nói chuyện sao? Cái thứ ăn cây táo rào cây sung”

Niên Tích Thành đứng bên ngoài cười khẩy. Tần Hồng Loan là loại người thế nào anh hiểu rõ nhất. “Miệng nam mô, bụng bồ dao găm” là câu nói để ám chỉ bà ta.

Niên Tích Thành còn một người em gái. Năm đó là bà ta giả vờ rộng lượng thu nhận hai anh em. Rồi cũng chính bà ta nhân lúc ông Niên không có ở nhà mà ra tay với em gái anh. May mà anh mạng lớn, luôn đề phòng bà ta nên mới sống được tới bây giờ.

Thù này, Niên Tích Thành không bao giờ quên! Ngày nào anh chưa trả thù được cho em gái, ngày đó anh không để Tần Hồng Loan được sống yên ổn.

...----------------...

Thịnh Thư bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc. Cô thế mà lại ngủ nướng đến mười giờ sáng mới dậy. Cô uể oải cầm lấy điện thoại

“ Alo”

“ A Thư, em dậy chưa?” Giọng của Thịnh Trường Lưu vang lên từ bên kia đầu dây



“ Không thấy hay gì còn hỏi” cô cộc cằn nói

“ Ba mẹ đi vắng hết rồi, em đến phòng làm việc của anh lấy tập tài liệu anh đang để trên bàn đến cho anh có được không? Đưa cho người khác anh không yên tâm”

“ Dạaaa” cô cố ý kéo dài, rõ ràng là không muốn dậy lúc này

“ Em đi ngay đâyyy”

Thịnh Thư thở dài, không còn cách nào khác, đành phải lồm cồm bò dậy khỏi giường. Cô vươn vai một cái, cảm nhận sự mệt mỏi vẫn còn đeo bám, nhưng cuối cùng cũng đành phải lục đục ra khỏi phòng. Cô không có tâm trạng để suy nghĩ nhiều, chỉ muốn làm xong việc rồi lại trở về giường ngủ tiếp.

Cô rửa mặt cho tỉnh táo rồi mang tài liệu đến Thịnh thị cho anh hai.

Vừa bước vào Thịnh thị, tất cả mọi ánh mắt đã đổ dồn về phía cô. Thư ký của Thịnh Trường Lưu vui vẻ chạy ra đón cô

“ Tiểu thư, mời cô đi bên này”

“ Hay anh đêm lên dùm tôi đi, tôi buồn ngủ”

“ Không được đâu ạ, thiếu gia nói phải chính tay tiểu thư đưa”

“ Gì mà phiền thế?”

Cô miễn cưỡng đi theo thư ký lên phòng giám đốc. Vừa xoay tay nắm cửa bước vào đập vào mắt cô là Niên Tích Thành đang ngồi trên sofa. Cô lập tức tỉnh cả ngủ.

À, ra là thế.

Cô đập tài liệu xuống bàn. Niên Tích Thành nhìn cô, khoé miệng khẽ nở nụ cười

“ Lại gặp nhau rồi”

...----------------...