Niên Tích Thành và Thịnh Thư có tổng cộng bốn người con, hai trai, hai gái. Có chút tiết nuối khi đứa con gái lớn đã mất trong bụng mẹ nhưng ông trời đã mang đến cho họ ba thiên thần khác.
Con trai cả, là người trưởng thành nhất trong các anh em. Từ nhỏ, Thành Nghiêm đã thừa hưởng sự điềm đạm và vui tính của ba. Cậu bé luôn là người đầu tiên bảo vệ và chăm sóc các em, đặc biệt là cô em út. Với cậu, gia đình là trách nhiệm và niềm tự hào lớn nhất.
Người con trai thứ hai lại hoàn toàn trái ngược với anh cả. Thành Nghị nghịch ngợm, sáng tạo và rất biết cách làm mọi người cười. Tuy hay đùa nghịch, cậu vẫn luôn yêu thương và che chở các em, đặc biệt là cô em gái út Thư Nghiên. Cậu thường nói đùa rằng:
“Con là anh trai tốt nhất trong nhà, vì con biết làm em gái vui hơn cả anh Nghiêm!”
Cô bé út là trái tim của cả gia đình. Thư Nghiên giống mẹ y hệt, từ ngoại hình đến tính cách. Cô bé nhẹ nhàng, điềm đạm và rất tinh ý. Chính điều đó khiến cả nhà không ai nỡ làm phật ý cô. Thư Nghiên, cô con gái mà Niên Tích Thành và Thịnh Thư mong chờ nhất. Cô em gái mà Thành Nghiêm, Thành Nghị yêu thương nhất. Cô bé lớn lên trong sự bao bọc của ba mẹ và anh trai.
“ Ba, ba ơi” Niên Thư Nghiên năm nay bốn tuổi, cô bé chạy lon ton về phía Niên Tích Thành đón anh đi làm về.
“ Thư Nghiên” Niên Tích Thành dang tay ra ôm cô con gái nhỏ vào lòng rồi bế bồng cô lên.
“ Con ra đón ba đi làm về sao?”
"Dạ"
Nhìn con gái bé bỏng trong vòng tay mình, trái tim Niên Tích Thành như tan chảy. Anh mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán cô bé.
“Thư Nghiên ngoan quá, ba nhớ con lắm. Hôm nay con có ngoan không? Có nghe lời mẹ và hai anh không?”
Cô bé gật đầu, đôi mắt to tròn ánh lên vẻ hồn nhiên:
“Dạ có!”
“ Mẹ đâu rồi con?"
“ Mẹ ngủ trong phòng”
Anh khó hiểu, bây giờ đang là chiều tối, Thịnh Thư lại ít khi ngủ giờ này. Anh ẵm Thư Nghiên trên tay rồi đi vào trong phòng ngủ, anh đi từ từ để không đánh thức Thịnh Thư đang ngủ say.
“ Thư Thư” anh ngồi xuống, đặt Thư Nghiên lên giường rồi khẽ gọi tên cô.
“ Ừm, anh về rồi à?”
* Sao em lại ngủ giờ này thế? Mệt à?”
“ Là tại công chúa nhỏ của anh, chạy nhảy cả ngày em sợ nên phải chạy theo con bé.”
“ Ở nhà còn Thành Nghiêm và Thành Nghị mà" anh vén tóc cô ra phía sau tai.
“ Hai đứa nhỏ đi học rồi”
Niên Tích Thành đỡ cô ngồi dậy, Thư Nghiên tinh nghịch bò đến ngồi giữa ba và mẹ.
Niên Tích Thành bật cười, kéo cô bé vào lòng, khế nhéo má con gái:
“Công chúa nhỏ của ba đúng là nghịch ngợm mà. Cả ngày chạy nhảy làm mẹ mệt, còn không chịu ngoan ngoãn chơi yên một chỗ.”
“Con đâu có nghịch nhiều đâu... Con chỉ chơi với mèo một chút thôi. Mẹ cứ lo xa!”
Thịnh Thư mỉm cười, khẽ xoa đầu con gái:
“Chơi với mèo thì được, nhưng đừng để con mèo chạy vào phòng bếp như hôm qua nữa nhé. Ba con về thấy là con không thoát được đâu”
Cô bé lập tức nhìn sang mẹ, vội vàng chui vào lòng Thịnh Thư, giọng nũng nịu:
“Mẹ, cứu con. Ba giận kìa!”
Niên Tích Thành cười lớn, đưa tay bế cô bé lên:
“Ba không giận, nhưng nếu lần sau con còn làm mẹ mệt như vậy, ba sẽ phạt con không được ăn kem!”
Thư Nghiên trợn tròn mắt, nhìn ba đầy vẻ cầu xin:
“Không mà ba! Con hứa sẽ ngoan mà!”
Thịnh Thư nhìn hai cha con đùa giỡn, nụ cười thoáng qua đôi môi. Những khoảnh khắc thế này khiến cô cảm thấy mọi mệt mỏi đều tan biển.
Đúng lúc đó, từ ngoài cửa, tiếng bước chân và giọng nói của hai cậu con trai vang lên. Cả Thành Nghiêm và Thành Nghị vừa tròn 11 tuổi nhưng tính cách đã rõ ràng đối lập. Được cái là cả hai cậu đều giống y đúc ba và cũng rất thương mẹ.
Thành Nghiêm bước vào trước, đặt cặp sách gọn gàng vào góc rồi chào mẹ
“Ba mẹ ơi, tụi con về rồi."
Thành Nghị thì trái ngược, vừa vào nhà đã kêu lớn:
“Ba! Mẹ! Tụi con đói quá!”
Cậu chạy ào đến giường, nhảy phốc lên, khiến Niên Tích Thành khế nhíu mày. Không phải là anh khó chịu gì con trai nhưng mà Thành Nghị nhảy lên giường như thế rất nguy hiểm.
“Nghị, không được chạy nhảy lung tung trong phòng.”
“Con đâu có chạy lung tung, con chạy đúng vào đây mà!”Thành Nghị chun mũi, ngồi xuống bên cạnh mẹ
Thành Nghiêm đi lại gần, đặt tay lên vai em trai
“Nghị, ba nói đúng đấy. Lần sau nhớ cẩn thận.”
“Thì con chỉ vui vì được gặp ba mẹ thôi mà.”Thành Nghị xụ mặt Thịnh Thư bật cười, kéo cả hai cậu con trai ngồi xuống cạnh mình.
“Con trai mẹ lớn rồi mà cứ làm như em bé vậy. Để mẹ xuống bếp lấy bánh cho hai đứa”
“Em nghỉ đi. Để anh.Niên Tích Thành giữ tay cô lại, cười.
Thành Nghiêm nhanh nhẹn đứng dậy:
“Ba, để con phụ. Con nhớ mẹ có để bánh trong lò vi sóng, con lấy ra cho Nghị.”“ Nhìn anh hai mà học hỏi” Niên Tích Thành khoác vai con trai lớn.
Thành Nghị phồng má, giọng hờn dỗi:
“Ba lúc nào cũng thiên vị anh Nghiêm hết. Con cũng ngoan mà!”
Thịnh Thư bật cười, xoa đầu cậu con trai nghịch ngợm “Mẹ biết Thành Nghị cũng ngoan, nhưng con phải bớt bày trò lại thì mới làm anh tốt được chứ.”
Thành Nghị bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn đáp lời.
“Con biết rồi, mẹ”
Thư Nghiên đưa tay chạm vào má anh trai.
“ Với em anh là anh trai tốt nhất"
“ Thư Nghiên của anh, yêu em quá”
Thành Nghị bỗng nhiên cười tít mắt, vươn tay ôm lấy cô em gái nhỏ đang ngồi trong lòng ba.
Thành Nghiêm đang uống nước nghe vậy thì giả vờ ho khan, ra vẻ không hài lòng:“Thế còn anh hai thì sao? Chỉ có anh Nghị tốt nhất à?”
Thư Nghiên quay sang, nghiêng đầu ngẫm nghĩ một chút rồi mỉm cười ngọt ngào:
“Anh hai cũng tốt, nhưng anh Nghị hay chơi với em hơn.
Đúng là tính cách của Thành Nghị và Thư Nghiên rất hợp nhau nên ở nhà hai đứa trẻ này chuyên bày trò quậy phá.
Nhưng không sao, Thành Nghiêm luôn đóng vai “người anh cả mẫu mực” để dọn dẹp mọi hậu quả mà hai đứa nhỏ gây ra. Cậu cũng biết được mẹ từng sảy thai và căn phòng thờ nhỏ trong nhà là giành cho ai. Thành Nghiêm mỗi tối hay vào phòng thắp hương và dọn dẹp bàn thờ cho Thư Dung.
Nhìn con trai có vẻ hơi tuổi thân, Thịnh Thư phì cười
“ Nhưng mà với mẹ, Thành Nghiêm cũng là anh trai tốt”
“ Đương nhiên rồi, con thương ba thương mẹ và em nhất nhà đó”
“ Này, ba thương mẹ nhất chứ không phải con đâu”
Thịnh Thư phì cười rồi vẫy Thành Nghiêm lại, cả nhà quây quần bên nhau. Gia đình này là sự bụ đắp cho tuổi thơ thiếu vắng tình thương gia đình của Niên Tích Thành, là sự hàn gắn những vết thương trong lòng Thịnh Thư suốt bao năm. Cuối cùng họ cũng được bình yên sao bao sóng gió.
Thịnh Thư mỉm cười nhìn Niên Tích Thành đang ôm con, hình ảnh ấy khiến cô cảm thấy trái tim mình ẩm áp. Cô không biết tại sao, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh, cô lại cảm nhận được sự bình yên lạ kỳ, như thể cô là chốn về duy nhất của anh. Có lẽ vì...anh là nhà.
Niên Tích Thành, khi nhìn thấy nụ cười trên môi cô, cũng bất giác mỉm cười. Ánh mắt anh dịu dàng, như thể cả thế giới này chỉ còn lại hình bóng của cô. Cô từng nghĩ, chỉ vì một lời nói vu vơ của mình, một sự trêu đùa vô ý mà anh mới cưới cô về, như một cách để bảo vệ cô khỏi những tổn thương của cuộc sống. Nhưng sự thật không phải vậy.
Chỉ có mình anh biết, vào cái ngày anh lênh đênh trên biển, chống chọi với tử thần giữa cơn bão lớn, đã có lúc anh muốn buông xuôi tất cả. Làn nước lạnh lẽo như kéo anh xuống vực sâu vô tận, đôi mắt anh từ từ nhắm lại, cảm giác buông bỏ nhẹ nhàng như một lời giải thoát. Nhưng rồi, giữa những dòng ký ức hỗn loạn, hình ảnh của cô xuất hiện.
Hình ảnh Thịnh Thư, đôi mắt trong trẻo, nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng, tất cả như một ngọn hải đăng giữa bóng tối, dẫn lối cho anh trở về. Anh không thể buông bỏ, không thể để cô đơn độc đối mặt với thế giới này. Chính cô là lý do anh chống chọi, là lý do anh sống sót.
“Thư Thư..” Anh khẽ gọi tên cô, như muốn nhắc nhở bản thân rằng tất cả những gì anh đang có đều đáng giá.Thịnh Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt giao nhau với anh. “Anh sao thế?”
“Không có gì”anh khẽ cười, ánh mắt đầy yêu thương.
“Chỉ là... anh cảm thấy mình thật may mắn khi có em và các con.”
Cô bật cười, giọng nói nhẹ nhàng.
“Em cũng vậy.”
Trong khoảnh khắc ấy, không cần những lời thề non hẹn biển, không cần những lời hứa hoa mỹ, cả hai đều hiểu rằng, họ chính là chốn bình yên của nhau, là nơi mọi vết thương đều được chữa lành.
“ Con cũng thấy vậy" Niên Thư Nghiên chêm vào.