Khang Trịnh Trường và Thẩm Ý Hoan cuối cùng cũng đến được Niên gia. Vừa mới bước xuống xe thì Niên Thành Nghiêm đã lao đến ôm Khang Diệu Hàm.
“ Ây ây, con gái chú, con đừng có ôm” Khang Trịnh Trường gỡ Thành Nghiêm ra khỏi người con gái mình. Rồi bế cô bé lên
“ Nè, chê con tôi hả?” Niên Tích Thành chau mày đi đến.
“ Chứ sao?”
Khang Trịnh Trường bế Khang Diệu Hàm lên, tay vỗ nhẹ vào lưng con gái, bảo vệ báu vật quý giá nhất của mình. Anh nghiêng đầu nhìn Niên Tích Thành, ánh mắt đầy thách thức:
“Con gái tôi quý như vàng, ai mà cho mấy cậu nhóc nghịch ngợm nhà anh ôm tùy tiện được chứ? Phải bảo vệ cẩn thận.”
Niên Tích Thành khoanh tay trước ngực, nhướng mày.
“Vậy con trai tôi thì sao? Cũng là quý tử, còn nhỏ mà đã biết quý trọng người ta rồi, anh còn muốn gì nữa?"
Khang Diệu Hàm đang được ba bể, nghiêng đầu nhìn Thành Nghiêm, đôi mắt tròn xoe, giọng non nớt.
“Anh Nghiêm, anh định ôm em làm gì vậy?”
“Em là bạn thân nhất của anh mà, anh ôm để chào em thôi. Có gì đâu.”Thành Nghị đứng từ xa, khoanh tay, nhếch môi. Cậu bé nắm lấy tay mẹ.
“ Mẹ ơi, mình đi ăn trước được không? Con nghĩ sắp có biến"
“Biến gì?”
Niên Tích Thành hắng giọng, quay lại nhìn Khang Trịnh Trường.
“Thấy chưa? Hai đứa nhỏ chỉ là bạn bè trong sáng thôi, anh đừng suy diễn xa vời.”
“Bạn bè gì mà ôm chầm lấy nhau thế? Tôi nói trước, đừng mong làm sui gia với tôi. Con gái tôi lớn lên chỉ để làm cô chủ nhỏ, không ai bắt nạt được đâu!” Khang Trịnh Trường lườm anh.
Niên Tích Thành cười khẩy, tay vỗ nhẹ lên vai bạn mình:
“Chưa chắc ai bắt nạt ai đâu. Nhà tôi tuy toàn con trai, nhưng dạy dỗ kỹ càng lắm. Anh cứ đợi mà xem.
“ Kĩ cái đầu anh. Ba thì gặp mẹ năm mười sáu tuổi rồi yêu mẹ, cưới về cho bằng được. Người như anh mà dạy con thì chỉ có thể dạy mấy thứ đó"
“ Mấy thứ đó là mấy thứ gì?" Niên Tích Thành trở nên mất kiên nhẫn, ủa bộ yêu rồi cưới là sai hả?“ Yêu dai, bám riết lấy con gái người ta chứ gì?"
Niên Tích Thành định phản bát lại nhưng Khang Diệu Hàm trong vòng tay Khang Trịnh Trường đột nhiên bật khóc.
“ Ba với chú cãi nhau ồn quá"
Tiếng khóc bất ngờ của Khang Diệu Hàm khiến cả hai người đàn ông lập tức im bặt. Khang Trịnh Trường luống cuống dỗ con gái, giọng mềm hẳn:
“Ôi, con gái ngoan, đừng khóc nữa. Ba xin lỗi mà, ba không cãi nữa đâu.”
Niên Tích Thành đứng bên cạnh cũng chỉ biết ganh tị nhìn qua hai đứa con của mình. Một đứa thì không làm được tích sự gì còn một đứa thì cũng y chang chỉ là đang nắm lấy tay vợ anh thôi.
Ôi anh muốn có con gái lắm rồi!
“ Được rồi, vào nhà đi, đứng mãi mỏi chân quả" Thẩm Ý Hoan nói rồi khoác tay Thịnh Thư đi vào nhà.
Buổi tối hôm đó, hai đứa nhỏ lại dở chứng muốn ngủ với mẹ nhưng anh đã nhanh trí dụ chúng ngủ riêng bằng cách hứa ngày mai sẽ đưa chúng về Thịnh gia chơi với ông bà ngoại.Thật ra là anh muốn đuổi chúng đi để anh và cô có không gian riêng.
Niên Tích Thành cứ quấn lấy Thịnh Thư không cho cô thoa kem dưỡng. Cô khó hiểu nhìn anh.
“ Anh muốn gì?”
“ Anh muốn con gái...”
“ Nói vậy thôi chứ chắc gì lần này là con gái chứ...?”
“ Anh chắc chắn, em tin anh đi"
“ Nếu là bình thường em chắc chắn sẽ tin anh nhưng lần này khác....
cái đó...anh quyết định được sao?”
Niên Tích Thành bật cười, ánh mắt sáng lên đầy tinh nghịch:
“Anh không quyết định được, nhưng anh tin vào duyên số. Lần này nhất định sẽ là con gái, giống em, xinh xắn, dịu dàng.”
Thịnh Thư khế lắc đầu, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười bất lực:
“Anh cứ tự tin như vậy, lỡ đâu lại là thêm một thằng nhóc quậy phá nữa thì sao?”“Không sao, thêm một đứa nữa cũng được. Nhà càng đông con càng vui” anh trả lời, giọng đầy hứng khởi. Rồi anh nghiêng người, ghé sát vào tai cô, thì thầm:
“Nhưng mà anh vẫn muốn thử xem lần này có đúng là con gái không.”
Thịnh Thư đỏ mặt, đẩy anh ra:
“Niên Tích Thành, anh thật là... Em đã bảo mệt rồi mà!”
Nhưng Niên Tích Thành chẳng hề nhụt chí, vẫn ôm lấy cô, ánh mắt đầy yêu chiều:
“Thế thì để anh giúp em đỡ mệt. Thoa kem xong chưa? Để anh làm nốt cho"
“Anh mà đụng vào thì chỉ có làm hỏng thôi” cô lườm anh một cái, nhưng rồi cũng để mặc anh ôm mình, cảm nhận hơi ấm quen thuộc.
“Được rồi, được rồi, anh không quậy nữa” Niên Tích Thành cười khế, đặt cằm lên vai cô, giọng trở nên dịu dàng hơn.
“Anh chỉ muốn ở gần em một chút thôi. Cả ngày đều bận bịu với hai thằng nhóc kia, giờ mới được yên tĩnh thế này”Thịnh Thư nghe anh nói, trái tim như mềm đi. Cô lặng lẽ tựa vào lòng anh, khế thì thầm:
“ Nếu như là con gái... anh có nghĩ là Thư Dung quay trở về với chúng ta không?”
Niên Tích Thành im lặng một lúc, ánh mắt thoáng chút trầm ngâm. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc Thịnh Thư, giọng nói trầm ấm nhưng xen lẫn chút day dứt:
“Anh không biết... Nhưng nếu thật sự là con gái, anh tin đó là món quà mà Thư Dung đã để lại cho chúng ta.
Thịnh Thư siết chặt tay áo anh, hơi thở khẽ run.
“Em vẫn không thể quên được... con bé...
“ Thư Thư...nếu lần này là con gái, chúng ta sẽ yêu thương con bé thay cả phần Thư Dung nữa nhé”
“Ừm. Chắc chắn.
Anh ôm cô lên giường, kết hôn bao năm rồi vẫn thế. Niên Tích Thành vẫn yêu Thịnh Thư như ngày đầu, anh vẫn luôn rất nhẹ nhàng với cô..
“ Tích Thành”"Hửm?"
“ Anh 34 tuổi rồi..có còn đủ sức để.."
“ Còn! Đừng có mà nghi ngờ anh nhé”
" Em không tin” Thịnh Thư phì cười, Niên Tích Thành vốn không hiểu, cô đang dụ anh đó....
“ Vậy thì đêm nay em phải tin thôi...
Vậy là đêm đó Thịnh Thư thức đến hơn ba giờ sáng vì Niên Tích Thành. Ai bảo cô khơi mào trước làm gì? Nhưng phải công nhận rằng Niên Tích Thành rất khoẻ, gần hai tháng sau Thịnh Thư phát hiện mang thai thêm lần nữa.
Lần này, Niên Tích Thành chăm lên chùa hẳn, anh cầu cho đứa bé trong bụng cô là con gái đến đồ em bé màu hồng anh đã mua hết sẵn rồi.
Ngồi trước phòng siêu âm chờ kết quả, anh run hơn cầy sấy. Bác sĩ quan sát một lúc lâu, anh toát cả mồ hôi lạnh. Giờ mà sinh ra một đứa con trai nữa là anh không dám để cô mang thai nữa luôn.
“ Là con gái, nặng.
“ con gái hả?!!”
Niên Tích Thành bật dậy khỏi ghế, giọng đầy phấn khích ngắt lời bác sĩ. Anh quay sang Thịnh Thư, ánh mắt sáng rực như trẻ con vừa được quà:
“Con gái, em nghe chưa? Là con gái thật rồi!”
Thịnh Thư không nhịn được bật cười, lườm anh một cái.
“Anh bình tĩnh một chút đi, vẫn còn đang khám mà.”
Nhưng sự phấn khích của Niên Tích Thành thì không thể kìm lại được. Anh gần như quỳ xuống trước bác sĩ:
“Bác sĩ ơi, chắc chắn chưa ạ? Không có nhầm lẫn gì chứ? Là con gái thật hả?"
Bác sĩ mỉm cười, cố gắng giữ sự chuyên nghiệp dù không thể không thấy buồn cười trước biểu cảm của người cha này:
“Vâng, tôi chắc chắn. Là một bé gái, rất khỏe mạnh.
Niên Tích Thành gần như nhảy cẫng lên, quay lại nắm chặt tay Thịnh Thu.“Em thấy chưa? Anh đã nói mà! Anh đã biết lần này là con gái rồi! Thật đúng là duyên số.”
Thịnh Thư nhìn anh, ánh mắt dịu dàng pha chút bất lực. Cô siết nhẹ tay anh, khế nói:
“Được rồi, anh vui thế này, lỡ sau này con gái cũng quậy như hai anh trai thì anh tính sao?"
“Không sao hết! Anh sẽ chiều con bé tới tận trời. Em cứ yên tâm!” Anh đáp mà chẳng hề nghĩ ngợi.
Nhìn bộ dạng hào hứng của anh, Thịnh Thư không khỏi bật cười. Cô cảm nhận được tình yêu và sự mong chờ mà anh dành cho đứa con sắp chào đời, lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
“Vậy anh nhớ lời anh nói đẩy nhé. Đừng có đến lúc con gái sinh ra rồi lại chạy đi mà trốn mấy trận quậy phá của con”
“Không bao giờ!” Niên Tích Thành khẳng định chắc nịch.
Niên Thành Nghiêm và Niên Thành Nghị nghe tin có em thì còn vui hơn cả ba. Bây giờ Thịnh Thư được nâng niu còn hơn cả trứng trong nhà.
“ Chào con nhé, Thư Nghiên của ba.