Thịnh Thư nằm trong lòng Niên Tích Thành ngủ say, Niên Tích Thành nhìn người phụ nữ đang ngủ say trong lòng mình, đôi mày của anh khế giãn ra, ánh mắt dịu dàng tràn đầy yêu thương. Cô nép mình vào ngực anh, hơi thở đều đều, gương mặt nhỏ nhắn toát lên vẻ bình yên.
Đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập bên ngoài phá tang bầu không khí lãng mạn giữa hai người.
“ Ba, mẹ hai người dậy chưa?"
Anh tức muốn xì khói, còn ai vào đây ngoài hai đứa con trai quý hoá của anh chứ.
Niên Thành Nghiêm con trai lớn
Niên Thành Nghị con trai thứ
Anh bực mình bước ra mở cửa, hôm nay là chủ nhật, chưa tình cảm với vợ được bao lâu thì bị phá đám mà người phá đám lại là con mình mới đau.
"
“ Ba mẹ.”
“Đây!”
Niên Tích Thành mở cửa, ánh mắt vẫn chưa hết bực dọc, nhìn hai đứa con trai đang đứng trước mặt mình. Cả hai cậu nhóc đều đang trong trạng thái tỉnh táo lạ thường vào sáng chủ nhật.
“Ba mẹ cái gì mà gõ cửa như đòi nợ thế?” Anh khoanh tay trước ngực, giọng không giấu được vẻ càu nhàu.
Niên Thành Nghi, cậu con trai nhỏ hơn, nhón chân nhìn vào trong phòng, vẻ mặt tinh nghịch:
“Mẹ dậy chưa ạ? Chúng con muốn mẹ làm bánh mì nướng với sữa cho bữa sáng!”
Niên Thành Nghiêm, anh trai lớn, thì lại nghiêm túc hơn:
“Ba ơi, mẹ bảo hôm nay ba dẫn cả nhà đi công viên mà. Ba quên rồi
à?"
Niên Tích Thành bóp trán, anh hứa lúc nào...? Mà thôi bỏ đi
“ Mẹ ngủ chưa dậy, hai đứa về phòng ngủ đi. Mới sáu giờ rưỡi, hai con thức sớm vậy làm gì?"
Niên Thành Nghi nghếch đầu nhìn vào phòng, cố gắng ngó qua vai ba mình:
“Ba ơi, có khi nào mẹ dậy rồi nhưng ba giữ mẹ trong phòng không cho ra không?”
Niên Tích Thành lập tức trừng mắt:
“Nhỏ thôi, mẹ các con đang nghỉ ngơi. Đi ngủ lại đi, chút nữa ba sẽ làm bữa sáng cho Niên Thành Nghiêm nhíu mày, cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc:
“Ba, lần trước ba làm cháy bánh mì nướng, con không tin ba đầu. Chúng con muốn mẹ làm”
Niên Thành Nghị gật đầu phụ họa, còn chêm thêm một câu:
“Đúng đó! Lần trước sữa nóng của ba bị vón cục, con uống suýt sặc.”
Niên Tích Thành muốn gục ngã tại chỗ. Anh hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh:
“Được rồi, mẹ dậy sẽ làm. Nhưng bây giờ hai con đi về phòng nghỉ thêm chút nữa. Nếu không nghe lời, hôm nay khỏi đi công viên!”
Nghe đến đây, hai cậu nhóc lập tức im lặng, nhìn nhau rồi chạy biến về phòng.
Niên Tích Thành đóng cửa lại, quay vào phòng, thấy Thịnh Thư đã tỉnh từ lâu, đang ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt lấp lánh ý cười.
“Anh oai phong chưa kìa” cô trêu anh, giọng nhẹ nhàng. “Hai đứa nhỏ
nhà này đúng là không ngán anh chút nào.”
“Không ngán là còn nhẹ” anh lắc đầu, bước tới bên giường.
“Em thấy không? Anh nói chúng là tiểu yêu tinh, bám lấy em không rời.Thịnh Thư bật cười, kéo anh ngồi xuống cạnh mình:
“Nhưng mà anh có yêu hai đứa nhỏ không?"
Anh dịu dàng ôm lấy cô, khẽ thì thầm:
“Yêu chứ. Vì chúng là con của chúng ta. Nhưng anh vẫn yêu mẹ chúng hơn.
Cô cười lớn, vòng tay ôm lấy cổ anh
“ Anh có muốn thêm con không? Thành Nghị nói muốn có em...hai đứa nhỏ cũng sáu tuổi rồi”
Niên Tích Thành bật cười, cúi xuống nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương xen lẫn bất lực:
“Em đừng dụ anh. Lỡ sinh thêm một cậu nhóc nữa chắc anh không sống nổi đâu. Nhà mình mà thành ba tiểu yêu tinh thì anh khỏi được yêu vợ luôn.
Thịnh Thư nhướng mày, nửa đùa nửa thật “Vậy nếu là con gái thì sao? Anh không thích à?”
'Có! Anh thích chứ”
“ Vậy chúng ta sinh thêm một tiểu công chúa"
Niên Tích Thành nhìn cô, ánh mắt bỗng sáng lên như đứa trẻ nhận được món quà quý giá. Anh mỉm cười dịu dàng, vòng tay ôm lấy eo cô kéo sát vào mình:
“Nếu là tiểu công chúa, anh nhất định sẽ cưng con bé hơn cả em.
Nhưng mà...”
Anh nghiêng đầu, giọng nói trở nên đùa cợt “Em chịu nổi không? Anh mà yêu công chúa nhỏ, em có ghen không đây?"
Thịnh Thư bật cười, gõ nhẹ vào trán anh.
“Anh cứ thử xem. Đến lúc đó, anh sẽ phải chọn giữa em và con gái đấy."
Niên Tích Thành giả vờ suy nghĩ một lát, rồi cười lớn “Khó quá. Thôi thì, anh chọn cả hai. Em là hoàng hậu, con gái là công chúa, hai người đều là báu vật của anh.
Thịnh Thư không nhịn được, cười khúc khích:
“Giỏi lắm, cái miệng này dẻo thật. Nhưng mà em đồng ý đấy, sinh thêm một tiểu công chúa. Anh chuẩn bị tinh thần mà làm ông bố chăm con đi nhé”Anh ôm cô chặt hơn, giọng tràn đầy phấn khích:
“Được, vậy từ giờ chúng ta cùng cố gắng. Anh muốn thấy tiểu công chúa chạy nhảy trong nhà, gọi anh là ‘ba, và giống em y đúc”
“ Tại sao lại giống em? Con gái giống ba mới tốt chứ?”
“ Nhưng mà anh muốn thấy lại tiểu Thư Thư lúc đó..”
“ Lúc nào?”
"
“ Lần đầu gặp em...
Thịnh Thư tựa đầu vào vai anh, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay vững chãi của anh. Trong lòng cô cũng tràn đầy hạnh phúc khi nghĩ về tương lai mà cả hai cùng mơ ước.
Thịnh Thư bước vào nhà bếp thấy hai đứa con của mình đang ngồi ở bàn ăn. Hai cậu bé chờ ba mẹ lâu quá nên tự lăng vào bếp nấu ngũ Cốc.
“ Mẹ, mẹ dậy rồi à?"
“ Chào con”
Thịnh Thư mỉm cười, tiến lại gần hai cậu nhóc đang chăm chú với bát ngũ cốc trên bàn ăn. Thành Nghiêm ngẩng đầu lên trước, đôi mắt sáng rỡ:
“Con tưởng mẹ sẽ ngủ tới trưa cơ!"
“Đợi mẹ lâu quá nên tự nấu ăn à? Giỏi lắm, nhưng lần sau đừng tự ývào bếp khi ba mẹ không ở đó nhé.”Cô xoa đầu cậu con trai lớn, giọng nhẹ nhàng
Thành Nghị, miệng vẫn đang nhai ngũ cốc, vội vàng lên tiếng:
“Con không nấu gì đâu mẹ, chỉ đổ ngũ cốc với sữa thôi. Anh Nghiêm mới là người lấy bát!”
Thịnh Thư bật cười, kéo ghế ngồi xuống cạnh hai con
“Ừ, mẹ biết hai anh em của mẹ giỏi mà. Nhưng lần sau, cứ gọi mẹ dậy, mẹ sẽ làm đồ ăn ngon hơn cho hai con, chịu không?”
“Mẹ ơi, mẹ có em bé chưa? Con muốn có em!”Thành Nghiêm gật đầu, rồi bỗng nhiên nghiêng người về phía cô, hỏi nhỏ
“Sao con tò mò vậy hả? Nếu mẹ có thì sẽ nói cho hai con biết ngay,
không giấu đâu.”
Thịnh Thư khế đỏ mặt, nhưng cô nhanh chóng cười xoà, đưa tay bẹo má cậu nhóc:“Vậy mẹ nhanh nhanh có đi, con muốn làm anh trai cơ!” Thành Nghị nói, cậu chán làm em lắm rồi muốn làm anh cơ.
Cô nhìn hai đứa con trai của mình, trái tim như mềm lại. Nghĩ đến tương lai với một tiểu công chúa chạy nhảy trong nhà, cô cảm thấy cuộc sống này thật trọn vẹn.
Niên Tích Thành xuất hiện phía sau
“ Vợ, anh đói” anh cố tình thu hút sự chú ý của cô để cô quên đi hai
đứa con trai.
" Rồi rồi nghe rồi, để em nấu cho. Chịu chưa?"
Niên Tích Thành mỉm cười đắc ý, tiến lại gần cô, vòng tay ôm lấy eo vợ từ phía sau.
“Vậy mới đúng chứ. Sáng nay anh chưa được ăn gì, hai đứa này còn giành mất phần quan tâm của em.” Anh cố tình than vãn, liếc mắt nhìn hai cậu nhóc với vẻ “ganh tị”
Thành Nghiêm cười khúc khích “Ba lớn rồi còn làm nũng với mẹ, kỳ quá!”
Thành Nghị thì lại bĩu môi “Ba đúng là đồ tham lam, mẹ là của con và anh Nghiêm mà!”“Ơ hay, mẹ là của ba trước, hai đứa phải xếp sau!” Anh nhướng mày, gắn giọng
“Thôi thôi, anh nhường con một chút cũng không sao.
“Không, anh muốn đứng đây ngắm em nấu ăn.” Niên Tích Thành lắc đầu, vẫn không chịu buông cô ra.
Thành Nghiêm nhanh miệng:
“Ba chỉ giỏi làm phiền mẹ thôi. Mẹ, để con giúp mẹ nấu, ba ra ngoài đi!"
“ Hai đứa im hết, không là không công viên gì hết!”
"Daaaaaa"
Niên Tích Thành hài lòng nhìn hai đứa con rồi quay lại ôm vợ.
“ Anh, hôm nay Ý Hoan và Trịnh Trường ghé qua đó...
“ Phải rồi ha, anh quên mất"
Niên Thành Nghiêm bỏ muỗng xuống nhìn ba mẹ mình với ánh mắt lấp lánh hớn hở.“ Hôm nay Diệu Hàm tới sao mẹ?”
"Ừ"
Niên Tích Thành quay lại nhíu mày nhìn con mình, thằng nhỏ này cứ nghe đến Khang Diệu Hàm- con gái của Khang Trịnh Trường là mặt
mày sáng bừng. Cái này kì kì nha, anh không bao giờ làm sui gia với Khang Trịnh Trường đâu, chuyện này không thể được. (1)
Niên Tích Thành lập tức bật chế độ “bảo vệ con trai”, ánh mắt nghiêm túc nhìn Thành Nghiêm:
“Con trai, nghe ba nói. Diệu Hàm là con gái của chú Khang, chỉ là bạn thôi, nghe chưa? Bạn thôi!”
Thành Nghiêm ngơ ngác nhìn ba mình, rồi nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Bạn thôi thì sao hả ba? Con với bạn ấy chơi rất vui mà!”
Thành Nghị, ngồi bên cạnh, tỏ ra chẳng mấy hứng thú, chỉ buông một câu:
“Anh đừng thích bạn ấy nha, sau này anh thích bạn ấy thì phiền lắm đấy.”Niên Tích Thành gật đầu, lập tức đồng ý với ý kiến của cậu con trai thứ:
“Đúng rồi, nghe Thành Nghị nói chưa? Bạn bè chơi vui thôi, còn chuyện khác thì bỏ qua nhé!”
Thịnh Thư không nhịn được, bật cười. Cái nhà này từ khi cô sinh con là y như cái chợ.