Thịnh Thư khẽ mở mắt, cơn đau ê ẩm truyền khắp cả cơ thể. Trong phòng chỉ có một mình cô, cả người Thịnh Thư không cử động được. Cô nắm lấy ga giường, dùng hết sức ngồi dậy.
Lý Nhuận Hiên đầu?
Cô còn chưa được nghe hết câu chuyện, Thịnh Thư vội vàng chạy xuống nhà nhưng đi được vài bước cô lại choáng váng mà khuy xuống. Thịnh Thư liên tục ho khan, người làm chú ý nên chạy vào phòng kiểm tra. Họ nhìn thấy cô khó khăn ngồi dưới nền đất thì nhanh chóng đỡ cô dậy.
" Phu nhân, phu nhân cô nên quay về giường thì hơn"
" Lý...Lý Nhuận Hiên đâu?"
" Sau khi cô ngất xỉu, cả nhà loạn hết lên, bà ta thì liên tục nói gì mà..báo ứng...vệ sĩ đã đuổi bà ta đi rồi"
Thịnh Thư tức giận hất tay người giúp việc ra
" Sao các người lại để bà ta đi như vậy?"
"Phu nhân, xin lỗi cô... nhưng vệ sĩ thấy bà ta quá kích động, lại nói năng linh tinh nên đã đưa ra ngoài. Bà ta nhất định không chịu rời đi, nhưng cuối cùng cũng bị ép ra khỏi cổng. Bây giờ... chắc đã không còn ở đây nữa."
Nghe vậy, Thịnh Thư cắn môi, đôi mắt hiện lên sự bối rối và bất lực. Từng lời nói của Lý Nhuận Hiên vẫn vang vọng trong đầu cô, như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh kinh hoàng mà cô chưa thể nhìn rõ toàn bộ.
"Lập tức cử người đi tìm bà ta. Nói với vệ sĩ, nếu thấy bà ấy quay lại, không được đuổi đi." Giọng cô yếu ớt nhưng lại mang theo sự kiên quyết không thể phủ nhận.
"Vâng, phu nhân. Chúng tôi sẽ làm ngay."
Giá mà Niên Tích Thành ở đây...
Thịnh Thư được chuẩn đoán là suy nhược cơ thể, thật kỳ lạ...thức ăn của cô đều là những món ăn đầy đủ dinh dưỡng, được chế biển kĩ càng. Thịnh Thư cũng không bỏ bê bản thân để đến mức phải suy nhược. Cô dặn dò người làm không được báo cho Niên Tích Thành vì anh đang đi công tác, còn rất nhiều việc phải lo.
Bà Thịnh nghe tin con gái không khỏẻ, nên mang một ít gà hầm và mấy món đồ bổ qua cho cô. Người giúp việc đưa bà lên phòng của Thịnh Thư rồi gõ cửa.
" Phu nhân, Thịnh phu nhân muốn gặp người"
Cửa phòng không khóa, đẩy nhẹ cửa vào. Bà Thịnh nhìn thấy con gái mình đang nằm trên giường. Cô nằm quay lưng lại với bà nhưng bà vẫn thấy sự mệt mỏi của Thịnh Thư.
"Mẹ"
" Ừ"
" Sao mẹ lại đến đây?" Giọng nói cô hờ hững
"Mẹ nghe nói...con bị ngất"
Thịnh Thư không quay lại, ánh mắt cô trống rỗng nhìn về phía cửa sổ.
"Mẹ không cần đến đâu, con không sao." Giọng cô khàn đặc, mang theo chút mệt mỏi và lạnh lùng.
Bà Thịnh đặt khay thức ăn lên bàn, kéo ghế ngồi xuống bên giường.
"Dù gì mẹ cũng là mẹ con. Nghe con ngất, mẹ không thể không lo lắng."
Thịnh Thư khẽ nhếch môi, nhưng nụ cười chẳng mấy vui vẻ.
"Mẹ lo lắng sao? Lần cuối cùng mẹ đến thăm con là khi nào, mẹ còn nhớ không?"
Câu hỏi của cô như mũi dao xuyên vào lòng bà Thịnh. Bà im lặng một lúc lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ áy náy.
"Con trách mẹ cũng đúng," bà nói chậm rãi. "Nhưng mẹ không thể thay đổi những gì đã qua. Lần này, mẹ chỉ muốn chăm sóc con một chút."
Bà Thịnh mang bác canh gà hẩm đến chỗ cô, Thịnh Thư cầm lấy tô canh, hơi nóng bốc lên làm mờ đôi mắt vốn đã mệt mỏi. Cô nhìn chất lỏng vàng óng trong tô, đồi tay khẽ run nhưng vẫn cố giữ chặt để không làm đồ.
"Mẹ tự tay nấu sao?" Cô hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang theo chút châm biểm.
Bà Thịnh khựng lại một chút, sau đó khẽ gật đầu.
"Phải, mẹ tự tay nấu. Con từ nhỏ đã thích ăn gà hầm của mẹ."
Cô múc từng muỗng canh, chậm rãi đưa lên miệng. Vị ngọt thanh của nước dùng cùng với hương thơm quen thuộc lan tỏa, nhưng lại không thể làm dịu đi nỗi ngồn ngang trong lòng cô.
"Cũng lâu rồi ha..." Thịnh Thư lặp lại, giọng nói thoảng như gió. "Lâu đến mức con không nhớ mẹ đã từng nấu cho con khi nào."
Bà Thịnh im lặng, bàn tay đặt trên đùi siết lại thành nắm. "Thư Thư, mẹ biết mẹ đã làm sai nhiều điều. Nhưng lúc này, mẹ chỉ muốn con khoẻ mạnh."
Bà Thịnh ngồi xuống bên giường, bà nhìn Thịnh Thư với ánh mắt áy náy.
" Con...ly hôn với Niên Tích Thành đi..."
Thịnh Thư khựng lại, ánh mắt đầy vẻ ngỡ ngàng và không thể tin nổi. Cô nhìn chẳm chẳm vào mẹ mình, cố gắng chắc chắn rằng mình không nghe lầm.
"Ly hôn?" Giọng cô khàn đặc, mang theo sự lạnh lẽo và thất vọng. Cô đặt chén canh lên tủ đầu giường.
"Mẹ vừa nói gì?"
Bà Thịnh thở dài, ánh mắt tràn đầy sự khổ sở. Bà đặt tay lên tay Thịnh Thư, nhưng cô ngay lập tức rụt lại, ánh
nhin sac nhu dao.
"Mẹ biết điều này thật khó chấp nhận." Bà Thịnh nói, giọng run run. "Nhưng đây là cách duy nhất để con thoát khỏi những toan tính, âm mưu của Niên gia. Từ đầu con và cậu ta cũng không có tình yêu, ly hôn đi con..c-cả nhà chúng ta sẽ quay về như ban đầu...dù cho...dù cho Khanh Khanh có..."
Thịnh Thư bịt tai lại cô không muốn nghe những lời nói gì của mẹ nữa. Toàn là giả, trước giờ mẹ chưa bao giờ nói thật.
Bà Thịnh sững người, ánh mắt chấn động trước phản ứng dữ dội của con gái.
"Thư Thư.." Bà cố gắng chạm vào cô, nhưng Thịnh Thư lập tức hất văng tay bà ra, giữ khoảng cách như một bức tường vô hình.
"Mẹ nghĩ rằng con vẫn là đứa trẻ ngây thơ không biết gì sao? Trước giờ mẹ chưa từng giữ lời với con, đủ rồi...con xin mẹ. Tha cho con đi..."
Bà Thịnh sững người, ánh mắt ngấn lệ. Những lời nói sắc như dao của Thịnh Thư khiến bà đau đớn, nhưng bà không thể phản bác.
"Mẹ làm tất cả... chỉ vì muốn tốt cho con..." Giọng bà khàn đi, như đang biện hộ cho chính mình.
"Tốt cho con?" Thịnh Thư bật cười, tiếng cười khô khốc vang lên trong căn phòng lạnh lẽo.
"Nếu mẹ thực sự muốn tốt cho con, mẹ đã không nhúng tay vào cuộc đời con, ép con sống cuộc sống mà mẹ muốn! Nếu mẹ thực sự thương con...thì đã không bỏ con suốt 16 năm rồi..."
Đúng, nỗi đau bị bỏ rơi vẫn còn âm ĩ trong lòng cô, giờ đây khi nhắc lại nó vẫn còn đang bóp nghẹn trái tim của cô. Tuổi thơ Thịnh Thư đã vụn vỡ trước khi bị bế đi rồi, cô chưa từng quên lần mẹ ôm cô vào lòng được một lát rồi lại phải chạy đi chăm sóc chị, tất cả chỉ vì Thịnh Khanh bị bệnh.
"Mẹ không muốn con chịu khổ như mẹ..." Bà Thịnh cố gắng giải thích, đôi mắt tràn đầy sự van xin.
Thịnh Thư bước xuống giường, cô không muốn ở đây nữa. Cô không thở nỗi!
"Tại sao con có thể nhẹ nhàng với đám người ở Thịnh trạch mà lại mất kiên nhẫn với mẹ ruột của mình chứ?"
Đi đến cửa, cô khựng lại khi nghe câu nói của mẹ. Tại sao? Giờ mà bà lại hỏi tại sao ư?
Máu luôn đặc hơn nước, Thịnh Thư là mu bàn tay, Thịnh Khanh là lòng bàn tay...bà Thịnh biết chọn cái nào đây?
Không, nếu được chọn, bà vẫn sẽ chọn Thịnh Khanh. Khi gặp nguy hiểm, người ta vẫn thường nắm tay lại để bảo vệ lòng bàn tay mà....
Cô quay lại nhìn bà Thịnh với ánh mắt bình thản đến lạ
"Vì họ thương con...tại sao mẹ không thương con?"
Căn phòng như lắng đọng lại sau câu hỏi của Thịnh Thư. Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng từng chữ rơi xuống như từng giọt nước mắt thẩm lặng, xuyên thẳng vào trái tim của bà Thịnh.
Bà Thịnh ngỡ ngàng, đôi môi mấp máy nhưng không thốt nên lời. Bà cố gắng đối diện ánh mắt của con gái mình, nhưng cái nhìn bình thản ấy lại như một tấm gương phản chiếu mọi lỗi lầm bà đã gây ra.
"Thư Nhi, mẹ..." Bà lúng túng, bàn tay siết chặt chiếc khăn tay đến trắng bệch.
"Con không trách mẹ vì yêu thương Thịnh Khanh hơn" Thịnh Thư nói tiếp, ánh mắt vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng giọng nói đã pha lần chút nghẹn ngào.
"Con chỉ trách mẹ vì chưa bao giờ cho con cơ hội được làm con của mẹ thật sự."
Cô bỏ đi để bà Thịnh ở trong phòng một mình cùng với sự giày xéo tâm can. Tình thương của mẹ, cô muốn cũng khó mà có được...bà Thịnh là đang áy náy, bà áy náy với tất cả những gì Thịnh Thư trải qua nên mới muốn bù đắp.
Thịnh Thư một mình đi ra ngoài căn biệt thự, cô rất mệt, muốn đi hít thở không khí. Cô ngăn người làm, không muốn họ đi theo rồi một mình rời khỏi nhà.
Cô một mình đi vòng quanh khu biệt thự, thời tiết se lạnh, Thịnh Thư chỉ mang theo một chiếc áo khoác mỏng. Cô khẽ xoa xoa hai bàn tay lại vào nhau vì lạnh. Lòng Thịnh Thư nặng trĩu khi nhớ lại những lời nói của bà Thịnh lúc nảy. Mẹ và cô không ai sai, chỉ là tình yêu không được vun đắp...cũng dễ hiểu. Nhưng Thịnh Thư làm sao mà không buồn cho được. Từ đầu đến cuối cô cố gắng kiểm nén nước mắt vào trong, giờ đi dạo thì cũng không còn
muon khoc nda.
Đôi chân cô dừng lại khi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đậu phía cuối con đường. Một bóng người cao lớn bước xuống xe, đây là người mà cô đã luôn mong chờ.
Niên Tích Thành vừa bước ra khỏi xe, gió lạnh phả vào khuôn mặt anh, nhưng đôi mắt anh chỉ chăm chú nhìn về phía người con gái đang đứng cách mình rất xa. Anh không nói gì, chỉ mĩm cười nhìn cô. Còn Thịnh Thư thì đã không chịu nổi nữa, sóng mũi cô cay cay, nước mắt đã trực trào rơi.
Dù vẫn còn rất mệt nhưng cô nhanh chóng chạy về phía anh. Niên Tích Thành nhẹ nhàng bước đến dang tay ra
Ôm cô. Người mà cô có thể dựa vào cũng về rồi, một tháng rồi...cô nhớ anh đến phát điên. Thịnh Thư lao vào lòng
Niên Tích Thành, anh ôm cô xoay một vòng.
" Sao thế? Ngóng anh về à?"
Thịnh Thư không nói gì chỉ rúc vào lòng anh mà khóc.
Niên Tích Thành cảm nhận được vai áo mình ướt dần bởi những giọt nước mắt của Thịnh Thư. Anh không nói gì, chỉ siết chặt vòng tay, để cô cảm nhận sự hiện diện của anh.
"Được rồi, anh về rồi, Thư Thư. Không ai có thể làm em buồn thêm nữa." Giọng anh trầm ấm, như một lời hứa.
Thịnh Thư ngầng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn sáng long lanh.
"Em tưởng anh chưa về..."
"Anh nghe nói em bị ngất, anh phải vội vàng bay về đó...Em lại còn giấu anh sao?"
"Anh, em mệt quá" cô nói nhỏ, Niên Tích Thành xoa xoa đầu của cô
" Anh về với em rồi"