Thịnh Thư và Niên Tích Thành đang ăn cơm tối thì anh nhận được một cuộc điện thoại, anh ra ngoài nghe điện thoại để cô một mình ngồi ăn cơm. Thịnh Thư chống cằm nhìn bóng lưng của chồng mình, cô thầm nghĩ mình đúng là số hưởng, vớ trúng một anh chồng đẹp trai lại chiều cô hết nấc.
Hồi nhỏ chỉ là sợ sau này không ai lấy mình nên mới phải nhờ anh, vậy mà tự nhiên sau này cô thành vợ của anh thật. Định mệnh!
"Tích Thành anh xong chưa?"
"Ừm" Niên Tích Thành cúp mày rồi đi vào ngồi xuống bên cạnh cô
" Em khong an nua di cho anh lam gi?"
" Ăn chung mới cảm thấy ngon"
"Ngoan, ngoan quá. Sao nay em nghe lời thế?"
Cô chau mày, vậy là bình thường cô bướng lắm ư? Niên Tích Thành phì cười xoa đầu cô
" Ăn nhiều vào, đây anh gắp cho"
"Ai vừa gọi anh thế?" Thịnh Thư thắc mắc
" Đối tác, có lẽ anh phải đi công tác vài hôm. Em đi cùng anh không? Để em ở nhà anh không yên tâm, lỡ té nữa thì anh lo chết mất"
Thịnh Thư phì cười, cô lắc đầu. Dù gì cô cũng không phải đứa trẻ và hơn nữa Thẩm Ý Hoan và cô cũng cần đi điều tra.
"Em không đi đâu, em ở nhà còn nhiều việc phải lo mà. Nếu anh lo thì em qua nhà Thẩm Ý Hoan ở"
Niên Tích Thành nhíu mày, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Y Hoan thì anh tin, nhưng em thì... không được chủ quan đâu đấy. Anh đi vắng vài ngày, em phải tự chăm sóc mình thật tốt, nhớ không?"
Thịnh Thư gật đầu, cười trấn an.
"Biết rồi mà, anh đi công tác thì cứ tập trung vào công việc, không cần lo lắng cho em. Em hứa sẽ không làm gì nguy hiểm."
"Anh biết em rồi đấy. Lúc nào cũng mạnh miệng, nhưng lại khiến anh lo suốt." Niên Tích Thành thở dài, nhưng trong mắt vẫn ánh lên niềm cưng chiều.
Anh biết Thịnh Thư đang nói dối, với tính cách của cô anh mà vắng nhà là loạn lên ngay.
Ngày hôm sau Niên Tích Thành ra máy bay từ sớm, Thịnh Thư tiễn anh đi xong thì ngay lập tức đến bệnh viện, nơi Niên Thiên Di đang được theo dõi. Phòng bệnh trống trơn chỉ có mình cô ta nằm trên giường, cùng với tiếng
"bíp" của máy theo dõi, một người phụ nữ bí ẩn bước vào căn phòng, mang theo một ống thuốc. Thoạt nhìn người ta sẽ tưởng là y tá nhưng không phải, người phụ nữa này có hành tung hết sức kỳ lạ. Cô ta từ từ tiến đến giường bệnh của Niên Thiên Di, đưa mũi kim độc lên từ từ tim vào ống truyền dịch.
Ngay lúc đó một bàn tay vỗ lấy vai của cô ta. Người phụ nữ giật mình quay lại, ánh mắt đầy cảnh giác. Đứng sau cô ta là Thịnh Thư, vẻ mặt lạnh lùng và ánh mắt sắc bén như dao.
"Cô đang làm gì ở đây?" Giọng của Thịnh Thư nhẹ nhưng đủ khiến không khí trong phòng như đông cứng lại.
Người phụ nữ thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta mỉm cười, vẻ tự nhiên đến đáng ngờ.
"Tôi chỉ đang kiểm tra ống truyền dịch. Cô là ai mà xông vào đây không báo trước?"
Thịnh Thư nhếch môi, ánh mắt không rời khỏi mũi kim trên tay cô ta.
"Thật sao? Nhân viên y tế...không được để móng tay dài đâu..."
Không đợi đối phương phản ứng, Thịnh Thư bất ngờ vươn tay chộp lấy cổ tay cô ta. Cú ra tay của cô nhanh và mạnh hơn vẻ ngoài tưởng tượng. Người phụ nữ bất ngờ rút súng trong túi áo ra chỉa vào Thịnh Thư.
Ánh mắt Thịnh Thư chợt trở nên nghiêm nghị. Cô vẫn giữ chặt cổ tay người phụ nữ, nhưng sự xuất hiện của khẩu súng khiến tình hình trở nên nguy hiểm hơn.
"Buông tay ra, nếu không tôi không ngại bóp cò đâu" người phụ nữ nghiến răng, giọng nói lạnh lùng đầy đe dọa.
Thịnh Thư không hề nao núng, đôi mắt cô nhìn thằng vào người phụ nữ, bình tĩnh đến mức khó tin. Mấy thứ đồ chơi này, Thịnh Thư còn thấy ít sao?
"Cô nghĩ tôi sẽ sợ sao? Nếu cô nổ súng ở đây, tất cả sẽ nghe thấy, và cô không có đường thoát đâu."
Người phụ nữ khựng lại một chút, ánh mắt thoáng chút do dự. Nhưng ngay lập tức, cô ta nghiễn răng mạnh hơn, đẩy súng sát vào người Thịnh Thư.
"Đừng ép tôi làm chuyện này!" cô ta gắn giọng.
Thịnh Thư chợt nở một nụ cười nhạt, trong mắt ánh lên vẻ sắc bén. Cô đột ngột buông cổ tay người phụ nữ ra, nhưng đồng thời xoay người, dùng cùi chỏ đánh mạnh vào cổ tay cầm súng của cô ta.
Khẩu súng rơi xuống sàn với tiếng "cạch" chói tai, lăn xa khỏi tầm tay của người phụ nữ. Cô ta định lao tới nhặt lại, nhưng Thịnh Thư nhanh như cắt, đá khẩu súng ra xa hơn, đồng thời giữ chặt cô ta từ phía sau.
Thịnh Thư gắn giọng, cố sức ghì chặt cô ta xuống sàn.
"Cứu tôi với, có người muốn ám sát Niên tiểu thư và Niên phu nhân" Thịnh Thư la lên, các bác sĩ phải vội vàng chạy vào. Ngay sau đó người phụ nữa kia bị áp giải về đồn công an, nhưng trên đường đi cô ta đã tự kết liễu.
Thẩm Ý Hoan ba chân bốn cằng chạy đến đồn cảnh sát, nhìn thấy bạn mình an toàn cô thở một hơi la thiệt lớn vào mặt Thịnh Thư.
" Bộ cậu thấy tôi rảnh quá phải không?"
"Xin lỗi"
" Đi về. Rảnh quá thì ở nhà tìm nội gián được cài vào đi kìa, toàn đi gây chuyện" Thẩm Ý Hoan mắng Thịnh Thư không ngừng đến khi không chịu nỗi, Thịnh Thư che miệng bạn thân mình lại.
" Cậu là chim yến hả? Hót liên tục, nhức đầu quá, im đi"
Thẩm Ý Hoan hất tay Thịnh Thư ra, trừng mắt.
"Cậu nói ai là chim yến? Cậu không thấy mình toàn tự rước họa vào thân à?"
Thịnh Thư cười cười, vẻ mặt không chút hối lỗi.
" Tôi có gây chuyện đâu. Chỉ là tình cờ thôi mà."
"À, tình cờ?" Thầm Ý Hoan khoanh tay, lườm cô.
"Tình cờ mà khiến mình phải bỏ công việc chạy như điên đến đây để cứu cậu? Tình cờ mà lúc nào cũng suýt mất mạng? Cậu làm ơn suy nghĩ cho mình chút đi, Thịnh Thư!"
"Thôi mà, Ý Hoan" Thịnh Thư nhíu mày, giọng điệu có phần nghiêm túc hơn. "Nhưng những chuyện này không phải ngẫu nhiên."
" Biết rồi chị hai, ráng mà giữ cái mạng đến lúc mọi chuyện sáng tỏ nha. Chứ nhìn cậu là tôi thấy sợ"
"Sợ cái gì?"
"Sợ cậu mất mạng á" Thẩm Ý Hoan hờn dỗi bước lên xe
Bên này, Niên Tích Thành vừa nhận được tin thì cuống cuồng lên. Anh biết ngay mà, cô có bao giờ chịu ngồi yên một chỗ đầu. Niên Tích Thành ngay lập tức gọi điện cho Thịnh Thư. Điện thoại vừa kết nối, giọng Niên Tích Thành vang lên, rõ ràng mang theo sự lo lắng lần trách móc.
" Anh nói em sao? Cần thận, phải cần thận mà em tự đưa mình vào tình thế nguy hiểm. Anh nghe tin xong, anh thở không nỗi đó em biết không?"
Thịnh Thư bật cười, cố trấn an chồng. "Bình tĩnh nào, em vẫn ổn mà. Em không sao hết."
"Không sao?" Giọng anh cao lên một chút.
"Em có biết suýt nữa em đã gặp nguy hiểm không? Anh chỉ đi công tác có một ngày mà em đã khiến anh lo muốn phát điên rồi!"
"Anh lam nhu em co y ay"Thinh Thu nho giong, nua dua nia that.
"Em chỉ muốn kiểm tra vài thứ thôi, không ngờ lại gặp tình huống như vậy."
"Chính vì em không ngờ nên anh mới lo! Em làm ơn đừng hành động một mình nữa, được không?" Niên Tích Thành thở dài, cố gắng kiểm chế cảm xúc.
"Anh biết em giỏi, nhưng chuyện này nguy hiểm hơn em tưởng rất nhiều. Đợi anh về rồi chúng ta cùng nhau đi điều tra"
Thịnh Thư nghe giọng anh mềm lại, trong lòng cảm thấy có chút áy náy. "Được rồi, em hứa sẽ cẩn thận hơn, không tự mình làm liều nữa. Nhưng anh cũng đừng lo quá, em đã có kế hoạch để bảo vệ mình mà."
"Anh tin em, nhưng dù có kế hoạch gì đi nữa, em cũng phải để anh biết. Đừng giấu anh." Giọng Niên Tích Thành đầy nghiêm túc.
"Em..em mà va đụng trúng cái gì nữa thì người nhập viện là anh đó"
"Được rồi, được rồi, em hứa mà." Thịnh Thư cười nhẹ, cố xoa dịu sự căng thẳng trong giọng anh.
"Anh tập trung vào công việc đi, em sẽ tự chăm sóc bản thân và không gây rắc rối nữa."
"Em hứa rồi đấy, đừng để anh phải bay về giữa chừng." Niên Tích Thành vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng giọng nói đã bớt gay gắt hơn.
"Không đâu, em ngoan lắm mà."
"Anh mong là vậy." Anh thở dài một lần nữa, như thể vẫn còn cảm thấy bất an.
"Đừng để anh lo lắng thêm, Thư Thư."
"Biết rồi, ông chồng thích lo xa của em." Cô cười khẽ, cố làm anh yên lòng.
Cúp máy, Niên Tích Thành đứng lặng vài giây, ánh mắt anh vẫn đầy trăn trở. Anh biết Thịnh Thư thông minh và quyết đoán, nhưng chính sự can đảm ấy khiến anh càng lo hơn. Thịnh Thư là tất cả đối với anh, và anh không thể để bất cứ ai hay bất cứ điều gì làm tổn thương cô.
Còn bên phía Thịnh Thư cô nắm dài trên giường, ngày gì mà vừa bị bạn thân la xong lại đến chồng mắng cho một trận.
Chẳng biết ngày vui hay ngày buồn..