"Anh thay đổi rồi, trước kia lúc nào anh cũng chiều em!"
---
Hôm sau trời còn chưa sáng Kỷ Cẩm đã tỉnh giấc. Giấc ngủ của cậu thường không sâu, sau khi tỉnh lại cậu không nỡ rời khỏi lồng ngực Thẩm Kình Vũ.
Cậu ngắm cận mặt Thẩm Kình Vũ nghĩ đến bước tiến mới trong mối quan hệ của hai người, càng nghĩ càng hạnh phúc, nhịn không được liền vươn lên hôn anh như tối qua anh hôn cậu, bắt đầu từ trán đến chóp mũi, sau đó hôn nhẹ lên môi. Trước kia không lâu cậu chỉ có thể lén lút hôn anh, hiện giờ đã có thể quang minh chính đại rồi!
Tâm tình Kỷ Cẩm bay bổng, tình cảm đè nén trong lòng bấy lâu lúc này tuôn trào ngọt ngào như dòng nước mát.
Thẩm Kình Vũ bị cậu đánh thức, lẩm bẩm nói: "Mấy giờ rồi?"
Kỷ Cẩm với tay lấy điện thoại trên đầu giường: "Bốn rưỡi sáng."
Thẩm Kình Vũ còn chưa ngủ đủ, giọng nói ngái ngủ đặc sệt: "Ngủ thêm một lát đi."
"Anh ngủ đi." Kỷ Cẩm nói vậy nhưng cánh tay lại nghịch ngợm không thôi, chốc lát lại vuốt bờ mi dày rậm của anh, chốc lát lại dùng ngón tay vuốt dọc sống mũi cao thẳng.
Thẩm Kình Vũ bị quấy đến tỉnh, xoay người dùng một cánh tay và một chân đè Kỷ Cẩm lại: "Đừng nghịch nữa."
Bị đè nửa người, Kỷ Cẩm cảm nhận được sự tiếp xúc da thịt ở phần eo, mặt cậu lập tức nóng bừng. Cột cờ sáng sớm tràn đầy tinh thần đã chạm vào cậu rồi...
Cậu ngoan ngoãn nằm im không dám lộn xộn, một lát sau lại mơ màng ngủ mất.
Khoảng bảy giờ kém, đến lượt Thẩm Kình Vũ đánh thức Kỷ Cẩm.
"Dậy thôi." Anh đã đánh răng rửa mặt xong, hưng phấn ngồi trên giường lay cậu tỉnh: "Ra ngoài chạy sáng sớm với tôi đi."
Kỷ Cẩm vươn vai trên giường, nghe vậy chợt khựng lại: "Chạy sáng sớm?"
"Ừm. Từ nay về sau mỗi khi có điều kiện chúng ta cùng ngủ sớm dậy sớm, ăn uống điều độ, tập thể dục thường xuyên."
"Hả?"
Cậu quan sát khuôn mặt Thẩm Kình Vũ, cố gắng tìm ra một tia đùa cợt, nhưng vẻ mặt anh lại cực kì nghiêm túc.
"... Chạy mười cây?" Kỷ Cẩm thay đổi giọng nói cuối câu.
"Không cần vội vàng, cứ rèn luyện dần. Em chạy theo sức của mình là được."
Kỷ Cẩm nằm lì trên giường không chịu dậy: "Em không thích. Em không chạy đâu!"
Thẩm Kình Vũ kéo cậu ngồi dậy, dỗ dành như dỗ em bé: "A Cẩm ngoan, tập thể dục có lợi cho sức khỏe của em."
"Không đâu!" Kỷ Cẩm hoảng sợ lắc đầu nguầy nguậy, nếu bắt cậu chạy một ngày thì không sao, nhưng ngày nào cũng phải ngủ sớm dậy sớm rồi chạy bộ, cậu sẽ bỏ mạng mất!
"Em có tập thể dục mà! Anh cũng biết mỗi tuần em phải đi tập gym hai buổi còn gì!"
Thẩm Kình Vũ xoa đầu cậu: "Tập đều đặn sẽ tốt hơn."
Đây không phải lần đầu tiên anh đề nghị giúp Kỷ Cẩm điều chỉnh nhịp sinh hoạt., từ khi biết về căn bệnh của cậu, Thẩm Kình Vũ đã lên mạng tra cứu rất nhiều thông tin. Kỷ Cẩm không muốn dựa vào thuốc nên chỉ có thể thay đổi lối sống để cải thiện bệnh tình. Hiện giờ cậu làm việc và nghỉ ngơi rất không khoa học, cậu có thể thức liên tục mấy ngày mấy đêm, sau đó lại ngủ bù mấy ngày mấy đêm, dù là người khỏe mạnh, sinh hoạt như vậy cũng sớm ngày đổ bệnh!
Không chỉ ăn uống ngủ nghỉ điều độ, tập thể dục cũng là một phần quan trọng. Thẩm Kình Vũ là sinh viên chuyên ngành thể thao, anh biết vận động thể thao có tác dụng điều tiết các hormone trong cơ thể, khi làm huấn luyện viên trong phòng gym anh từng tận mắt chứng kiến bệnh nhân trầm cảm nhờ kiên trì luyện tập mà dần cải thiện bệnh tình. Khi đại não gặp rối loạn trong việc tiết ra các hóa chất hữu cơ sẽ khiến con người mắc chứng trầm cảm, rối loạn lưỡng cực,... Mặc dù tập luyện thể thao không thể chữa khỏi bệnh hoàn toàn, nhưng lợi ích nó đem lại vô cùng to lớn.
Nhìn vẻ mặt uể oải của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ mềm giọng tiếp tục dỗ ngọt: "Em đi chạy bộ với tôi được không? Tôi muốn có em bên cạnh."
Kỷ Cẩm khó cưỡng lại lời đường mật, nhưng vẫn chần chừ không muốn xuống lầu, cậu dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ mỉm cười đón tầm mắt của cậu. Nếu là trước kia, hễ Kỷ Cẩm tỏ ra không vui, anh sẽ lập tức thuận theo ý cậu. Nhưng hiện tại bọn họ đấu mắt một lát, thấy thái độ Thẩm Kình Vũ không chút dao động, Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng chịu thua.
"Anh anh anh..." Kỷ Cẩm ấm ức: "Anh thay đổi rồi, trước kia lúc nào anh cũng chiều em!"
Thẩm Kình Vũ biết cậu đã nhượng bộ thì mỉm cười nói: "Trưa nay em muốn ăn món gì? Chạy bộ về tôi sẽ đi chợ, mua đồ nấu cơm cho em."
Kỷ Cẩm còn nhớ lời hứa đêm qua, Thẩm Kình Vũ nói cậu muốn ăn món gì anh sẽ học nấu cho cậu, nhưng lúc ấy làm gì có điều kiện đi kèm? Cậu tức tối nhảy xuống giường, bước vào phòng tắm rửa mặt.
Một lát sau hai người đã thay xong quần áo thể thao, xuống lầu khởi động rồi chạy bộ.
Đầu tháng sáu, bảy giờ sáng trời đã sáng trưng, không khí trong lành. Mới xuống lầu tâm trạng Kỷ Cẩm còn hậm hực, nhưng được ánh nắng sớm sưởi ấm toàn thân, gió mát hiu hiu thổi qua hai gò má, tinh thần cậu dần trở nên phấn chấn.
Trong tiểu khu cao cấp có đường chạy chuyên dụng, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm sóng vai chạy cùng nhau.
Kì thực mỗi tuần Kỷ Cẩm vẫn tập gym đều đặn, thể lực của cậu tuy không bằng Thẩm Kình Vũ nhưng cũng không quá kém, hơn nữa cậu là ca sĩ nên rất am hiểu cách điều khiển hơi thở. Chạy được khoảng năm cây Kỷ Cẩm mới bắt đầu cảm thấy mệt, Thẩm Kình Vũ cũng đi chậm lại, hai người quay về đường đi bộ.
"Em vẫn thấy ổn chứ?" Thẩm Kình Vũ hỏi.
Kỷ Cẩm dùng khăn mặt lau mồ hôi, cổ họng khô nóng khiến cậu không muốn nói chuyện, chỉ gật đầu đáp lời.
Tuy rằng rất mệt, nhưng sau khi đổ mồ hôi toàn thân liền sảng khoái, mọi áp lực như được giải tỏa.
Chạy xong Thẩm Kình Vũ đi mua đồ ăn sáng và thức ăn buổi trưa. Kỷ Cẩm không đeo khẩu trang và kính râm, hơn nữa cậu cũng đã kiệt sức nên lên nhà tắm rửa nghỉ ngơi trước.
Thẩm Kình Vũ vẫn chưa chạy đủ, anh chạy thêm hai, ba cây ra chợ gần đó mua rau dưa và thịt bò, tiện đường mang đồ ăn sáng về nhà.
Hai người tắm rửa rồi ăn sáng xong vẫn chưa đến tám rưỡi. Thẩm Kình Vũ chưa vội nấu cơm trưa, Kỷ Cẩm cũng không có tâm trạng viết nhạc, vì thế cặp đôi mới yêu dắt nhau ra sofa tâm sự.
Kỷ Cẩm dựa vào lòng Thẩm Kình Vũ lướt wechat, cậu ghim cuộc trò chuyện với anh lên đầu. Sau đó cậu vào trang cá nhân của anh, hình đại diện là một đôi găng đấm bốc, tên wechat là Thẩm Kình Vũ, thoạt nhìn không chút thú vị nào. Kỷ Cẩm đề nghị: "Haiz, hay là em đổi biệt danh cho anh nhé."
Thẩm Kình Vũ kê cằm trên đỉnh đầu cậu, hít hà mùi dầu gội thơm mát: "Ừm."
"Đổi thành gì bây giờ?" Kỷ Cẩm lẩm bẩm tự hỏi: "Anh có tên mụ hay nhũ danh hồi nhỏ không? Kiểu tên mà chỉ có bạn bè thân thiết mới dùng để gọi ấy?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu.
Kỷ Cẩm chép miệng, lại suy ngẫm trong chốc lát, sau đó cậu nảy ra một chủ ý. Ngón tay cậu gõ vài chữ trên màn hình, xóa bỏ tên tài khoản của Thẩm Kình Vũ, sau đó dựng thẳng điện thoại cho anh xem: "Về sau biệt danh của anh sẽ là thế này!"
Thẩm Kình Vũ nhìn màn hình, phát hiện cậu đã đổi tên gợi nhớ của anh thành "Tiểu Ngư". Tiểu Vũ, Tiểu Ngư?
*Vũ và Ngư cùng phát âm là yu, Tiểu Ngư là chú cá nhỏ.
"Em là Cẩm, anh là Ngư, chúng ta kết hợp thành Cá Koi*." Kỷ Cẩm rất đắc ý với thành quả động não của mình, nhịn không được mà quay đầu lại kể công: "Xứng đôi chưa, lại còn mang ý nghĩa may mắn."
*锦鲤 (cẩm lý) là cá chép Koi, loài cá đắt đỏ được nuôi làm cảnh, được ví như "cá chép hóa rồng" và mang ý nghĩa may mắn. Từ này bao gồm chữ Cẩm (trong Kỷ Cẩm) và chữ Lý (có bộ Ngư đồng âm với Vũ trong Thẩm Kình Vũ)
Nhìn cặp mắt cong cong và vẻ mặt hưng phấn của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ cảm thấy bạn trai của mình quá mức đáng yêu, nhịn không được mà hôn nhẹ lên mí mắt cậu, sau đó lại hôn xuống khóe môi. Ban đầu, nụ hôn chỉ là cách thể hiện niềm yêu thích chứ không mang theo tình sắc, nhưng khi anh hôn lên khóe môi, Kỷ Cẩm lại cảm thấy như bị quyến rũ.
Cậu khó lòng kiềm nén mà xoay người, hai tay ôm cổ Thẩm Kình Vũ hôn đáp lại.
Hồi lâu sau nụ hôn kiều diễm ấy mới chấm dứt, bọn họ tách ra rồi nhìn nhau bằng ánh mắt mê ly, da thịt cả hai đều nóng bừng.
Trước kia bọn họ vẫn luôn ở cạnh nhau nhưng chưa bao giờ ngại ngùng. Hôm nay thân phận đã khác biệt, bọn họ bỗng hóa thành hai cục nam châm trái dấu cứ luôn bị hấp dẫn bởi đối phương, càng ở gần càng hút chặt. Thẩm Kình Vũ cảm thấy cứ tiếp tục sẽ mất kiểm soát, chỉ cần hôn Kỷ Cẩm anh đã có phản ứng phía dưới, mà Kỷ Cẩm có lẽ cũng trong tình trạng như vậy, còn dán sát thế này khẳng định sẽ lau súng cướp cò!
Nhưng vì đêm qua bọn họ mới xác định quan hệ, tiến độ thế này e là quá nhanh. Huống chi nửa tháng sau anh sẽ tham gia thi đấu, một tháng trước khi đánh giải bắt buộc cấm dục, Kỷ Cẩm cũng phải tham gia một sự kiện thương mại vài ngày tới, không thể làm ẩu được.
Bọn họ phải tìm cách phân tán lực chú ý.
"Hay là mở chương trình xem nhé? Hình như đã chiếu đến tập ba rồi đấy." Thẩm Kình Vũ đề nghị.
"Đừng!" Kỷ Cẩm lập tức ngăn cản. Cậu chưa bao giờ xem show thực tế của mình, thực sự quá mức xấu hổ. Cậu nghĩ rồi nói: "Xem phim điện ảnh đi."
Thẩm Kình Vũ đồng ý.
Lần trước khi trang trí nhà, Kỷ Cẩm đã sắm máy chiếu nhưng đến giờ vẫn chưa có cơ hội dùng, lúc này cuối cùng có thể sử dụng.
Kỷ Cẩm kê xong máy rồi lên mạng tìm phim. Không khí này rất thích hợp xem phim tình cảm, cậu lướt bảng xếp hạng một lát rồi chọn bộ mình cảm thấy hứng thú: "Xem lại bộ nhé?"
* là bộ phim HongKong nổi tiếng năm 1997 nói về một cặp đôi đồng tính nam, hai diễn viên chính là Lương Triều Vỹ và Trương Quốc Vinh.
Thẩm Kình Vũ chớp chớp mắt: "Tôi chưa xem bao giờ. Phim về cái gì thế?"
Kỷ Cẩm kinh ngạc: "Anh chưa xem bao giờ?"
Thẩm Kình Vũ gật đầu. Là một sinh viên ban thể dục không quan tâm đến showbiz, ngoài bộn môn MMA, những hoạt động giải trí trong lúc rảnh rỗi của anh cũng liên quan đến thể thao, ví dụ như bóng rổ, cầu lông, bơi, đạp xe, leo núi,... Bộ phim nằm trong top Douban duy nhất mà anh từng xem đó là , đó là từ thời cấp hai xem phim cùng các bạn học.
Kỷ Cẩm cạn lời. Thẩm Kình Vũ chưa xem cũng tốt, bây giờ có thể cùng nhau xem.
Máy chiếu đặt ở góc phòng khách, Thẩm Kình Vũ nằm nhoài trên sofa, Kỷ Cẩm rúc vào ngực anh, dùng điều khiển từ xa bật phim.
Vừa hết phần giới thiệu, cảnh phim đầu tiên chính là Lê Diệu Huy nude đứng soi gương. Kỷ Cẩm giật mình, trong nháy mắt chợt nhớ ra điều gì đó. Ngay sau đó phim chuyển sang cảnh thứ hai, chính là cảnh thân mật của Lê Diệu Huy và Hà Bảo Vinh trên chiếc giường nhỏ trong căn nhà trọ.
Kỷ Cẩm: "......"
Cậu chết lặng trong lòng. Từ hôm qua tới hôm nay cậu cứ luôn vô tình ám chỉ gì đó. Nhưng trời đất chứng giám, bộ phim này Kỷ Cẩm đã xem từ rất nhiều năm trước, cậu chỉ nhớ đại khái nội dung nói về câu chuyện tình bi thương của một cặp đôi nam nam, còn những chi tiết trong phim cậu đã quên sạch!
Thẩm Kình Vũ nhìn cảnh mở đầu kích thích như vậy thì liếc mắt nhìn Kỷ Cẩm một cái. Cũng may Thẩm Kình Vũ nhận ra hai nam diễn viên nổi tiếng này, anh tin đây là một bộ phim điện ảnh đứng đắn, bởi vậy anh lấy lại bình tĩnh rồi xem tiếp.
Vài phút sau, Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy nói lời chia tay đầu tiên sau một cuộc cãi vã, cả Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm bắt đầu bị cuốn vào mạch phim, không còn suy nghĩ linh tinh mà tập trung lên màn hình.
Khi bộ phim đã trôi qua hơn một nửa, không thể đếm được Hà Bảo Vinh và Lê Diệu Huy đã cãi nhau bao nhiêu lần, Lê Diệu Huy đá văng cửa bỏ đi, lúc này Thẩm Kình Vũ nghe thấy tiếng sụt sịt trong lòng mình. Anh cúi đầu phát hiện Kỷ Cẩm đã khóc vì xem phim.
"Đừng nhìn em." Kỷ Cẩm xua tay nói bằng giọng nghèn nghẹt: "Xem phim đi."
Thẩm Kình Vũ biết cậu không muốn bị người khác nhìn thấy mình khóc, vì thế anh hôn nhẹ lên tai cậu, siết chặt cái ôm, tiếp tục im lặng xem phim.
Kỷ Cẩm còn nhớ, lần đầu tiên xem bộ phim này cậu đã cảm thấy nó rất buồn, nhưng lần này xem lại, cậu bỗng có một cảm xúc nhập tâm chưa từng có đối với nhân vật Hà Bảo Vinh.
Hà Bảo Vinh hết lần này đến lần khác khơi mào tranh cãi rồi nói lời chia tay, đây chẳng phải dấu hiệu của một dạng bệnh tâm lý sao? Mà Lê Diệu Huy hết lần này đến lần khác tha thứ cho người yêu, sự đau khổ và phẫn nộ dần biến thành tê tái và thờ ơ, sau đó anh là người chủ động thoát khỏi mối quan hệ luẩn quẩn này.
Rốt cuộc lòng bao dung của một người lớn đến nhường nào? Sự kiên nhẫn của một người có thể kéo dài đến nhường nào? Tình yêu sẽ vì những trở ngại này mà trở nên nặng nề đến nhường nào?
Vừa cảm thấy lo lắng về những vấn đề này, Kỷ Cẩm cũng nhận ra bản thân khó chiều đến mức nào. Bọn họ vừa bắt đầu yêu nhau, còn chưa gặp trắc trở gì, vì sao cậu đã suy nghĩ đến những chuyện thậm chí còn chưa xảy ra? Liệu chúng có thực sự xảy ra hay không?
Tuy đã nhận thức được bản thân và tự khiển trách chính mình suy nghĩ quá nhiều, thế nhưng Kỷ Cẩm vẫn không ngăn được sự lo âu đang nảy mầm trong lòng, ngược lại chúng ngày càng lan rộng!
Thẩm Kình Vũ không biết người trong lòng đang suy nghĩ gì, cứ vài phút anh lại hôn nhẹ lên tai cậu, muốn cậu cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Khi phim chuyển tới cảnh Lê Diệu Huy và Hà Vinh Bảo đã thực sự chấm dứt, sau đó Lê Diệu Huy gặp gỡ Tiểu Trương trong nhà hàng, Kỷ Cẩm đột nhiên tắt màn hình.
"Tâm tình em không ổn." Cậu nhỏ giọng nói.
Đây là một loại ám hiệu giữa cậu và Thẩm Kình Vũ, khi nói vậy có nghĩa là cậu đang rơi vào trạng thái trầm cảm. Thời kì hưng phấn và thời kì trầm cảm thường xuất hiện rất đột ngột, có đôi khi cậu đang nằm trên giường bỗng hưng phấn đến mất ngủ, nhưng đôi khi cậu lại bị đánh úp bởi một cơn buồn ngủ mãnh liệt, cậu sẽ ngủ mê man tới ngày hôm sau vẫn không tỉnh. Có đôi khi cậu đang vui vẻ làm việc mình yêu thích, nhưng giây tiếp theo tinh thần như bị hút cạn, bỗng nhiên cậu không hiểu mình đang làm gì. Ngoài ra cũng có những thời điểm tâm trạng cậu bị kích thích, cảm giác buồn bã đau thương dâng lên trong lòng, làm cách nào cũng không xóa đi được.
Cậu không biết do bộ phim vừa rồi khơi gợi tâm tình, hay là thời kì trầm cảm đột nhiên ghé thăm trong lúc đang xem phim, nhưng tóm lại giờ phút này cậu không muốn xem bất cứ thứ gì nữa.
Thẩm Kình Vũ hơi giật mình, đỡ cậu đứng dậy: "Về phòng nghỉ ngơi một lát nhé?"
Kỷ Cẩm gật đầu.
Thẩm Kình Vũ đưa cậu nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận: "Em ngủ một lát đi, tôi đi nấu cơm."
Kỷ Cẩm không nói gì, chỉ thò tay ra khỏi chăn giữ anh lại.
Ánh mắt Thẩm Kình Vũ dừng lại ở những đầu ngón tay tái nhợt đang túm tay mình, anh hiểu ý cậu nên lên giường nằm cạnh, vuốt ve cái trán Kỷ Cẩm: "Tôi ngủ cùng em."
Thời kì trầm cảm Kỷ Cẩm cũng không cần an ủi, người khác càng muốn giao lưu với cậu, cậu càng cảm thấy nặng nề. Nhưng nếu có người có thể im lặng ở bên cậu, khiến cậu cảm thấy mình không cô đơn, tâm trạng cậu sẽ khá hơn một chút.
Thẩm Kình Vũ nghĩ ngợi rồi lấy di dộng nhắn tin cho huấn luyện viên võ ở quyền quán. Anh đã hẹn sau giờ cơm trưa tới tập luyện nhưng lúc này đành hủy hẹn, anh có thể tự tập tại nhà và tiện chăm sóc Kỷ Cẩm nếu cậu cần.
Kỷ Cẩm nhắm mắt nằm một lát nhưng cũng không thể ngủ ngay. Một lát sau cậu bỗng nhẹ giọng nói: "Em xin lỗi."
Thẩm Kình Vũ không biết cậu áy náy vì chuyện gì, là vì vừa rồi không thể xem hết bộ phim, hay là có chuyện gì khác? Anh không trả lời, chỉ nâng tay vuốt ve mặt cậu.
Lại trôi qua thêm vài phút, Kỷ Cẩm hỏi: "Thẩm Kình Vũ, anh thích em thật sao?"
"Thích."
Tiếp tục im lặng vài phút, cậu lại hỏi: "Sao anh lại thích em?"
"Bởi vì em là Kỷ Cẩm, là một người thông minh, lương thiện, tuấn tú, đáng yêu. Bởi vì em biết viết nhạc, biết hát, bởi vì em sáng lấp lánh như một ngôi sao."
"Anh lừa em."
"Không hề."
"Anh không thích em."
"Có thích."
Cuộc đối thoại đứt quãng, có đôi khi Thẩm Kình Vũ cho rằng Kỷ Cẩm đã ngủ rồi nhưng cậu lại nỉ non hỏi tiếp, anh cũng kiên nhẫn đáp lời. Không biết qua bao lâu, Thẩm Kình Vũ thấy Kỷ Cẩm chợt mở mắt, vẻ mặt trống rỗng vô định.
Cậu có chút máy móc đảo mắt, sau đó tầm mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Kình Vũ. Thẩm Kình Vũ dịu dàng vuốt tóc cậu, chờ cậu hỏi tiếp, một lúc lâu sau, Kỷ Cẩm rốt cuộc mới thấp giọng nói: "Anh đừng thích em nữa..."
Thẩm Kình Vũ dường như đã hiểu ngôn từ của cậu, anh cúi xuống hôn trán Kỷ Cẩm, nói: "Tôi ở đây, đừng sợ, tôi sẽ không đi đâu cả."
Kỷ Cẩm chậm rãi nhắm mắt lại. Từ khoảnh khắc ấy đến khi thật sự chìm vào giấc ngủ, Kỷ Cẩm không hỏi thêm câu nào nữa.