Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 37




Quay MV

---

Ngày hôm sau Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm cùng khởi hành đi quay MV.

MV tổng cộng chỉ có vài phân cảnh, Sa Tiểu Xuyên quyết định quay các cảnh trong trường học trước. Sáng sớm tinh mơ, ekip đã có mặt tại sân trường đại học T, bởi vì trường không cho lái xe vào nên Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ đều phải xuống xe đi bộ vào khuôn viên.

Lịch trình lần này được bảo mật tốt nên trong trường không có fan vây xem. Có điều cả ekip hùng hậu đi vào đã thu hút sự chú ý của một số sinh viên, trên đường bắt đầu có tiếng hò hét.

"Mau nhìn kìa, đó là Kỷ Cẩm phải không?"

"A a a a a... Đúng là Kỷ Cẩm rồi! Sao Kỷ Cẩm lại đến trường mình???"

"Có phải đến quay show gì đó không? Mau lên mạng tìm thông tin."

"Người đi cạnh anh ấy có phải cũng là minh tinh nào đó không? Tôi chưa nhìn thấy người này bao giờ nhưng đẹp trai quá đi mất!

...

Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ tới sân bóng rổ, nhân viên tổ quay và đội bảo vệ của trường đã quây kín sân bóng để đảm bảo riêng tư.

Ekip bắt đầu bố trí thiết bị quay, Sa Tiểu Xuyên đẩy một sọt bóng tới trước mặt Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm: "Hai cậu khởi động trước cho nóng người, lát nữa tôi gọi mấy sinh viên vào đóng vai quần chúng, đầu tiên sẽ quay cảnh hai cậu chơi bóng cùng nhau." Dặn dò xong ông quay sang chỉ đạo camera-man.

Hai người khởi động cạnh cột rổ, Kỷ Cẩm hỏi Thẩm Kình Vũ: "Anh biết chơi bóng rổ không?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Biết chút chút." Sau khi tốt nghiệp trường Thể thao anh không bao giờ chơi bóng rổ nữa, tính ra cũng đã sáu năm.

Kỷ Cẩm gật gù tỏ ra đồng cảm, vỗ vai an ủi anh: "Không sao đâu, tôi cũng không chơi giỏi lắm."

Khởi động xong Kỷ Cẩm ôm một quả bóng trong sọt, dùng tay vỗ vài phát, quả bóng xoay tròn trên đầu ngón tay trỏ. Cậu hất nhẹ quả bóng một chút, chuyển sang dùng ngón giữa tiếp bóng. Kỷ Cẩm ung dung thay đổi vài ngón tay, quả bóng rất nghe lời xoay tít trên các đầu ngón tay của cậu, từ đầu đến cuối không hề rơi xuống đất.

Nhìn động tác nghịch bóng của cậu, sinh viên đứng ngoài vòng vây càng phấn khích gào thét--- tuy không có fan ruột tới nhưng Kỷ Cẩm vẫn được rất nhiều sinh viên biết đến và hâm mộ. Chỉ lát sau một truyền mười, mười truyền trăm, tất cả sinh viên không có tiết đều ùa ra từ ký túc xá, đổ tới sân bóng hò reo.

Kỷ Cẩm được khích lệ, cậu kéo cao khóe miệng nở nụ cười, tay vòng ra sau lưng hất nhẹ quả bóng vẫn đang xoay tít. Quả bóng bay qua vai cậu, một lần nữa đậu xuống đầu ngón tay trỏ của Kỷ Cẩm, vững vàng xoay tiếp.

---Thời học sinh cậu đam mê âm nhạc, quả thực không quá biết chơi bóng rổ. Nhưng cậu từng luyện tập một ít kĩ xảo để biểu diễn, hơn nữa ngón tay luyện đàn nên rất linh hoạt, bởi vậy mấy trick này đối với cậu mà nói thực dễ dàng.

"A a a a a!"

"Kỷ Cẩm! Em yêu anh!"

Cũng may đây là sân bóng rổ ngoài trời, nếu là sân trong nhà thì nóc nhà đã sớm bị thổi bay bởi tiếng thét chói tai của các nữ sinh.

Kỷ Cẩm ôm bóng hơi hất tóc nhìn về phía Thẩm Kình Vũ, vẻ mặt thản nhiên nói: "Tôi cũng chỉ có ít tài mọn ấy, không đáng khoe khoang làm gì."

Khóe miệng Thẩm Kình Vũ khẽ run rẩy.

Anh cũng đã khởi động xong, vì thế anh ôm một quả bóng, nhồi bóng tại chỗ vài cú lấy cảm giác, sau đó dẫn bóng chạy về phía cột rổ.

Còn cách vạch ba điểm một đoạn, Thẩm Kình Vũ bật chân, dùng một tay ném bóng, tư thế cực kì chuyên nghiệp, thoạt nhìn còn đẹp hơn Rukawa Kaede trong bộ truyện Slam Dunk*. Quả bóng bay khỏi tay anh, vẽ ra một đường cung duyên dáng, thẳng tiến về phía rổ---

Sau đó hạ cánh ở một vị trí cách rất xa rổ, lăn lông lốc ra khỏi sân.

*manga nổi tiếng về bóng rổ, Rukawa là cao thủ trong truyện.

"Phụt..." Kỷ Cẩm phì cười. Mở bài mười điểm nhưng kết bài hơi ngoáy.

Ngoài sân cũng vang lên tiếng cười. Kì thực bọn họ không phải đang cười nhạo Thẩm Kình Vũ, trai đẹp chơi bóng là cảnh đẹp ý vui, đừng nói không trúng rổ, kể cả tự đập bóng trúng mặt mình mọi người cũng không nỡ cười nhạo, chỉ cần đẹp trai thì cú ném hỏng cũng đẹp.

Thẩm Kình Vũ không hề nổi giận, anh lại ôm bóng mới thử ném lại. Nhờ cú ném đầu tiên anh đã gần lấy lại cảm giác, cú ném thứ hai bóng đập bảng rồi bật ra ngoài.

Kỷ Cẩm thu hồi vẻ mặt tươi cười, âm thầm kinh ngạc trong lòng, uây, nhìn có vẻ được đấy chứ!

Thẩm Kình Vũ vẫn duy trì nét mặt bình thản, bình tĩnh trở về nhặt quả bóng thứ ba. Anh lại dẫn bóng chạy, bật nhảy bên ngoài vạch ba điểm, ném bóng--- một đường bay đẹp mắt, bóng lọt trúng rổ, cleanshot*, ghi điểm!

*cleanshot là thuật ngữ bóng rổ chỉ một cú ném trống trải không có người kèm, không xảy ra lỗi gì, tư thế đẹp và chuẩn

https://youtu.be/D8PgaIhj7S4

"A a a a a!"

Liên tiếp là những tràng hoan hô vang dội bên ngoài sân bóng, tiếng gào rú mạnh đến nỗi đất suýt lở. Tư thế lên rổ quá đẹp, bóng lọt rổ gọn gàng, quả thực soái đến động lòng người!

Thẩm Kình Vũ búng ngón tay lên sọt bóng, xoay người trở về vị trí cũ, ánh nắng chưa đến mức chói chang, tựa hồ phủ lên vạn vật một lớp filter màu vàng ấm áp. Thẩm Kình Vũ bước đi trong nắng sớm, anh đứng cạnh Kỷ Cẩm rồi cong mắt nở nụ cười để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ.

"Tôi cũng không chơi thạo lắm đâu." Anh nâng tay hất mấy lọn tóc lòa xòa trước trán, thản nhiên nói: "Chỉ có vậy thôi, chút tài mọn không đáng nhắc đến."

Nhìn nụ cười có chút xấu xa của anh, Kỷ Cẩm như bị câu mất hồn vài giây. Sau khi lấy lại tinh thần cậu mới muộn màng nhận ra ý khiêu khích trong câu nói vừa rồi của Thẩm Kình Vũ.

Kỷ Cẩm dở khóc dở cười ---người này, thường ngày show ra bộ dạng nhã nhặn không tranh với đời, nhưng liên quan đến vận động thể thao lại trở nên máu chiến vậy sao?

Thẩm Kình Vũ lại ném thêm vài quả bóng, sau khi lấy lại cảm giác, tỉ lệ ném trúng rổ của anh tăng vọt, mười quả trúng chín quả. Nhóm nữ sinh ngoài sân hưng phấn hò hét không thấy điểm dừng.

Không bao lâu sau, tổ quay đã dựng xong các thiết bị, diễn viên quần chúng cũng thay đồ vào sân. Sa Tiểu Xuyên phân tích kịch bản cho cả đoàn, phân cảnh này Kỷ Cẩm sẽ dẫn bóng qua người sau đó chuyền cho Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ là người ném rổ. Mọi người diễn thử mấy lần, xác định mọi thứ đều trơn tru thì chính thức khai máy.

Cảnh đánh bóng rổ trong MV chỉ kéo dài chưa đến mười giây, thế nhưng công tác quay chụp lại tốn gần một tiếng đồng hồ. Sa Tiểu Xuyên yêu cầu Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ thực hiện nhiều lần để bắt thật nhiều góc quay, mỗi động tác đều phải quay một lần, về sau tổ hậu kì sẽ lựa chọn cảnh quay phù hợp nhất.

https://youtu.be/WhetHMmPUN0

Kết thúc cảnh quay ngoài sân bóng rổ, cả đoàn di chuyển đến sân thể dục, bọn họ quay một phân cảnh đuổi bắt trêu chọc nhau. Sau đó lấy bối cảnh cửa phòng học quay cảnh Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ tan trường, balo khoác trên lưng, kề vai sát cánh lao ra khỏi giảng đường. Hoàn tất những cảnh quay này đã là giữa trưa.

Bởi vì quay trong trường nên tổ quay không đặt cơm hộp. Sa Tiểu Xuyên điều mấy nhân viên hậu cần tới căng tin trường mua cơm cho đoàn. Người phụ trách mua cơm đang đếm lại số người để đi mua, Kỷ Cẩm đột nhiên gọi cô tới.

Cậu dặn dò: "Giúp tôi mua thêm hai phần nhiều cơm nhiều thức ăn nhé, nhất là thịt, gọi thêm món cho tôi."

Nhân viên hậu cần ghi nhớ yêu cầu của cậu, bước về phía căng tin.

Một giờ chiều, bọn họ rốt cuộc cũng quay xong cảnh cuối ở trường học. Nhân viên đưa cơm tới xe bảo mẫu của Kỷ Cẩm, cậu và Thẩm Kình Vũ sẽ dùng cơm trên xe.

Kỷ Cẩm lấy một hộp cơm của mình, còn lại ba hộp đều đưa cho Thẩm Kình Vũ: "Anh ăn nhiều vào nhé, buổi chiều còn phải quay mấy cảnh nữa cơ."

Thẩm Kình Vũ bóc hai đôi đũa dùng một lần, đưa một đôi cho Kỷ Cẩm rồi cười nói: "Cảm ơn cậu."

Thẩm Kình Vũ ăn cơm rất nhanh, Kỷ Cẩm thì theo phong cách nhai kĩ nuốt chậm. Thẩm Kình Vũ ăn xong một hộp bắt đầu mở hộp thứ hai, lúc này ngoài cửa xe có người xuất hiện, là đạo diễn Sa.

Sa Tiểu Xuyên nhìn những hộp cơm trong lòng Thẩm Kình Vũ thì kinh ngạc không thôi: "Tiểu Thẩm một mình ăn hết ba hộp cơm? Sức ăn tốt thật đấy! Mà sao nhìn cậu vẫn gầy nhỉ?"

Thẩm Kình Vũ cười cười. Mỗi ngày anh chạy bộ, đá đích, luyện quyền ít nhất ba tiếng đồng hồ, sức ăn đương nhiên khỏe hơn so với người bình thường, mỗi bữa anh phải ăn hết một cân thịt.

Sa Tiểu Xuyên sờ sờ cái bụng bia của mình, bùi ngùi nói: "Haizzz, đúng là tuổi trẻ. Đến tầm tuổi như tôi này, mỗi ngày chỉ uống nước mà bụng vẫn to."

Kỷ Cẩm hỏi ông: "Đạo diễn có việc gì sao?"

"Không sao, chỉ muốn khen ngợi các cậu một chút, tôi rất hài lòng với thái độ làm việc của các cậu." Sa Tiểu Xuyên giơ ngón cái về phía Kỷ Cẩm: "Hôm nay trạng thái Tiểu Cẩm rất tốt, có tiến bộ rõ rệt so với lần hợp tác trước đây."

Ông lại chuyển hướng sang Thẩm Kình Vũ: "Tiểu Thẩm cũng rất xuất sắc. Nghe nói đây là lần đầu tiên cậu đóng phim à? Rất ít người mới có thể hoàn thành cảnh quay trơn tru như vậy... Tiểu Cẩm à, về sau cậu cứ đưa trợ lý của cậu vào đóng MV nhé, thanh niên này đẹp trai như vậy, không cho đóng phim quả là đáng tiếc."

Kỷ Cẩm cười nói: "Cháu cũng có suy nghĩ như vậy."

"Tốt, tốt lắm!" Sa Tiểu Xuyên gật gù mãn nguyện: "Yên tâm đi, mấy cảnh quay sáng nay rất có triển vọng, tôi có dự cảm MV lần này của chúng ta sẽ bùng nổ!"

Thẩm Kình Vũ vốn đang căng thẳng, anh lo mình sẽ trở thành vật ngáng đường. Nhưng qua một buổi sáng, anh phát hiện diễn xuất cũng không khó như mình nghĩ, cộng thêm lời động viên của Sa Tiểu Xuyên khiến anh càng có thêm tự tin.

Anh nghĩ thầm, xem ra lần quay MV này có thể hoàn thành thuận lợi.

---nhưng sự thực chứng minh, mọi người đã mừng hơi sớm.

Sau khi ăn trưa mọi người rời khỏi đại học T, di chuyển tới địa điểm quay tiếp theo. Các phân cảnh tới đây sẽ được quay tại một nhà xưởng bỏ trống, đây là "căn cứ huấn luyện" của Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ trong MV, bọn họ tan trường sẽ tới đây luyện tập, mơ mộng về tương lai, sau đó bọn họ xảy ra mâu thuẫn, ẩu đả và giải tán nhóm, tất cả cũng phát sinh trong nhà xưởng này.

Bởi vì Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ vẫn mặc đồng phục từ sáng nên tổ quay sắp xếp các cảnh quay thời đi học nối tiếp nhau. Quay xong những phân cảnh thời trẻ, bọn họ sẽ thay đổi tạo hình, bắt đầu quay cảnh cãi cọ và tan rã.

"Tiểu Thẩm, lát nữa cậu sẽ bước lên đẩy Tiểu Cẩm một cái, vẻ mặt hung dữ một chút. Tiểu Cẩm bị đẩy nên lùi lại hai bước, sau đó lao lên quát vào mặt Tiểu Thẩm, cũng phải hung dữ nhé." Sa Tiểu Xuyên đã nói xong yêu cầu: "Nào, diễn thử một lần đã!"

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đứng vào vị trí đạo diễn chỉ định, nghe thấy một tiếng "Action", Thẩm Kình Vũ bước lên, vô cùng dịu dàng vỗ bả vai Kỷ Cẩm một cái.

Đạo diễn Sa ngồi sau màn hình giám sát: ...

Kỷ Cẩm há miệng chuẩn bị rống lên, lông mày lẽ ra phải nhíu lại lúc này chợt nhướng cao, cậu không nhịn được mà phì cười.

Sa Tiểu Xuyên: ...

"Không sao." Đạo diễn Sa ôn tồn nhắc nhở: "Chúng ta thử lại một lần nữa. Tiểu Thẩm à, lúc đẩy Tiểu Cẩm cậu phải dùng lực thêm một chút, vẻ mặt phẫn nộ lên."

Lần thứ hai diễn thử, Thẩm Kình Vũ trịnh trọng bước lên vỗ vai Kỷ Cẩm. Kỷ Cẩm kéo căng khóe miệng, cố gắng không để nó nhếch lên, thế nhưng trong mắt cậu vẫn tràn đầy ý cười, giả vờ há miệng làm động tác hét vào mặt Thẩm Kình Vũ.

Sa Tiểu Xuyên: ... Khoan đã, sao diễn xuất của hai thanh niên này lại giống liếc mắt đưa tình vậy?

Ông đứng lên khỏi màn hình giám sát, tự bước tới làm mẫu cho Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm: "Tiểu Thẩm, cậu đừng làm động tác phủi bụi giúp đối phương, cậu đang định đẩy người ta cơ mà. Cậu thử tưởng tượng nhé, bình thường Tiểu Cẩm có quát nạt mắng mỏ cậu bao giờ không? Bây giờ là lúc cậu có cơ hội trả thù... Tiểu Cẩm nữa, cậu phải thể hiện sự phẫn nộ ra mặt. Đã bao giờ Tiểu Thẩm chọc giận cậu chưa? Đã bao giờ cậu ta tỏ ý chống đối cậu chưa?"

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm liếc mắt nhìn nhau tựa như hai học sinh nghịch ngợm bị giáo viên bắt quả tang, vừa muốn chống chế vừa muốn cười.

Sa Tiểu Xuyên bất lực. Xem ra những phân cảnh buổi sáng thuận lợi như vậy không phải vì hai cậu thanh niên này có diễn xuất trời phú. Tình bạn thân thiết, tình anh em trìu mến, bọn họ căn bản không cần diễn vì nó đã có sẵn!

Hết cách, sau khi tự thị phạm hai lần, Sa Tiểu Xuyên tiếp tục cho diễn lại.

Một phân cảnh chỉ vẻn vẹn ba giây nhưng quay đi quay lại mười bảy, mười tám lần. Tuy đạo diễn Sa chưa thực sự hài lòng nhưng ông cảm thấy biên tập một chút vẫn có thể dùng được, cho nên miễn cưỡng qua.

Sau đó là một màn Thẩm Kình Vũ ném đàn xoay người bỏ đi, Kỷ Cẩm đuổi theo muốn giữ chân anh. Thẩm Kình Vũ lạnh lùng gạt tay Kỷ Cẩm, dứt khoát không quay đầu, nhóm nhạc hai người chính thức tan rã.

Sa Tiểu Xuyên và trợ lý làm mẫu một lần cho bọn họ, ông nói: "Cứ diễn giống như tôi vừa rồi là được, có vấn đề gì không? Nếu không có vấn đề gì thì diễn thử một lần xem nào."

Động tác đã được cụ thể hóa, độ khó không quá cao. Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm đều gật đầu tỏ ra hiểu bài, sau đó chính thức bấm máy.

Trước ống kính máy quay, Thẩm Kình Vũ xoay người bước về phía cửa nhà xưởng, phía sau truyền đến tiếng bước chân vội vã, sau đó cổ tay anh bị người ta bắt lấy.

Cảnh này không cần lời thoại, dù sao MV cũng sẽ lồng nhạc. Chỉ là Kỷ Cẩm đang nhập vai nên hô thêm một câu ngoài kịch bản.

"Đừng đi!" Thẩm Kình Vũ nghe được giọng nói của người phía sau.

Anh không nhìn thấy biểu cảm lúc này của cậu, nhưng trong đầu đột nhiên vẽ ra hình ảnh Kỷ Cẩm khóc đến đỏ mắt, lồng ngực Thẩm Kình Vũ nghẹn lại, anh cứ đứng bất động như thế hồi lâu.

"Cắt!" Sa Tiểu Xuyên ngó ra khỏi màn hình giám sát: "Tiểu Thẩm, sao cậu không gạt tay Tiểu Cẩm ra? Cậu quên kịch bản à?"

Thẩm Kình Vũ mím môi giải thích: "Xin lỗi, cháu làm sai. Cho cháu diễn lại ạ."

Sa Tiểu Xuyên lùi về sau màn hình xem lại cảnh quay vừa rồi, có chút đăm chiêu nói: "Thực ra đoạn vừa rồi quay khá tốt, biểu cảm hai cậu đều phù hợp... Thế này đi, chúng ta quay đặc tả cảnh Tiểu Thẩm gạt tay Tiểu Cẩm, sau đó cắt nối biên tập lại là được."

Thẩm Kình Vũ không có quá nhiều phân cảnh trong nhà xưởng, sau khi kết thúc cảnh gạt tay, công việc hôm nay của anh cũng kết thúc. Sau đó là cảnh đặc tả chiếc guitar vỡ nát trên mặt đất, cảnh Kỷ Cẩm một mình buồn bã đau lòng, lại một mình vực dậy bước tiếp. Thẩm Kình Vũ không còn nhiệm vụ gì khác, anh chọn một chỗ bên cạnh ngồi nghỉ.

Trước tiên anh uống ngụm nước, sau đó cầm di động kiểm tra tin nhắn mới, phát hiện có thêm mấy lời mời kết bạn. Hiện tại anh đang phụ trách liên lạc với một số đối phương hợp tác của Kỷ Cẩm, cho nên thường xuyên có nhân viên công tác add nick anh. Anh mở thiệp kết bạn, lần lượt nhấn đồng ý.

Lướt đến một tài khoản có tên "Nhất Tiệt Nhi", lời mời kết bạn kèm thêm năm chữ--- Tôi là Tiêu Dịch Kiệt.

*Nhất Tiệt đồng âm với Dịch Kiệt

Thẩm Kình Vũ cau mày suy nghĩ một lát, không phản hồi lại. Anh thoát ra xử lý một số thông tin khác, sau đó khóa máy cất điện thoại.

...

Tiêu Dịch Kiệt ngồi đọc kịch bản trong khách sạn. Gã thấp thỏm không yên, đọc mãi không vào đầu, cứ vài phút lại liếc mắt nhìn kịch bản một cái.

Trưa nay gã gửi lời mời kết bạn cho Thẩm Kình Vũ, đến giờ vẫn chưa được chấp nhận. Vì wechat không có thông báo nên gã không thể xác định đối phương đã đọc được tin nhắn của mình hay chưa, hoặc là đã từ chối kết bạn hay chưa.

Rốt cuộc gã không chờ nổi nữa, lại gửi thêm một lời mời kết bạn tới tài khoản của Thẩm Kình Vũ.

"Xin chào Thẩm Kình Vũ, tôi là Tiêu Dịch Kiệt. Tôi có chuyện muốn nói với anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này."

Chỉ một câu đơn giản, gã xóa lại gõ, gõ lại xóa, sau khi đọc đi đọc lại vài lần thấy đã ổn rồi mới gửi lời mời thứ hai cho Thẩm Kình Vũ.

...

Trong nhà xưởng Kỷ Cẩm rốt cuộc đã quay xong phân cảnh cuối cùng, Sa Tiểu Xuyên vỗ tay hoan hô, nói: "Mọi người vất vả rồi! Hôm nay kết thúc tại đây, ngày mai tiếp tục cố gắng nhé."

Kịch bản MV có khá nhiều phân cảnh nên cần bốn ngày quay. Hôm nay mới quay xong hai bối cảnh, ngày mai lại di chuyển tới địa điểm khác.

Sa Tiểu Xuyên thông báo thời gian và địa điểm tập trung ngày mai, mọi người tạm biệt nhau rồi giải tán.

Kỷ Cẩm ngồi trên xe bảo mẫu, cậu vươn vai một cái rồi quay đầu hỏi Thẩm Kình Vũ: "Hôm nay cảm thấy ổn không?"

Thẩm Kình Vũ sờ sờ mũi: "Cũng ổn, chỉ là không biết lên hình trông tôi sẽ như thế nào."

Kỷ Cẩm cười nói: "Yên tâm đi, anh rất ăn ảnh! Có lẽ bọn họ chỉ mất khoảng một tuần biên tập thôi, đến lúc đó tôi sẽ bảo họ gửi video cho chúng ta xem trước, chỗ nào không hài lòng thì yêu cầu sửa lại."

Thẩm Kình Vũ gật đầu.

Bỗng anh nhớ ra điều gì bèn lấy điện thoại của mình, đưa cho Kỷ Cẩm nói: "Đúng rồi, vừa nãy có tài khoản tự xưng là Tiêu Dịch Kiệt muốn kết bạn với tôi, cậu nhìn xem?"

"Tiêu Dịch Kiệt?" Nghe thấy cái tên này, nụ cười của Kỷ Cẩm lập tức biến mất. Cậu cau mày nhận lấy di động của Thẩm Kình Vũ, nhìn thấy tin nhắn kết bạn thứ hai mà gã gửi tới.

"Tôi có chuyện muốn nói với anh, chắc chắn anh sẽ cảm thấy hứng thú với chuyện này... Ha!" Kỷ Cẩm nghiến răng kèn kẹt, nhấn đồng ý sau đó bắt đầu gõ chữ.

...

Đầu bên kia, gửi xong lời mời kết bạn thứ hai Tiêu Dịch Kiệt càng nóng ruột, di động gã để ngay bên tay, cứ vài giây lại bật màn hình kiểm tra.

Đột nhiên di động rung lên, gã lập tức ném kịch bản cầm điện thoại lên, phát hiện Thẩm Kình Vũ đã chấp nhận lời mời kết bạn của gã!

Họ Tiêu mừng rỡ không thôi, chuẩn bị chào hỏi đối phương sau đó từ từ gợi mở đề tài.

Trong khung chat, gã đánh chữ: [Xin chào, tôi là Tiêu Dịch Kiệt, chắc hẳn anh biết tôi là ai chứ 😊 ...]

Còn chưa soạn xong tin nhắn đầu tiên, đối phương đã gửi tin nhắn mới.

Tiêu Dịch Kiệt cười cười giương mắt đọc, sau đó khóe miệng như bị đóng băng.

Thẩm Kình Vũ: [Ngu ngốc, cút]

Tiêu Dịch Kiệt: ...

Gã hít sâu mấy hơi bình ổn lại tâm tình, xóa đi dòng tin chào hỏi chưa kịp gửi, một lần nữa gõ tin mới.

[Người anh em, thái độ gì vậy? Có phải Kỷ Cẩm nói với anh điều gì đó về tôi không?]

Gã đọc lại một lần rồi gật gù ấn nút gửi tin.

Gần như ngay lập tức đã có tin phản hồi, chẳng qua người trả lời không phải Thẩm Kình Vũ mà là một dòng chữ màu xám nho nhỏ do hệ thống gửi đến.



Tiêu Dịch Kiệt: "..."

"Đệt!" Gã giận tím mặt, vung tay ném văng chiếc điện thoại.