Đôi môi run rẩy khẽ chạm lên môi Thẩm Kình Vũ...
---
Xe chạy được nửa đường, di động Thẩm Kình Vũ chợt đổ chuông. Anh móc điện thoại ra, Kỷ Cẩm cũng ngó sang nhìn, màn hình hiển thị người gọi đến là Túc An.
Hai người ngẩng lên tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ngẩn ra trong chốc lát.
Tiếng chuông đổ ba hồi, Kỷ Cẩm vươn tay chạm vào nút màu đỏ trên màn hình. Thế giới lập tức yên tĩnh trở lại.
Thẩm Kình Vũ hơi mỉm cười.
[Chị An, Kỷ Cẩm thấy trong người không khỏe, bọn em xin phép về trước. Không có chuyện gì đâu, chị đừng lo lắng. Chị báo một tiếng với cha mẹ A Cẩm giúp bọn em nhé ạ. Làm phiền chị rồi.]
Kỷ Cẩm nhìn đoạn tin nhắn được Thẩm Kình Vũ gửi đi, nhìn anh khóa màn hình, lại nhìn anh cất điện thoại vào túi quần.
Cậu cũng lặng lẽ kéo cao khóe miệng, nụ cười ấy còn treo trên môi suốt chặng đường còn lại.
...
Sau khi về nhà hai người tắm rửa thay đồ, biệt thự của Kỷ Cẩm đương nhiên không chỉ có một phòng tắm. Khi Thẩm Kình Vũ tắm xong đi ra, Kỷ Cẩm đã mặc đồ ở nhà nằm trên sofa phòng khách lướt IPad.
Thẩm Kình Vũ bước tới ngồi xuống bên cạnh. Vừa rồi ở sảnh tiệc chỉ uống hai ly rượu vang lại không ăn gì lót dạ, lúc này anh cảm thấy hơi đói bụng.
"Tối nay cậu muốn ăn gì?" Thẩm Kình Vũ hỏi.
Kỷ Cẩm hơi khựng lại. Kế hoạch hôm nay vốn là dùng tiệc vào bữa tối, cho nên không có bữa cơm chiều...
Cậu đảo mắt suy nghĩ, đội nhiên xoay người nằm sấp trên sofa, dùng hai tay chống cằm nhìn Thẩm Kình Vũ: "Haiz, hay là hôm nay anh nấu cơm tối đi? Tôi chưa bao giờ được thưởng thức tay nghề của anh." Trừ bát cháo gà nấm lần trước.
"Cậu chắc chưa?" Thẩm Kình Vũ làm công tác tư tưởng cho Kỷ Cẩm trước: "Cậu phải chuẩn bị tinh thần thép nhé, tôi nấu ăn dở lắm."
Kỷ Cẩm không bận tâm, nói: "Không sao cả, nấu gì ăn nấy, tôi ngại đi ra ngoài lắm."
Thẩm Kình Vũ bèn đứng dậy chuẩn bị: "Vậy cậu muốn ăn món gì? Tôi đi chợ mua nguyên liệu."
Kỷ Cẩm nghe thấy hai chữ "đi chợ" bỗng hào hứng ra mặt. Cậu nhảy phắt xuống khỏi sofa: "Tôi đi với, đi đi đi, đi thay đồ nào!" Lời còn chưa nói hết, người đã biến mất sau cánh cửa phòng thay đồ.
Thẩm Kình Vũ nhìn bộ dạng cậu thì bật cười. Hai giây trước là ai than thở ngại ra ngoài? Tốc độ trở mặt cũng quá nhanh đi...
Không bao lâu sau, bọn họ đã thay xong một bộ đồ đơn giản, Kỷ Cẩm đội mũ đeo khẩu trang, bấm thang máy xuống lầu.
Khu biệt thự này không có kiểu chợ cóc mà Thẩm Kình Vũ thường đi mua thức ăn, chỉ có siêu thịu cao cấp bán những hộp đồ ăn tinh xảo, anh theo chân Kỷ Cẩm đi qua một con đường là tới. Lúc này vẫn còn sớm, siêu thị không quá đông khách, chỉ lác đác vài người đang nhàn nhã chọn đồ trước các quầy hàng.
Hai người lấy một chiếc xe đẩy hàng, vì chưa có thực đơn cụ thể nên bọn họ quyết định đi dạo một vòng xem sao.
Vị trí bắt mắt nhất sau khi tiến vào siêu thị chính là quầy rau dưa hoa quả bán theo hộp, được bày ngay ngắn trên các kệ tủ lạnh. Thẩm Kình Vũ đẩy xe, tầm mắt lơ đãng đảo qua kệ hàng đầu tiên, đang muốn nhìn tiếp kệ hàng thứ hai bày bán món gì, chợt sắc mặt của anh đông cứng.
Anh không tin vào mắt mình, chậm rãi nhìn lại một lần nữa nhãn giá được dán trên các món hàng. Một hộp bắp cải--- không sai, thực sự có giá bốn mươi tệ.
Thẩm Kình Vũ khiếp sợ, hai hàng lông mày chầm chậm nhướng cao: có lẽ nào bọn họ đánh thừa một số 0?
Kỷ Cẩm thấy Thẩm Kình Vũ dừng lại nhìn hộp bắp cải hồi lâu, cậu bèn với tay bỏ hộp bắp cải vào xe đẩy hàng.
Thẩm Kình Vũ: "..."
Anh há miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, một lần nữa quan sát toàn bộ kệ hàng--- siêu thị này định giá sản phẩm bằng nhân dân tệ hay bạt Thái vậy? Kể cả dùng bạt Thái thì hàng hóa vẫn quá đắt!
Kỷ Cẩm lại hồn nhiên lấy thêm một hộp cà chua, một hộp súp lơ xanh thả vào xe đẩy hàng: "Anh còn muốn mua thêm gì nào?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu--- lúc này anh chỉ muốn đổi sang một siêu thị khác.
Thế là Kỷ Cẩm tiếp tục đẩy xe đi.
Đến khi bọn họ tiến vào quầy thịt bò, Thẩm Kình Vũ vượt lên trước xem bảng giá, hai hàng lông mày vừa hạ xuống chưa bao lâu lại tiếp tục bị nhấc lên cao--- một miếng thịt bò gần tám trăm tệ. Đây chắc chắn không phải đánh thừa số 0 mà là đánh thiếu dấu phẩy thập phân chứ!
Kỷ Cẩm chọn hai hộp thịt bò Wagyu loại M9 nhập khẩu từ Úc, không buồn nhìn giá cứ thể thả vào xe đẩy. Cậu lại tiến về phía quầy hải sản lấy một túi tôm sú loại to, một túi cá ngừ băm, nếu không phải Thẩm Kình Vũ nhắc đi nhắc lại rằng mình không biết chế biến, Kỷ Cẩm suýt nữa đã mua thêm một con cua hoàng đế còn tươi nguyên.
Đã chọn xong món chính, Thẩm Kình Vũ mua thêm một ít hành tỏi gừng và các loại gia vị. Tuy siêu thị này bán hàng với giá trên trời nhưng mặt hàng gì cũng có, chọn lựa xong xuôi bọn họ đẩy xe ra quầy tính tiền.
Nhân viên thu ngân quét mã tất cả các món hàng, nở nụ cười thân thiết nói: "Thưa quý khách, tổng hóa đơn của quý khách là 1.820 tệ."
Kỷ Cẩm quẹt thẻ thanh toán, mãi tới khi xách đồ bước ra khỏi siêu thị, cậu mới muộn màng nhận ra điều gì đó: "Siêu thị này bán đồ hơi đắt nhỉ?"
Thẩm Kình Vũ: "..." Hóa ra cậu cũng biết đắt sao...
Về đến nhà, Thẩm Kình Vũ xắn tay áo tiến vào phòng bếp.
Anh chưa từng chế biến những nguyên liệu nấu ăn cao cấp như vậy, để không làm hỏng và lãng phí thức ăn, anh còn cẩn thận lên mạng tra cứu cách làm. Sau khi đã xem và nhớ kĩ, Thẩm Kình Vũ mới buộc tạp dề bắt đầu vào việc.
Tối nay Kỷ Cẩm không có lịch trình gì, Thẩm Kình Vũ nấu cơm, cậu đứng bên cạnh quan sát.
Thẩm Kình Vũ lập kế hoạch rất khoa học, trước tiên anh vo gạo và ngâm các loại hạt ngũ cốc, dùng nước vo gạo ngâm rau củ, sau đó cắm một nồi cơm ngũ cốc và xử lý đống tôm sú. Kỷ Cẩm mua tôm loại to, có con to bằng nửa bàn tay, Thẩm Kình Vũ dùng dao xẻ lưng tôm, rút chỉ, đặt gọn gàng một bên.
Kỷ Cẩm vừa xem vừa nói chuyện với anh: "Mấy tuổi anh bắt đầu học nấu cơm?"
Thẩm Kình Vũ tiếp tục xử lý tôm, trả lời: "Có lẽ là hồi tiểu học đi. Tôi cũng không nhớ rõ lắm."
"Tiểu học?" Kỷ Cẩm khiếp sợ: "Vậy ba mẹ anh đâu? Không chăm sóc anh à?"
Thẩm Kình Vũ hơi dừng động tác trên tay một chút. Anh phát hiện tuy rằng Túc An điều tra thân phận của anh nhưng không nói lại với Kỷ Cẩm. Cũng có nghĩa là, việc tìm hiểu bối cảnh gia đình vệ sĩ là nhiệm vụ Túc An bắt buộc phải làm, anh chỉ nhận việc trong vài tháng ngắn ngủi mà thôi, chuyện vặt này không cần lãng phí tinh lực của Kỷ Cẩm.
"Mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ." Thẩm Kình Vũ rũ mắt, bắt đầu bóc tỏi, nhẹ giọng nói: "Bố không quan tâm tôi, tôi phải tự làm mọi thứ."
Kỷ Cẩm không nói nên lời. Cậu từng đoán gia cảnh Thẩm Kình Vũ không tốt lắm, làm vận động viên chuyên nghiệp rất vất vả, chỉ những gia đình khốn khó mới đưa con mình vào trường thể thao. Nhưng cho dù đã chuẩn bị tâm lý, trái tim Kỷ Cẩm vẫn bị bóp nghẹt khi nghe Thẩm Kình Vũ bình thản nói ra những chuyện như vậy.
Không muốn làm không khí thêm nặng nề, cậu bèn đổi đề tài: "Vậy sao anh lại theo nghiệp võ? Bố anh hướng cho anh vào con đường này sao?"
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Hàng xóm nhà tôi là thầy tán thủ. Trước kia tôi là đứa phá hoại, không có cha mẹ dạy dỗ, rất hay đánh lộn ngoài đường. Hàng xóm thấy vậy bèn đưa tôi đi tập môn tán thủ. Thế là tôi bắt đầu tiếp xúc với võ thuật."
Kỷ Cẩm khiếp sợ. Thẩm Kình Vũ vậy mà từng có thời kì nổi loạn? Còn đánh nhau với người khác trên phố??
Kỷ Cẩm hỏi: "Bác hàng xóm ấy... thấy anh đánh nhau rồi phát hiện ra anh có năng khiếu võ thuật, cho nên thu nhận anh làm đồ đệ?"
Thẩm Kình Vũ phì cười. Anh đoán hồi nhỏ Kỷ Cẩm hẳn là xem không ít tiểu thuyết và phim ảnh võ hiệp.
"Thầy cảm thấy tôi thiếu đòn, nhưng không thể trực tiếp tẩn tôi, cho nên đưa tôi vào trường võ để các đệ tử của thầy tẩn tôi..." Thẩm Kình Vũ bóc xong vỏ tỏi thì cắt lát mỏng, lưỡi dao cắt xuống thớt gỗ phát ra một loại âm thanh trầm đục.
"Nhưng sau khi theo tập nửa năm, tôi đã đánh lại toàn bộ nhóm võ sinh đó. Tất cả đồ đệ của thầy đều là trẻ con, tôi không còn ai là đối thủ, hơn nữa tôi bắt đầu đam mê luyện quyền, muốn học thêm càng nhiều chiêu thức, muốn tranh đấu với những võ sĩ khác lợi hại hơn, vậy là tôi quyết định trở thành vận động viên chuyên nghiệp."
"Ồ---" Kỷ Cẩm đã hiểu ra: "Tôi nhớ trước kia anh từng nói, khi chưa tập võ tính cách anh rất khác bây giờ, anh còn nói luyện công giúp mình tu thân dưỡng tính... Hóa ra chuyện là như vậy sao?"
Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Đúng vậy, càng luyện võ lâu càng hiểu được năng lực của bản thân, ngược lại sẽ biết tiết chế, không làm loạn... Cậu có ăn cay không?"
"Tôi ăn được." Kỷ Cẩm nói: "Anh không chỉ học võ mà còn học chuyên ngành triết à? Tôi thấy anh nói câu nào cũng sâu sắc."
Thẩm Kình Vũ nở nụ cười. Thái xong củ tỏi anh lại băm nhỏ chút hạt tiêu để tăng hương vị.
Câu chuyện tạm thời gián đoạn, Kỷ Cẩm tựa vào tủ bát, không nỡ chớp mắt mà chăm chú nhìn bộ dạng bận rộn của Thẩm Kình Vũ. Bầu không khí lúc này khiến cậu rất thoải mái.
Thẩm Kình Vũ xếp một lớp miến gạo lên khay hấp, bày từng con tôm sú đã xử lý sạch sẽ lên trên sau đó rắc tỏi, hành, hạt tiêu, rưới chút xì dầu rồi mới đặt khay vào nồi hấp.
Làm xong món tôm, anh quay sang rửa sạch rau củ đang ngâm nước gạo, bỏ lên thớt thái nhỏ. Kỷ Cẩm chủ yếu mua các loại rau củ làm salad, không cần chế biến cầu kì. Chỉ cần bỏ vào bát lớn, rưới sốt dầu giấm bên trên sau đó trộn đều là có thể bưng lên bàn thưởng thức.
Sức ăn hai người không lớn, tảng thịt bò hôm nay hẳn là không thể ăn ngay, Thẩm Kình Vũ cất những nguyên liệu chưa dùng đến vào tủ lạnh, sau đó nhấc túi cá ngừ băm nhỏ lên hỏi Kỷ Cẩm: "Hướng dẫn sử dụng viết có thể trộn với cơm ăn sống, nhà cậu có rong biển không?"
Kỷ Cẩm nghĩ ngợi rồi đi tới lục ngăn kéo, một lát sau quả thực tìm ra một gói rong biển khô.
Lúc này nồi cơm ngũ cốc đã chín, Thẩm Kình Vũ xới ra bát, múc cá ngừ băm lên trên, rưới thêm chút xốt dầu giấm. Sau khi kiểm tra gói rong biển không bị quá hạn sử dụng anh mới rắc một ít lên bát cơm, dùng đũa trộn đều, vậy là món cơm trộn đã hoàn thành.
Bữa tối hôm nay kì thực rất đơn giản, tổng cộng chỉ mất hơn nửa tiếng là nấu xong. Hai người bày biện thức ăn lên bàn, ngồi xuống đối diện nhau.
Kỷ Cẩm thử mỗi món một miếng. Thịt tôm dai dai giòn giòn, súp lơ xào chín tới đậm đà, món salad cũng rất vừa miệng, đặc sắc nhất chính là món cơm trộn, gạo trắng, các loại hạt ngũ cốc, cá ngừ băm nhỏ và rong biển phối hợp thành một loại hương vị phong phú, có vị ngọt của hải sản tươi, vị chua nhẹ của sốt giấm, vị mặn của rong biển, trộn cùng nhau rất hài hòa!
"Thế mà anh bảo mình nấu không ngon!" Kỷ Cẩm khó tin nhìn lên. Rõ ràng đều là cao lương mỹ vị!
Thẩm Kình Vũ xúc một thìa cơm ăn thử, cũng tự ngạc nhiên với tay nghề của mình: "Ừm... quan trọng là những nguyên liệu cậu chọn đều là đồ ngon."
Lời này không phải ý khiêm tốn, mà vì anh sợ làm hỏng thức ăn đắt tiền nên không dám chế biến cầu kì, chỉ làm các món hấp và món trộn đơn giản mà thôi. Số nguyên liệu cao cấp ấy đều là đồ tươi mới, chế biến càng đơn giản ngược lại càng giữ được độ tươi ngon của thức ăn.
Về phần anh tự nhận bản thân nấu ăn không ngon, đó là vì anh cần tuân theo chế độ dinh dưỡng để giữ cơ bắp, bởi vậy khi nấu anh ít nêm gia vị, hơn nữa anh chỉ nấu qua loa tự ăn mà thôi. Sở trường của anh là ức gà luộc và rau củ luộc, rắc một xíu muối và hạt tiêu lên trên là xong bữa. Những món luộc này không phải không tốt, chỉ là ăn nhiều quá sẽ dễ nhìn thấu hồng trần*.
*ý là nhạt nhẽo quá, ăn nhiều tu thành chính quả luôn
Kỷ Cẩm lại cho rằng tay nghề bếp núc của Thẩm Kình Vũ ăn đứt đầu bếp nhà hàng năm sao.
"Về sau lúc nào không có lịch trình thì anh ở nhà nấu cơm nha." Kỷ Cẩm còn chưa nuốt xong miếng thức ăn đã vội lên tiếng: "Đỡ tốn tiền mà còn đủ dinh dưỡng."
Thẩm Kình Vũ nghĩ thầm, số tiền mua nguyên liệu hôm nay thà ra quán còn tiết kiệm hơn!
Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, nhìn bộ dạng Kỷ Cẩm ăn đến là hăng say, trong lòng Thẩm Kình Vũ cũng có chút thỏa mãn, khẩu vị cũng tăng lên. Hai người cùng nhau ăn sạch một mâm cơm.
Cơm nước xong xuôi Thẩm Kình Vũ đi rửa bát. Trong biệt thự có máy rửa bát nhưng vì chỉ có vài chiếc, hơn nữa bữa cơm hôm nay cũng không nhiều dầu mỡ, cho nên Thẩm Kình Vũ chỉ mất vài phút đã rửa xong bằng tay.
Thời điểm bước ra khỏi bếp, anh phát hiện Kỷ Cẩm đang đứng bên cửa sổ ngắm cảnh.
Sắc trời đã tối, hôm nay thời tiết khá đẹp, bầu trời đêm như một cuộn tranh màu xanh thẫm, nửa bên trên có ánh trăng treo cao, nữa bên dưới là hàng vạn ánh đèn của đô thị phồn hoa.
Trước kia, ánh sáng bên ngoài càng lấp lánh càng khiến Kỷ Cẩm cảm thấy mình mắc kẹt trong bóng đêm, tiếng cười nói bên ngoài càng xôn xao càng khiến Kỷ Cẩm cảm thấy mình cô độc.
Chỉ là hôm nay không giống như vậy. Hàng vạn ánh đèn ngoài kia như hóa thành hàng vạn bông tuyết, cậu có thể tưởng tượng bước ra thế giới ngoài kia lạnh lẽo đến nhường nào, mà bên trong căn nhà lúc này lại ấm áp đến nhường nào.
"Thẩm Kình Vũ..." Cậu nghe thấy tiếng bước chân từ phòng bếp, không quay đầu mà chỉ gọi tên anh.
"Hửm?" Thẩm Kình Vũ bước tới đứng bên cạnh cậu: "Sao thế?"
"Không sao, gọi anh vậy thôi."
Cửa sổ thủy tinh phản chiếu hai bóng người mờ mờ, Thẩm Kình Vũ quay đầu nhìn Kỷ Cẩm, mà Kỷ Cẩm lại nhìn bóng của Thẩm Kình Vũ in trên tấm kính. Cậu nhìn thấy gương mặt dịu dàng của anh, nhìn thấy khóe miệng của mình bất giác kéo cao.
Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ... Kỷ Cẩm lặng lẽ gọi thầm tên anh thật nhiều lần.
...
Nghỉ ngơi một lát sau khi ăn cơm, đã đến giờ xuống lầu tập luyện của Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm thì vào phòng đàn chỉnh lý lại các bản nhạc.
Mãi tới khuya, Kỷ Cẩm vẫn đang mải mê làm việc chợt nghe tiếng gõ cửa.
Cậu không đóng cửa phòng, thấy Thẩm Kình Vũ đang đứng bên ngoài: "A Cẩm, tôi đi ngủ trước đây."
Kỷ Cẩm nhìn đồng hồ trước mắt, vậy mà đã gần mười hai giờ. Thẩm Kình Vũ làm việc và nghỉ ngơi rất điều độ, chỉ cần không có lịch trình ngoài giờ, anh tuyệt đối sẽ không đi ngủ sau nửa đêm.
"Anh đi ngủ đi." Kỷ Cẩm vẫy tay.
"Cậu cũng nghỉ ngơi sớm đi nhé... Ngủ ngon." Thẩm Kình Vũ rời đi, tiếng bước chân xa dần.
Kỷ Cẩm xử lý thêm một lát, rốt cuộc cầm lên bản nhạc đã được sửa sang hoàn chỉnh. Cậu vươn vai một chút, nhìn đồng hồ thấy đã mười hai giờ bốn mươi phút.
Cậu vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ, một là gần đây đã quen với nhịp sống ngủ ngày cày đêm, hai là chỉ trong thời kì trầm cảm cậu mới có thể ngủ đến bất tỉnh nhân sự, còn lại đều rất khó ngủ. Cho nên nếu không phải mệt mỏi đến cực độ, cậu căn bản không muốn nằm lên giường. Căn phòng buổi đêm quá mức im ắng khiến cậu hơi khó chịu, Kỷ Cẩm định bật một bản nhạc. Nhưng còn chưa đi đến bàn máy tính, bước chân cậu chợt khựng lại.
Một lát sau, Kỷ Cẩm lặng yên không một tiếng động rời khỏi phòng đàn, bước về phía phòng của Thẩm Kình Vũ.
Cậu tiến vào, nhỏ giọng hỏi: "Thẩm Kình Vũ, anh đã ngủ chưa?"
Tiếng hít thở đều đặn vang lên, không ai trả lời cậu.
Kỷ Cẩm đợi vài giây, nhón mũi chân bước vào phòng. Đèn trong phòng đã tắt nhưng ánh đèn nhàn nhạt ngoài hành lang hắt vào vẫn đủ để cậu quan sát bài trí trong phòng. Kỷ Cẩm đứng giữa phòng quan sát xung quanh một lát.
Thoạt nhìn căn phòng hơi lộn xộn, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện Thẩm Kình Vũ không hề mang theo nhiều hành lý. Thanh niên tuổi này đam mê máy chơi game, sưu tầm figure, các loại máy móc điều khiển từ xa,... nhưng Thẩm Kình Vũ thì không. Gia tài của anh chỉ có mấy bộ võ phục, đích đá, dụng cụ tập gym và... một cái lốp ô tô. Những thứ này khá tốn diện tích, không thể cất gọn vào tủ cho nên nhìn tổng thể căn phòng mới có chút bừa bộn.
Trong phòng có một giá sách nhỏ, Kỷ Cẩm bước tới nhìn hai hàng sách xếp bên trên.
, , , ,... Hàng đầu tiên toàn bộ đều là sách chuyên ngành thể thao, Kỷ Cẩm hơi ngạc nhiên nhướng mày, hóa ra làm vận động viên cũng phải học nhiều vậy sao?
Tầm mắt cậu rơi xuống hàng sách thứ hai, đột nhiên ngẩn ra.
, , ,... Một loạt sách ở hàng thứ hai đều liên quan đến tâm lý!
Quyển đầu tiên Kỷ Cẩm từng thấy Thẩm Kình Vũ cầm đọc trong ngày đầu tiên anh chuyển tới đây sống. Lúc ấy cậu còn cảm thấy khó hiểu vì sao Thẩm Kình Vũ phải đọc loại sách chuyên sâu như vậy, nhưng hôm nay nhớ lại những gì anh từng nói, Kỷ Cẩm bỗng hiểu ra tất cả.
Thẩm Kình Vũ kể về hành trình tìm lại chính mình ở Thái Lan bằng giọng nói bình thản như vậy, nhưng quãng thời gian ấy nhất định rất gian nan, cũng rất khổ sở... Anh đã phải tốn bao nhiêu sức lục, phải rèn giũa ý chí sắt đá đến nhường nào mới có thể vượt qua giai đoạn ấy?
Nghĩ đến việc Thẩm Kình Vũ một thân một mình tha hương ở nước ngoài, trong lòng Kỷ Cẩm nhức nhối không thôi. Chờ đến khi ý thức quay lại, cậu đã đứng trước giường Thẩm Kình Vũ từ bao giờ.
Ánh đèn vàng ấm áp bao phủ gương mặt anh tuấn của Thẩm Kình Vũ, anh ngủ rất sâu, hoàn toàn không chút đề phòng xung quanh. Kỷ Cẩm ngồi xổm xuống, yên lặng ngắm nhìn.
Không biết từ khi nào, cậu đã đem lòng yêu thích người này.
Có lẽ hảo cảm sinh ra từ khi nhìn thấy ảnh chụp của anh, thế nên ban đầu cậu nhất quyết không phối hợp với Túc An trong việc tuyển vệ sĩ, vậy mà cuối cùng lại thay đổi chủ ý; có lẽ là khi Thẩm Kình Vũ nở nụ cười ngại ngùng với cậu, trái tim cậu đã rung rinh rồi, cho nên mỗi khi Kỷ Cẩm nhắm mắt, trong đầu cậu lại hiện ra khuôn mặt tươi cười ấy; có lẽ là khi Thẩm Kình Vũ ôm cậu trấn an, cậu liền nhận ra cái ôm của người này rất đặc biệt, có thể làm dịu đi sự lo âu và bất an trong lòng cậu.
Cậu thật sự rất thích, rất rất thích, cực kì thích Thẩm Kình Vũ...
Cậu muốn ôm anh, muốn hôn anh, thậm chí muốn làm những chuyện thân mật hơn. Nhưng cậu không thể. Cậu không thể nói ra lòng mình, tuyệt đối không thể phá vỡ quan hệ hiện tại.
Không ai thật lòng yêu thích cậu hết. Cho dù thích cậu, cũng sẽ bị cậu làm tổn thương mà thôi. Một ngày nào đó Thẩm Kình Vũ sẽ dùng giọng điệu thương tâm như Kỷ Quân Khiêm, dùng ánh mắt mệt mỏi nhìn cậu, nói với cậu như thế...
"Loại người như con, sẽ không ai thích đâu."
---nếu thực sự có ngày ấy, cậu ước gì mình sẽ tan biến luôn vào lúc này!
Kỷ Cẩm nhắm mắt điều hòa lại hơi thở ngày càng dồn dập của mình. Một lát sau cậu mở mắt ra, lặng lẽ cúi xuống, đôi môi run rẩy khẽ chạm lên môi Thẩm Kình Vũ.
Không sao đâu. Hãy phóng túng chỉ một giây này thôi, cứ buông thả đi, chỉ một khắc này thôi...
Kỷ Cẩm yên lặng nhủ thầm với chính mình như vậy.