Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 3






Bộ lọc của fan cuồng quả là đáng sợ!

---

Năm ngày sau tại sân bay.

Kỷ Cẩm làm xong thủ tục nhập cảnh, chuẩn bị rời khỏi sân bay trong vòng vây của Túc An và một đám bảo an mặc tây trang trắng. Vừa bước ra, bọn họ đã được các fan chào đón ở sân bay, cảnh tưởng chen chúc chật như nêm cối.

"A a a a a... Kỷ Cẩm em yêu anh!"

"Trời ạ! Người thật soái vãi! Tôi sắp xỉu chị em ơi!"

"Cẩm Cẩm, nhìn bên này nhìn bên này!"

Kỷ Cẩm rất hưởng thụ cảm giác được hàng vạn cặp mắt dõi theo. Cậu vẫy tay chào hỏi về phía nhóm fan khiến những tiếng hò hét càng thêm kích động. Hàng loạt ống kính máy ảnh và camera điện thoại chĩa tới, tiếng chụp tanh tách vang lên không ngớt. Đứng giữa những ánh flash chớp lóe liên tục, Kỷ Cẩm đã sớm luyện thành thói quen, thậm chí không cần chớp mắt.

Nhóm vệ sĩ bao vây quanh Kỷ Cẩm, vừa mở đường thoát vừa ngăn cản những fan quá khích muốn tiếp cận cậu.

Đột nhiên, một cô gái dáng người nhỏ gầy thừa dịp nhóm vệ sĩ lơ là mà xông vào giữa. Cô gái nhét quyển sổ chữ ký vào tay Kỷ Cẩm: "Cẩm Cẩm có thể ký tên cho em được không? Em thực sự rất hâm mộ anh!"

Kỷ Cẩm cúi đầu, lúc này cậu mới nhận ra cô gái nhỏ đứng cạnh mình từ bao giờ. Bởi vì quá mức căng thẳng mà gương mặt cô gái đỏ bừng, bàn tay cầm cuốn sổ thì run lẩy bẩy.

Kỷ Cẩm còn chưa kịp phản ứng lại, một vệ sĩ bên cạnh đã phát hiện cá lọt lưới. Hắn ta hậm hực xông lên tóm gáy cô gái nhỏ, dùng sức lôi ngược ra sau!

"Rầm" một tiếng nặng nề, cô gái nhỏ bé bị tên vệ sĩ lực lưỡng quật ngã xuống đất!

Tiếng hò reo sôi nổi trong sân bay lập tức tắt lịm, chứng kiến một màn này ai nấy đều sợ ngây người. Kỷ Cẩm cũng hoảng sợ, cậu giận dữ rống lên: "Anh bị thần kinh à?"

Tên vệ sĩ sửng sốt vì bị quát.

Kỷ Cẩm nhanh chóng bước tới đỡ cô gái nhỏ đứng dậy. Lúc này vẻ mặt cô gái trắng bệch, ánh mắt tan rã, chỉ cần nghe tiếng động ban nãy cũng biết cô bị đẩy dã man nhường nào. Vài giây sau, cô gái rốt cục cũng có thể nghiến răng cử động lại thân thể một chút.

Thấy fan nữ này không bị thương quá nghiêm trọng, Kỷ Cẩm nhận sổ bút để lại chữ ký cho cô, lạnh lùng trừng mắt cảnh cáo tên vệ sĩ ban nãy, sau đó xoay người tiếp tục bước về phía cửa sân bay.

Nhóm fan vẫn bám theo phía sau, mãi cho đến khi cậu tiến vào lối đi dành riêng cho khách VIP, tất cả fan hâm mộ đều bị ngăn lại ở ngoài, bọn họ mới đành lưu luyến nhìn theo bóng lưng thần tượng bước xa dần.

Sau khúc ngoặt trong hành lang, xác nhận đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt fan hâm mộ, Kỷ Cẩm mới dừng bước xoay người nhìn tên vệ sĩ kia.

Hắn ta vẫn nơm nớp lo sợ sau khi bị quát, chưa đợi Kỷ Cẩm mở miệng hắn đã cướp lời biện bạch: "Trách nhiệm của tôi là bảo vệ cậu..."

"Hóa ra anh cũng biết anh phải bảo vệ tôi?" Kỷ Cẩm cười nhạo: "Tôi còn tưởng anh chỉ biết đánh người!"

"Tôi..." Sắc mặt tên vệ sĩ tái nhợt: "Cô ta đứng quá gần, tôi sợ cô ta sẽ làm ra hành động gì đó..."

"Được rồi, cứ coi như tôi là người giấy đi, một cô nhóc nặng mười tám cân cũng có thể làm tôi bị thương. Nhưng rõ ràng anh có thể kéo người ra một cách tử tế, thậm chí dùng một tay nhấc bổng cô nhóc đi, vì sao anh nhất định phải giật ngược và quật ngã người ta như thế? Anh có khuynh hướng bạo lực à?"

Kỷ Cẩm ghét nhất những tên vệ sĩ có tật "chó cậy gần nhà". Người hôm nay chưa phải quá đáng nhất, không dưới một lần cậu từng chứng kiến, có những kẻ ỷ vào chức danh "vệ sĩ" của mình mà đẩy thai phụ, chèn ép người già, đánh phụ nữ... Đáng giận nhất chính là một lần, chỉ vì có một người tàn tật đứng chắn phía trước Kỷ Cẩm, một gã vệ sĩ vậy mà dùng chân đá văng chiếc xe lăn của cậu ấy! Dường như có một số người cho rằng, làm vệ sĩ có toàn quyền sử dụng bạo lực một cách quang minh chính đại.

Nhưng nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, những người không hiểu rõ ngọn nguồn sẽ không lên án kẻ thực sự động thủ, bọn họ sẽ chĩa mùi dùi về phía idol, mắng anh ta là kẻ kiêu ngạo, nói anh ta sai sử vệ sĩ của mình đả thương người. Nhưng sự thật là, một người nổi tiếng cả ngày bay tới bay lui sao có thể thuê một đoàn đội vệ sĩ bay đi khắp nơi cùng mình? Những người này cũng không phải vệ sĩ thực sự, bọn họ chỉ là nhân viên công tác mà phía công ty tiếp đón bố trí mà thôi.

Tên vệ sĩ kia bị Kỷ Cẩm chất vấn thì đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: "Tôi, tôi chỉ định kéo cô ta ra, không hề cố ý quật ngã."

Lời ngụy biện vụng về này đương nhiên không giúp Kỷ Cẩm hạ họa, ngược lại còn động trúng vảy ngược của cậu.

"Anh không cố ý? Anh dám lặp lại là anh không cố ý?" Kỷ Cẩm dồn dập hỏi vặn lại, ánh mắt cậu cũng trở nên sắc bén hơn: "Nếu vô tình đẩy ngã người khác, sao không có ý thức đỡ người ta đứng dậy? Mẹ kiếp anh cho là tôi mù à, lúc ấy trên mặt anh còn lộ vẻ cười cợt, có đúng không???"

Tên bảo an bị mắng đến choáng váng, những người xung quanh thậm chí còn không dám thở mạnh. Nhận thấy làn da trắng nõn của Kỷ Cẩm bởi vì kích động mà bắt đầu hơi phiếm hồng, trong lòng Túc An nhủ thầm không ổn rồi.

Cô lập tức chạy lên phía trước, đầu tiên là nghiêm mặt khiển trách tên vệ sĩ kia: "Đã làm sai thì phải biết nhận lỗi, bớt lý do lý trấu đi!", tiếp theo vừa trấn an vừa cưỡng ép dìu Kỷ Cẩm bước ra ngoài: "Tốt rồi A Cẩm, không cần lãng phí nước bọt với loại người như thế, lát nữa chị gọi cho công ty của bọn họ phàn nàn."

Hô hấp của Kỷ Cẩm vẫn chưa bình ổn, được Túc An dẫn đi một đoạn mới dần bình tĩnh trở lại.

Túc An âm thầm đổ mồ hôi lạnh.

Gần đây, không rõ có phải vì công tác quá mức vất vả hay không mà Kỷ Cẩm rất đa cảm. Khi tâm trạng tốt cậu sẽ cực kỳ high, khi không có tâm trạng thì vô cùng cáu kỉnh. Hơn nữa cậu ghét nhất bị lừa dối, những ai quanh co lươn lẹo trước mặt, cậu nhất định sẽ vạch trần một cách không lưu tình.

Thế nhưng Kỷ Cẩm là người của công chúng, việc thể hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt không phải chuyện tốt. Khi tâm trạng bất ổn, Kỷ Cẩm thường xuyên không để ý xung quanh còn có người khác, cậu sẽ nói ra những câu hoặc làm ra những hành động không quá phù hợp. Giống như vừa rồi Kỷ Cẩm chửi bậy, chẳng may bị người khác chụp trộm rồi tung lên mạng vậy thì rất ảnh hưởng đến hình tượng...

"Chị họ? Chị có nghe em nói gì không đấy?"

"Hả? Gì cơ?" Túc An miên man suy nghĩ hồi lâu, mãi đến khi Kỷ Cẩm gọi giật cô mới phản ứng lại: "Chị chưa nghe thấy? Cậu nói lại đi?"

"Em bảo là, chị nhớ phàn nàn với bên công ty kia. Nếu bọn họ không xử lý trường hợp kia thì nhờ bên truyền thông phốt cả công ty luôn!"

"Rồi rồi rồi, chị nhớ rồi, cậu yên tâm đi." Túc An cười cười rồi chuyển đề tài: "Không nghĩ mấy chuyện bực bội nữa, đừng quên hôm nay vệ sĩ mới tuyển cũng tới sân bay đón, hiện tại cậu ta hẳn là đang chờ trên xe."

Đổi chủ đề quả nhiên có tác dụng, hàng lông mày nhíu chặt của Kỷ Cẩm dần giãn ra...

...

Mà lúc này Thẩm Kình Vũ đang đứng bên cạnh con xe bảo mẫu màu đen.

Anh đã đợi hơn một tiếng, cuối cùng cũng thấy đoàn người Kỷ Cẩm xuất hiện trong tầm mắt. Hôm nay Kỷ Cẩm mặc một bộ đồ casual của Thom Browne, mái tóc không còn là màu xanh ngọc chói mắt như lần trước mà biến thành màu nâu khói trầm trầm. Nhưng mặc kệ là tạo hình gì, cậu vĩnh viễn là người nổi bật nhất giữa đám đông, thậm chí hút mắt người nhìn từ cách đó cả trăm mét.

Kỷ Cẩm đi tới cạnh xe, dừng lại trước mặt Thẩm Kình Vũ. Dưới ánh nhìn chăm chú và lấp lánh như thủy tinh ấy, trái tim Thẩm Kình Vũ bỗng đập nhanh hơn một cách vô thức.

Anh chủ động mở miệng: "Xin chào ngài Kỉ."

"Xin chào ngài vệ sĩ."

Thẩm Kình Vũ nghĩ Kỷ Cẩm chưa biết tên mình, anh giới thiệu: "Tôi là Thẩm Kình Vũ, chữ Thẩm có ba chấm thủy".

"Tôi là Kỷ Cẩm, chữ Kỷ có bộ Mịch bên cạnh."

"..."

Túc An cười cười tiến lên: "Hai cậu cũng xấp xỉ tuổi nhau, đừng xưng hô xa lạ như vậy. Tiểu Vũ, em cứ gọi cậu ấy là A Cẩm cũng được."

Ánh mắt Thẩm Kình Vũ quay lại trên người Kỷ Cẩm, thấy cậu cũng không tỏ ra bất bình: "... A Cẩm."

Trên mặt Kỷ Cẩm lúc này mới xuất hiện ý cười.

Lái xe mở cốp sau, Thẩm Kình Vũ chủ động giúp Kỷ Cẩm và Túc An xếp đồ lên xe. Kỷ Cẩm lượn ra sau quan sát, thấy bên trong đã chất ba rương hành lý to thì kinh ngạc: "Ba cái hòm này đều của anh?"

"Đúng vậy." Thẩm Kình Vũ có chút ngượng ngùng: "Tôi phải mang theo mấy món dụng cụ tập luyện, khá là tốn chỗ."

Đây là lần đầu tiên Kỷ Cẩm nghe nói có người vác theo ba rương dụng cụ tập luyện, chẳng lẽ anh ta chuyển cả phòng gym đi theo sao? Ngay cả cậu, mỗi khi tham gia lịch trình nào đó kéo dài hơn nửa tháng cũng chỉ đóng ba vali hành lý để xuất ngoại mà thôi.

"Tôi nhớ ra rồi, trước kia anh dạy ở phòng gym nhỉ?" Kỷ Cẩm gật đầu: "Sau nay anh cũng huấn luyện cho tôi với nhé, sang năm tôi có chuyến lưu diễn, phải bắt đầu rèn luyện thể lực."

Thẩm Kình Vũ lập tức đáp ứng: "Không thành vấn đề."

Xếp hành lý xong xuôi, cả đoàn lên xe di chuyển.

Sau khi yên vị trên xe bảo mẫu, Túc An kéo Thẩm Kình Vũ ngồi lên hàng ghế trước để tán gẫu, Kỷ Cẩm thì ngồi một mình ở hàng ghế sau nghịch điện thoại.

Túc An nói: "Lát nữa A Cẩm phải tham gia một hoạt động, chúng ta thả cậu ấy tại nơi tổ chức sự kiện rồi về khách sạn trước, chị đưa hợp đồng cho cậu xem."

"Vâng."

Túc An đùa một câu: "Ngày kia bắt đầu lịch trình ở thành phố khác, từ nay về sau cậu sẽ rất ít về nhà. Có nhớ nhà không thế?"

Thẩm Kình Vũ rũ mắt cười trừ. Nhà đối với anh chỉ là một nơi để ngủ mà thôi, có gì đáng để nhung nhớ?

Lúc này hàng ghế sau phát ra tiếng động khiến Túc An phân tâm, cô quay đầu phát hiện Kỷ Cẩm đang bấm di động một cách phẫn nộ, cũng không biết cậu nói chuyện với ai, tốc độ gõ phím nhanh đến kinh ngạc.

Tiếng chuông báo động vang lên trong đầu Túc An, cô lập tức ngoái lại nhìn, nhận ra giao diện web quen thuộc thì nhanh tay giật chiếc di động: "Sao cậu lại lướt weibo rồi? Chị đã nói không được trả lời những bình luận này cơ mà!"

Kỷ Cẩm nghiến răng kèn kẹt: "Chị có biết bọn họ viết gì không? Con mụ ấy nói em dùng quy tắc ngầm, đi cửa sau với lãnh đạo mới giành được chức quán quân, còn nói em mấy năm nay được công ty ưu ái nhờ bán mông."

Thẩm Kình Vũ vừa nhấp một ngụm nước, suýt thì phun đầy xe.

"Cô ta có biết hơn một nửa doanh thu của công ty là nhờ các sáng tác của em không?" Kỷ Cẩm nổi đóa: "Chị trả điện thoại đây cho em, hôm nay em không chửi chết con mụ này em không mang họ Kỉ nữa!"

Túc An trực tiếp nhét điện thoại vào túi áo: "Loại bình luận này cậu càng không được trả lời, một khi cậu để lại comment mọi người đều sẽ thấy. Cậu định lên hotsearch ngồi với cái tag #Kỷ Cẩm đáp trả tin đồn bán mông# à?"

Người đang nhấp ngụm nước thứ hai, Thẩm Kình Vũ, yên lặng buông chai nước xuống.

"Em có thể thừa nhận những lời chê bai, nhưng em ghét nhất lũ đặt điều!" Kỷ Cẩm nuốt không trôi cục tức này: "Toàn một lũ ăn không nói có, bịa đặt trắng trợn!"

Túc An nghi ngờ: "Cậu chắc là mình có thể tiếp thu những lời chê bai chứ?"

"Em có gì đáng chê bai sao?" Kỷ Cẩm lập tức trợn tròn mắt: "Em hoàn hảo thế này, làm gì có chỗ nào để chê?!"

Thẩm Kình Vũ vặn chặt nắp chai, trả chai nước về vị trí cũ.

Túc An cười nói: "Đúng vậy, nếu có đủ lý do và bằng chứng, họ sẽ không thể chỉ ra lỗi sai của cậu, bởi vậy bọn họ phải đặt điều. Haizzz, làm người của công chúng sao tránh được những chuyện này."

Kỷ Cẩm hừ một tiếng: "Dựa vào cái gì mà người của công chúng phải chấp nhận tất cả những điều tiếng mà người ta đội lên đầu mình? Thích bịa chuyện thì tự đi mà làm nhân vật chính!"

"Thôi thôi được rồi." Túc An trấn an nghệ sĩ: "Lát nữa chị bảo nhân viên bên bộ phận pháp lý liên lạc với luật sư để bọn họ gửi thư cảnh cáo những kẻ vu khống, nếu là bình luận quá ác ý thì trực tiếp đâm đơn kiện luôn! Chuyện bác bỏ tin đồn không cần cậu phải ra mặt, nhiều tinh lực đến thế không bằng sáng tác thêm mấy bài đi? Nghĩ mà xem, dạo này cậu càng ngày càng nổi, kiếm tiền càng ngày càng nhiều, mấy con quỷ GATO ấy cay cú là phải."

Kỷ Cẩm rốt cuộc cũng chịu im lặng.

"Còn một tiếng chạy xe nữa cơ, cậu chợp mắt một lát đi." Túc An khuyên nhủ: "Một tuần nay chị thấy cậu ngủ có hai, ba tiếng một ngày, phải tranh thủ ngủ bù đi, chị sợ cậu sập mất."

Kỷ Cẩm lắc đầu: "Em không buồn ngủ, không ngủ đâu."

Thấy nghệ sĩ nhà mình không đòi tự đi war với anti nữa, Túc An cũng bớt cằn nhằn, cô quay lại chỗ ngồi nghiêm chỉnh.

Ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kình Vũ, Túc An ghé sát tai anh thì thầm: "Có phải cậu thấy A Cẩm hơi màu mè không? Còn nói cái gì mà sẵn sàng tiếp nhận lời phê bình, thật ra chỉ cần chê một câu là nhảy dựng lên."

Thẩm Kình Vũ nhìn thoáng ra hàng ghế sau, Kỷ Cẩm đang tựa lên kính xe ngắm cảnh bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ như phủ một lớp bụi vàng trên gương mặt ngũ quan rõ nét của cậu.

"Không đâu ạ." Ánh mắt Thẩm Kình Vũ tràn đầy ấm áp, giọng nói dịu dàng vô cùng: "Cậu ấy thực sự rất hoàn hảo."

Túc An: "..."

Cô quyết định giữ im lặng, từ tốn ngồi thẳng lại. Bộ lọc của fan cuồng quả là đáng sợ!

=====

Xe bảo mẫu dừng ở địa điểm tổ chức sự kiện, công ty tổ chức đã sắp xếp một ekip riêng cho Kỷ Cẩm. Túc An bàn giao người sau đó quay lại xe, cùng Thẩm Kình Vũ di chuyển tới một khách sạn cách đó không xa. Bọn họ mượn phòng họp để bàn bạc hợp đồng.

...

Bọn họ ngồi đối diện cách một bàn trà, Túc An rút tài liệu đã chuẩn bị từ sớm đưa cho Thẩm Kình Vũ.

"Cậu đọc kỹ văn bản này đã, nếu không có vấn đề gì thì ký xác nhận, sau đó chúng ta mới có thể làm việc tiếp." Trên mặt Túc An vẫn là nụ cười lịch sự, nhưng ngữ khí thì nghiêm túc hơn so với bình thường.

Thẩm Kình Vũ tiếp nhận tập tài liệu, phát hiện đây không phải hợp đồng lao động mà là thỏa thuận giữ bí mật. Anh lật mở bắt đầu đọc thật kỹ, các điều khoản trong này vô cùng nghiêm ngặt, cơ bản sẽ loại trừ tất cả những khả năng và phương thức mà anh có thể dùng để phát tán thông tin riêng tư của Kỷ Cẩm. Một khi vi phạm thỏa thuận, Thẩm Kình Vũ sẽ phải đối mặt với trát hầu tòa và khoản tiền bồi thường khổng lồ.

Anh dùng năm phút đồng hồ để đọc kỹ bản thỏa thuận này, sau đó thả tài liệu lên mặt bàn.

Túc An yên lặng quan sát hành động của anh, trong lòng cô có chút lo lắng nhưng bề ngoài lại tỏ ra trấn tĩnh. Kỳ thực đối với trường hợp của Kỷ Cẩm, lựa chọn tốt nhất phải một người đáng tin cậy trong số bạn bè hoặc người thân. Thế nhưng Kỷ Cẩm xuất ngoại du học từ bé, sau khi về nước thì chuyển hướng hoạt động nghệ thuật, xung quanh cậu thực sự không có người nào hữu dụng. Túc An đành phải chuyển sang kế hoạch B, thông qua một người quen để tuyển dụng vệ sĩ cho cậu.

Tuy rằng cô muốn tuyển được vệ sĩ càng sớm càng tốt, nhưng nếu Thẩm Kình Vũ cương quyết không ký vào bản thỏa thuận này, vậy thì việc bàn hợp đồng sẽ khó mà tiến hành tiếp.

Thẩm Kình Vũ nhìn xung quanh một vòng rồi ngượng ngùng hỏi: "Chị An, chị có bút không ạ?"

Túc An vội vàng rút một chiếc bút trong túi đưa sang.

Thẩm Kình Vũ dứt khoát ký tên vào góc giấy rồi trả lại bản thỏa thuận cho Túc An.

Túc An cất tài liệu, ngồi thẳng trở lại, tư thế của cô lúc này đã thả lỏng hơn rất nhiều.

"Bây giờ chúng ta trao đổi một chút về tình huống của A Cẩm nhé." Túc An nói: "Tính cả lúc trên xe, cậu đã gặp A Cẩm hai lần. Trước khi bắt đầu giới thiệu, chị hy vọng có thể tìm hiểu một chút..."

Cô tạm dừng trong chốc lát, giữa hai hàng lông mày hơi lóe lên sự lo lắng: "Chị muốn biết là, trong mắt cậu, A Cẩm là người như thế nào?"

---

Lời tác giả:

Thẩm Kình Vũ: Boss nhà mình đỉnh nhất, không ai được phép nói xấu cậu ấy!