Anh nói anh thích tôi? Sao nói nhỏ thế? Thích tôi có gì phải xấu hổ?
---
Thẩm Kình Vũ bước ra khỏi bệnh viện sau khi thanh toán một khoản phí, anh mở ngân hàng điện tử kiểm tra số dư trong tài khoản, phát hiện toàn bộ số tiền còn lại chỉ vẻn vẹn 8250.38 tệ.
Tháng sau phải trả tiền thuê nhà cho quý sau. Tiếp theo đây anh phải bớt ăn bớt mặc, cầm cự tới tháng lương tiếp theo mới có thể miễn cưỡng đủ tiền nhà ba tháng.
Anh ngửa đầu nhìn trời, âm thầm thở dài một hơi, hai tay đút túi áo chuẩn bị về nhà. Bỗng điện thoại lại đổ chuông, Thẩm Kình Vũ rút di động kiểm tra, là Lục Minh gọi đến.
Anh bấm nút nhận: "Alo?"
"Thẩm sư huynh!" Giọng nam sang sảng truyền đến từ đầu bên kia: "Anh có đang bận không?"
"Không." Thẩm Kình Vũ hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Là thế này, em có chuyện muốn trao đổi với anh..." Lục Minh ngập ngừng hai giây: "Có lẽ hơi đột ngột, nhưng em cảm thấy anh sẽ quan tâm, cho nên muốn hỏi qua ý kiến anh."
Thẩm Kình Vũ bị cậu ta xoay vòng vòng có chút chóng mặt: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Dài dòng phức tạp lắm, không thể nói rõ trong một hai câu đâu." Lục Minh hỏi: "Giờ anh đang ở đâu? Nếu không đi ăn trưa em mời, chúng ta gặp nhau nói chuyện."
Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ bước vào một quán lẩu thấy Lục Minh đã chọn được bàn, đang vẫy tay gọi anh tới ngồi.
Lục Minh đưa thực đơn qua, Thẩm Kình Vũ ra hiệu cho cậu ta tùy ý chọn. Vì thế Lục Minh tự nghiên cứu chọn món sau đó trả lại cuốn thực đơn cho người phục vụ.
"Sư huynh." Lục Minh nâng ấm trà rót cho Thẩm Kình Vũ một chén: "Hiện tại anh vẫn đang huấn luyện bên phòng gym sao?"
"Ừm." Thẩm Kình Vũ nhận chén nước nói cảm ơn.
"Lương lậu thế nào?"
Thẩm Kình Vũ không nhắc đến tình cảnh sắp hết đạn của mình, anh chỉ bình tĩnh cười nói: "Một mình tôi ăn no thì cả nhà không chết đói*, cũng coi là đủ sống đi."
*câu này chỉ các thanh niên chưa lập gia đình, sống độc thân.
Lục Minh nghe vậy thì trong lòng không rõ tư vị. Nếu không phải năm năm trước xảy ra sự kiện ấy, trình độ như Thẩm Kình Vũ sao có thể bị chôn vùi trong một phòng gym làm huấn luyện viên giảm cân? Cậu ta muốn cảm thán vài câu tiếc nuối, nhưng bắt gặp ánh mắt bình thản của Thẩm Kình Vũ, Lục Minh lại cảm thấy không nên xát muối vào vết thương, không bằng bỏ qua đề tài này.
"Cậu tìm tôi rốt cuộc có chuyện gì?" Thẩm Kình Vũ hỏi.
"À, là thế này. Em mở công ty vệ sĩ mà, anh biết đấy, bọn em cung cấp dịch vụ cho mấy cô cậu nghệ sĩ với người nổi tiếng."
Thẩm Kình Vũ gật gù. Trước kia Lục Minh từng mời anh về công ty bồi dưỡng trình độ cho nhân viên của cậu ta, dạy cho bọn họ một vài đòn khóa trái và mấy chiêu jujitsu cơ bản.
Lục Minh nói tiếp: "Em chơi thân với bà chị hàng xóm tên Túc An, em hay gọi là chị An. Em họ bà ấy rất nổi trong giới giải trí, bà ấy đang là người đại diện kiêm trợ lý của cậu ta. Mấy hôm trước bà ấy gặp em than thở, cậu nghệ sĩ kia gần đây gặp rất nhiều phiền phức nên cần thuê một vệ sĩ cá nhân, bà ấy muốn nhờ em thu xếp..."
Thẩm Kình Vũ chưa hiểu đầu đuôi câu chuyện. Vậy thì sao?
"Em họ bà ấy là Kỷ Cẩm, anh nghe qua chưa?"
Nghe vậy Thẩm Kình Vũ không khỏi sửng sốt.
Hiện giờ Kỷ Cẩm là cái tên rất hot, thường xuyên có thể bắt gặp các biển quảng cáo của cậu trên nhiều đại lộ sầm uất. Nhưng Lục Minh cũng biết Thẩm Kình Vũ không phải người quan tâm đến giới giải trí, cậu ta giới thiệu rất khoa trương: "Mấy năm trước Kỷ Cẩm bước ra từ một show tìm kiếm giọng hát, sau khi chương trình kết thúc cậu ấy liền nổi như cồn, đến bây giờ vẫn cực kỳ được săn đón. Cậu ấy rất tài năng, tất cả các tác phẩm đều do cậu ấy tự sáng tác..."
"Tôi biết." Thẩm Kình Vũ ngắt lời: "Tôi biết Kỷ Cẩm, tôi từng xem chương trình truyền hình thực tế kia, tôi rất thích cậu ấy."
Lần này đến phiên Lục Minh kinh ngạc: "Anh hâm mộ cậu ấy sao? Anh còn xem cả mấy chương trình ấy nữa? Trời ạ, em còn tưởng anh chỉ hứng thú với mỗi việc đánh võ."
Thẩm Kình Vũ không đi sâu vào vấn đề này, anh hỏi tiếp: "Cậu tìm tôi để huấn luyện cho vệ sĩ riêng mà cậu sắp xếp cho Kỷ Cẩm sao?"
Lục Minh quay về chủ đề chính, liên tục xua tay: "Không không... Chị An tìm em quả thực là hy vọng công ty bên em sẽ chọn một vệ sĩ đáng tin cậy đi theo Kỷ Cẩm. Bà ấy với em là chỗ thân tình, nhưng dù sao cũng là công việc liên quan đến người nổi tiếng, cực kỳ chú trọng vấn đề bảo mật riêng tư, nên bà ấy phải tìm người quen cho yên tâm. Nhưng vấn đề là thế này, em đã cử vài nhân viên sang thử việc, Kỷ Cẩm không hài lòng bất kỳ ai."
Thẩm Kình Vũ tiếp tục tỏ ra khó hiểu? Rồi sao? Chuyện này có liên quan gì đến anh?
Lục Minh húng hắng trong họng: "Trong ngành này chị An chỉ quen biết mỗi em, cho nên bà ấy vẫn mong muốn em có thể tìm giúp một người đáng tin cậy. Bọn họ chỉ đưa ra ba yêu cầu: thứ nhất phải có thân thủ tốt, đủ khả năng bảo vệ Kỷ Cẩm; thứ hai phải có nhân cách tốt, dù sao vệ sĩ cũng thuộc về ngành dịch vụ, phải biết cách xử lý những chuyện liên quan đến khách hàng; cuối cùng, yêu cầu khoai nhất, chính là phải vừa mắt Kỷ Cẩm. Dù sao cũng là vệ sĩ riêng của cậu ấy, nếu cậu ấy không hài lòng thì điều kiện tốt đến mấy cũng vô dụng."
Thẩm Kình Vũ vẫn hơi hoang mang, chợt anh nhận ra ánh mắt sáng ngời của Lục Minh. Anh sửng sốt một lát, có chút khó tin mà chỉ lên mũi mình: "Cậu tìm tôi... chẳng lẽ là muốn tôi làm vệ sĩ cho Kỷ Cẩm?"
Ánh mắt Lục Minh thoáng hiện lên một tia chột dạ, cậu ta cười khà khà: "Nghe xong điều kiện mà chị An đưa ra em đã nghĩ ngay đến anh. Sư huynh của em ấy à, thân thủ chẳng có chỗ nào để chê, trên phạm vi toàn quốc liệu có mấy người có thể đánh bại anh? Nhân cách thì khỏi phải bàn, nhiều năm quen biết như vậy mà em chưa từng thấy anh nổi nóng với ai. Mà quan trọng nhất là--- cái gương mặt ăn tiền này!!! Phải thuận mắt Kỷ Cẩm, này chẳng phải yêu cầu về ngoại hình sao? Nhan sắc này của anh mà còn không thuận mắt cậu ấy, vậy chỉ có thể đi tìm hotgirl làm vệ sĩ!"
Thẩm Kình Vũ: "..."
Anh bị Lục Minh gạ gẫm và vỗ mông một hồi, có chút mờ mịt hỏi: "Nhưng tôi không có kinh nghiệm làm vệ sĩ, mà công ty cậu nhiều nhân viên như vậy, chẳng lẽ không có lấy một người thuận mắt cậu ấy sao?"
Lục Minh im lặng nhìn xa xăm, sự thật chính là cậu ta đã gửi ảnh của tất cả nhân viên công ty cho Kỷ Cẩm chọn, nhưng cậu ca sĩ ấy không vừa mắt bất kì người nào. Túc An còn hỏi cậu ta: công ty các chú không có người nào trông đàng hoàng một chút à?
Câu này khiến Lục Minh cáu điên! Cậu ta cảm thấy cấp dưới của mình cũng đâu đến nỗi nào, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt xanh vị đại minh tinh nào đó. Ngày nào người ta cũng ngắm diễn viên ca sĩ, mắt sắp mọc trên đỉnh đầu rồi, người thường trong mắt cậu ta biến thành dưa vẹo táo nứt hết.
Vì muốn chứng minh bên mình cũng có "người đàng hoàng" và muốn thể hiện năng lực bản thân, trong một phút bốc đồng Lục Minh đã tự tiện gửi ảnh của Thẩm Kình Vũ cho Túc An xem. Phải biết rằng Thẩm Kình Vũ là người anh tuấn nhất mà cậu ta từng gặp, nếu ngay cả Thẩm Kình Vũ cũng không qua được vòng gửi xe vậy thì cậu ta hoàn toàn bất lực.
--- năm đó bọn họ cùng theo học trường năng khiếu thể thao, hotboy nhan nhản ngoài sân vơ đại cũng được một nắm, nhưng chỉ có Thẩm Kình Vũ là người xuất chúng nhất. Ba hoa khôi giảng đường của ba năm liên tiếp đều gửi thư tình cho anh, đây trở thành truyền thuyết của trường bọn họ! Tất cả nam sinh đều nghiến răng kèn kẹt vì ghen tị với Thẩm Kình Vũ, thế nhưng anh chỉ đam mê võ thuật, trừ đánh võ luyện quyền thì chẳng để ý bất cứ chuyện gì khác, suốt ba năm trung học không một mảnh tình vắt vai. Quả là phí phạm một bầu trời nhan sắc, cũng tiếc cho các cô hoa khôi giảng đường đã giao trái tim nhầm chỗ.
Nói tóm lại, sau khi gửi ảnh Thẩm Kình Vũ cho Túc An, Lục Minh đã nhận được phản hồi--- "Người này ổn đấy, gọi anh ta tới phỏng vấn đi."
Vì thế Lục Minh vội vội vàng vàng liên lạc với sư huynh của mình.
"Thẩm sư huynh, làm vệ sĩ chắc chắn ngon ăn hơn PT giảm cân!" Lục Minh thuyết phục: "Em hỏi chị An rồi, vệ sĩ riêng của Kỷ Cẩm có khả năng sẽ nhận đến hai, ba vạn mỗi tháng. Chỉ cần anh phục vụ tốt, làm cậu ta vừa lòng, lễ tết này nọ còn được phát thưởng, mà tiền thưởng cũng không ít đâu."
Thẩm Kình Vũ vốn định cự tuyệt, tình huống hiện tại của anh không phù hợp để ứng tuyển một công việc dài hạn. Nhưng nghe thấy chế độ đãi ngộ và lương thưởng, lại nhớ đến số dư tài khoản của mình, Thẩm Kình Vũ bỗng hơi chần chừ.
Hơn nữa... cậu ấy còn là Kỷ Cẩm!
Anh có chút rối rắm: "Nhưng tôi chưa có kinh nghiệm, không biết nên làm thế nào."
Tuy rằng anh từng giúp Lục Minh huấn luyện nhóm vệ sĩ nhưng cũng chỉ là dạy các đòn đánh và chiêu thức võ thuật. Vệ sĩ cần phải có nhiều kĩ năng khác, không chỉ đánh đấm giỏi là xong. Giống như, không phải ai tính toán nhanh cũng có thể làm thầy dạy Toán.
Thấy Thẩm Kình Vũ bắt đầu lung lay, Lục Minh không khỏi mừng rỡ nói tiếp: "Bọn họ không quan trọng kinh nghiệm. Em nói với anh này, hễ thấy có người muốn tiếp cận Kỷ Cẩm thì anh ngăn lại một chút, đề phòng một chút, không để ai xúc phạm cậu ta; ngoài ra, hễ cậu ta muốn đi đâu thì anh phải dò mìn trước, loại bỏ tất cả những nguy hiểm tiềm ẩn, kỹ năng này em sẽ bồi dưỡng thêm cho anh--- à đúng rồi, anh phải giữ miệng thật kín, không đi nói lung tung, không bán thông tin của nghệ sĩ. Chuyện này em tin là anh làm được, phải không?
Kỳ thực quan trọng nhất chính là yêu cầu cuối cùng, nhưng Lục Minh rất yên tâm với sư huynh nhà mình. Tính cách Thẩm Kình Vũ ôn hòa, không phải loại người ba hoa chích chòe. Bộ dạng Thẩm Kình Vũ xì xào sau lưng người khác quả thực rất khó tưởng tượng.
Nghĩ tới nghĩ lui Thẩm Kình Vũ rốt cuộc cũng gật đầu đồng ý: "Được rồi, để tôi thử xem sao."
...
Một tuần sau, Thẩm Kình Vũ có mặt tại tòa nhà của Đài truyền hình Đông Phương.
Lịch trình của Kỷ Cẩm rất bận rộn nhưng cậu nhất định phải gặp trực tiếp ứng viên. Tranh thủ một khoảng trống sau khi ghi hình tiết mục, bọn họ tiến hành phỏng vấn.
Thẩm Kình Vũ gọi vào số điện thoại Lục Minh gửi tới, rất nhanh đã có một cô gái trẻ chạy ra đón tiếp. Cô gái đưa anh tiến vào sảnh tòa nhà, bọn họ dừng lại trước cửa một phòng nghỉ trống: "Anh cứ ngồi bên trong chờ một lát, Kỷ Cẩm vẫn đang ghi hình, kết thúc lịch trình anh ấy sẽ qua đây."
"Được, cảm ơn." Thẩm Kình Vũ bước vào phòng, cô gái kia rời đi, lúc này chỉ còn một mình Thẩm Kình Vũ trong phòng chờ.
Trong lúc chờ đợi, Thẩm Kình Vũ nhận điện thoại của chủ nhà.
"Tiểu Thẩm à." Chủ nhà vào thẳng vấn đề: "Cậu sắp đến hạn đóng tiền nhà nhỉ?"
"Là tháng sau." Thẩm Kình Vũ không nói một lời về tình cảnh khó khăn của mình, chỉ đưa ra lời hẹn: "Cháu sẽ giao đúng hạn."
"Là thế này." Chủ nhà nói: "Tháng sau tôi bắt đầu tăng tiền thuê, mỗi tháng thêm một nghìn. Nếu cậu vẫn muốn thuê thì tiền nhà quý tới phải nộp thêm ba nghìn nhé."
"Tăng tiền nhà?" Thẩm Kình Vũ kinh ngạc: "Nhưng lúc ký hợp đồng chúng ta đã thỏa thuận rõ ràng, trong vòng một năm sẽ không thay đổi giá thuê, cháu còn chưa thuê tròn một năm đâu."
"Đừng có cái gì mà hợp đồng! Tầng trên cũng có hộ thuê, diện tích phòng giống nhau mà bọn họ trả bốn nghìn rưỡi một tháng đấy. Tôi mới thu của cậu ba nghìn rưỡi, nửa năm vừa rồi cậu cũng tiết kiệm kha khá đấy. Hơn nữa tôi thu tiền của cậu rồi mang ra ngân hàng trả nợ thế chấp, bọn họ cũng có bớt tiền cho tôi đâu." Chủ nhà càng nói càng ngang ngược: "Nếu cậu ở tiếp thì cứ theo giá mới mà nộp tiền, không thì tìm phòng khác đi."
Thẩm Kình Vũ cảm thấy tức cười. Gia đình trên tầng thuê một căn phòng được lắp đặt toàn bộ thiết bị mới, còn phòng của anh thì sao, tường nứt lở, sàn bong tróc, là loại phòng rách nát sắp phải cải tạo, vậy mà có thể so sánh với nhau?
Anh đang chuẩn bị lý luận cùng chủ nhà, chợt ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Chủ nhà tựa hồ không muốn để anh cò kè mặc cả, thông báo xong lập tức cúp máy, đầu bên kia chỉ còn âm thanh "tút tút tút"...
Trước mắt phải ưu tiên việc phỏng vấn, Thẩm Kình Vũ bỏ chuyện thuê nhà sang một bên, vội cất điện thoại vào túi.
Đúng lúc này, "cạch" một tiếng cửa được mở ra từ bên ngoài, một người phụ nữ dáng người cao gầy mặc vest nữ đơn giản bước vào. Cô khoảng hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài chững chạc, khí chất hiên ngang. Thẩm Kình Vũ từng xem ảnh mà Lục Minh gửi, anh lập tức nhận ra đây là Túc An, chị họ kiêm người đại diện của Kỷ Cẩm, cũng là chị An mà Lục Minh thường nhắc đến.
Thẩm Kình Vũ đứng lên muốn chào hỏi Túc An lại nghe thấy tiếng bước chân từ chỗ rẽ ngoài hành lang, ngay sau đó là sự xuất hiện của một cậu thanh niên trẻ tuổi.
Mái tóc cậu ta nhuộm màu xanh ngọc chói mắt, trên cổ và cánh tay đeo trang sức bạc lấp lánh. Cậu ta mặc một chiếc bomber đen tuyền kết hợp với quần túi hộp và bốt quân đội tán đinh cũng màu đen. Tạo hình này vừa "low" vừa khoa trương một cách vi diệu, gây ấn tượng thị giác cực mạnh.
Kiểu tóc và trang phục này nếu để người bình thường diện lên nhất định cực kỳ thảm, nhưng cậu thanh niên này có ngũ quan hài hòa và nước da trắng sáng, cộng thêm khí chất thoát tục khiến hiệu quả không khác gì một sản phẩm đồ họa máy tính.
Thẩm Kình Vũ đứng hình trong ba giây, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: người nổi tiếng có khác...
Kỷ Cẩm tiến đến trước mặt Thẩm Kình Vũ, dùng mắt đánh giá một lượt. Cặp mắt cậu sáng ngời, đáy mắt tràn đầy tinh thần. Thẩm Kình Vũ đang thất thần, Kỷ Cẩm bỗng ngẩng đầu, bọn họ chạm mắt trong chốc lát.
Theo bản năng, Thẩm Kình Vũ né tránh ánh mắt đối phương, sau đó anh nghe tiếng bước chân rời đi. Kỷ Cẩm không nói gì, trực tiếp đi về phía sofa ngồi phịch xuống, vặn một bình nước khoáng ngửa đầu uống.
Túc An đóng cửa phòng nghỉ, cười thân thiện bắt tay với Thẩm Kình Vũ: "Cậu là đàn anh của Lục Minh, Thẩm Kình Vũ đúng không?"
"Đúng vậy, chào chị An." Thẩm Kình Vũ bắt tay Túc An, trong đầu anh vẫn khắc ghi ánh mắt sáng ngời của Kỷ Cẩm, anh ngượng ngùng lén nhìn cậu rồi đáp lời Túc An.
Túc An cũng đánh giá ứng viên này một lượt, cô cảm thán: "Trông cậu còn sáng sủa hơn cả ảnh chụp, điều kiện ngoại hình thế này có thể kí hợp đồng làm nghệ sĩ của công ty chúng tôi ấy chứ."
Thẩm Kình Vũ không biết trả lời thế này, chỉ mỉm cười khiêm tốn.
"Em zai à, chị nói thật, cậu còn đẹp trai hơn mấy thực tập sinh mới đầu quân cho chị!"
Em zai...? Nụ cười đông cứng bên khóe miệng Thẩm Kình Vũ. Đây là lần đầu tiên anh giao tiếp với người trong giới giải trí, sự thân thiết như đúng rồi này khiến anh có chút khó bắt kịp.
Túc An bị hạ gục bởi bộ dạng ngây thơ đơn thuần này, cô muốn trêu chọc cậu chàng này thêm vài câu, bỗng âm thanh bình nước đặt mạnh xuống mặt bàn vang lên cắt ngang câu chuyện, Túc An đành phải tạm ngưng đề tài này.
"Em zai à, chị gọi cậu là Tiểu Vũ nhé. Nào, ngồi xuống chúng ta nói chuyện."
Kỷ Cẩm độc chiếm một bên sofa, Túc An lôi kéo Thẩm Kình Vũ ngồi ở phía đối diện, bắt đầu vào vấn đề: "Chị đã xem qua sơ yếu lí lịch của cậu, từng tập Tán thủ, Muay Thái và Jujitsu? Cậu còn tham gia thi đấu và đạt rất nhiều huy chương?"
"Vâng."
"Nhìn bề ngoài thực sự khó mà nhận ra... Chị còn tưởng vận động viên võ thuật ai cũng như Mike Tyson ấy chứ. Nhưng nhìn cậu không hề đô con, rất cao ráo mảnh khảnh."
Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Kình Vũ nghe những lời này, anh giải thích: "Em đấu võ tổng hợp, với cả em đánh hạng cân dưới."
Túc An cũng không quá hiểu biết về lĩnh vực này. Boxing là môn thể thao so găng, cho nên các vận động viên quyền anh thường có thân trên vạm vỡ. Nhưng võ tổng hợp có thể coi là "mười môn phối hợp" trong các môn thể thao đối kháng, vận động viên có thể dùng nắm đấm, đầu gối, khuỷu tay... mà không cần kiêng kị gì. Tốc độ, sức mạnh, sức bật, sự dẻo dai,... là những tố chất không thể thiếu, hơn nữa hình thể cao ráo có thể chiếm lợi thế mỗi khi ra đòn tấn công, cho nên rất nhiều võ sĩ MMA đều có dáng người cao ráo. Về phần "mảnh khảnh", nếu lúc này Thẩm Kình Vũ lột đồ, Túc An sẽ hiểu gầy gò của người thường và gầy gò của vận động viên là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Túc An thay đổi đề tài: "Năm nay cậu mới hai tư."
"Vâng."
Túc An mới đọc qua lí lịch của Thẩm Kình Vũ, cô phát hiện cách đây năm năm cậu trai này giành được rất nhiều huy chương, hơn nữa chỉ trong vòng một, hai năm đã đạt đỉnh cao sự nghiệp, khi đó cậu ấy hẳn là một vận động viên đầy triển vọng, thế nhưng ngay sau đó Thẩm Kình Vũ đột ngột dừng thi đấu. Hai mươi tư tuổi vẫn là rất trẻ, huống chi năm năm trước Thẩm Kình Vũ mới chỉ mười chín. Vì sao cậu ấy lại giải nghệ?
Có điều cô cũng không đi sâu vào vấn đề này. Vận động viên thường gặp rất nhiều chấn thương, có lẽ Thẩm Kình Vũ buộc phải chấm dứt cuộc đời vận động viên vì một chấn thương nào đó. Cô không muốn chạm vào nỗi đau của cậu trai này, nhưng cũng lo vết thương của Thẩm Kình Vũ sẽ ảnh hưởng tới công việc sắp tới, vì thế Túc An uyển chuyển hỏi thăm: "Cậu cảm thấy thân thể và năng lực hiện tại có đủ để bảo vệ tốt A Cẩm không?"
Thẩm Kình Vũ cũng không biết cô đang lo lắng điều gì, anh dè dặt trả lời: "Chắc là ổn thôi ạ, em chưa có kinh nghiệm làm vệ sĩ, có điều em sẽ cố gắng hết sức."
Túc An gật đầu, lại hỏi tiếp: "Thực ra chị hơi tò mò, cậu không phải người trong ngành này, vì sao lại ứng tuyển làm vệ sĩ của Kỷ Cẩm?"
Thẩm Kình Vũ hơi khó xử, anh không muốn nói là vì thiếu tiền, mà lý do còn lại... Kỷ Cẩm đang ngồi ngay bên cạnh, bắt anh phải thừa nhận trước mặt chính chủ, anh thực sự có chút mất tự nhiên.
Anh rũ mắt nhìn mặt bàn, vô thức vân vê các đầu móng tay. Sau vài giây im lặng, Thẩm Kình Vũ lí nhí trả lời: "Bởi vì em thích Kỷ Cẩm."
"Anh nói gì cơ?"--- Câu hỏi này không phải do Túc An đặt ra.
Thẩm Kình Vũ và Túc An đồng thời quay đầu nhìn Kỷ Cẩm ngồi ở phía đối diện.
Kỷ Cẩm ngồi bắt chéo chân rất thư thái, toàn thân toát ra một loại khí chất tự tin đến lóa mắt: "Anh nói anh thích tôi? Sao nói nhỏ thế? Thích tôi có gì phải xấu hổ? Nói to lên nào!"
Thẩm Kình Vũ: "..."