Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 72: Ngoại truyện




Lúc các cô cô gái đang uống rượu, nói chuyện vui vẻ thì lại thấy có ba thân hình cao lớn che đi ánh đèn. Ngước mắt lên nhìn mới biết là các lão chồng và tiểu bảo bối đến.

- Di Di... Phải làm sao đây? Họ... Họ đến rồi...

An Di nhìn bạn thân mình rồi cũng chỉ biết lắc đầu, có Tư Thần ở đây cô cũng không dám manh động... Dù gì cũng là cô giấu anh đến những nơi thế này. Nếu giúp Nhược Vũ không chừng sau này cô sẽ không còn được đến những nơi thế như thế này.

"Vũ Vũ, chúc cậu may mắn...

- Vũ Nhi! Có phải anh chiều em quá nên em mới không nghe lời?

Vương Nhược Vũ nhìn thấy Trình Lãng thế này có chút sợ. Cô nàng vừa cầu cứu An Di, vừa nhỏ nhẹ nói:

- Ha...Ha... Em chỉ là rủ chị dâu và An Di đi chơi chứ không phải không nghe lời

anh...

Vương Trạch lúc này đi đến trước mặt cả ba người. Gương mặt nghiêm túc, lạnh giọng nói:

- Sau này em có đi đến những nơi thế này thì cũng đừng nên rủ vợ anh.

Nhược Vũ lúc này cũng chỉ biết khóc thầm. Không biết từ đâu mà mọi người đều quay sang chỉa mũi nhọn về phía cô nàng. Bản thân chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Yên Vân...

- Vân Vân, con thấy ba nói đúng đấy! Sau này mẹ đừng nghe theo cô Nhược Vũ mà đến những nơi thế này nữa.

Vương Nhược Vũ lúc này đã muốn khóc ra nước mắt nhưng lại không thể khóc được. Mọi người ai cũng đều thi nhau bắt nạt cô nàng, đến cả đứa cháu trai mà bản thân luôn yêu thương cũng không giúp Nhược Vũ...

Hết cách cô nàng chỉ có thể cầu cứu con trai mình.

- Tiểu Thiên, con không định lên tiếng giúp mẹ sao?

- Con thấy Vương Phong, anh ấy nói đúng mà.



Đúng là con trai Trình Lãng có khác, mắt thấy người nhưng lại không cứu... Cứ nghĩ sẽ không có ai lên tiếng giúp Nhược Vũ, vậy mà không ngờ đến lúc này lại có giọng nói đáng yêu vang lên:

- Dì Vũ Vũ. Sau này nếu dì có đi cùng mami đến những nơi này. Dì nhớ rủ thêm hai chị em con nữa nhé! Đúng không Tĩnh Hạ?

Đúng đúng!

Cô nàng không ngờ đến hai cô bé song Hạ này vậy mà lại là vị cứu tinh của mình. Trong lòng mừng rỡ liền mỉm cười gật đầu đồng ý.

Nhưng nụ cười của cô nàng chưa được bao lâu thì đã chợp tắt. Lúc này Trình Lãng đã đi đến ngồi xuống bên cạnh vợ mình. Còn An Di và Yên Vân thì từ lâu đã bị hai người đàn ông kia kéo về phía cả hai.

Trong không gian náo nhiệt thế này, ai cũng đều có đôi có cặp. Không những thế mà họ còn có thêm những tiểu bảo bối dễ thương đang ngồi cạnh nhau.

- Vừa hay ngày mai cũng không đi làm... Vũ Nhi em muốn uống rượu thì anh sẽ uống cùng em.

Trình Lãng vừa nói, vừa rót thêm ba ly rượu. Sau đó anh chàng đưa hai ly còn lại cho Tư Thần và Vương Trạch.

Hạ An Di ngồi kế hai tiểu công chúa, lúc này cô mới lên tiếng hỏi:

- Tiểu bảo bối. Là ai đã dạy hai đứa nói muốn được dì Vũ Vũ đưa đến những nơi thế này cùng mami thế?

Sơ Hạ và Tĩnh Hạ đang ăn bánh, nghe mẹ mình hỏi. Cả hai ngây thơ chỉ tay về phía Trình Lãng dịu dàng nói:

- Là chú Lãng ạ! Chú ấy nói tụi con là con gái, lớn lên nên biết uống rượu một chút... Vậy mới có thể hợp với Trình Thiên và trở thành con dâu của Trình gia. Nhưng biết sao đây mami, con lại thích chơi với Vương Phong hơn.

Lục Tư Thần ngồi kế bên cô, nghe con gái nói như thế. Ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh, nhìn về phía Trình Lãng.

Anh chàng thấy bản thân đã chọc nhầm người. Chọc ai không chọc lại chọc tên "ác ma" này. Không những thế mà còn dạy hư con gái cưng của Tư Thần...

- Tiểu Sơ Hạ, sao cháu có thể bán đứng chú như thế chứ? Nếu cháu không thích chơi cùng Trình Thiên cũng không sao... Chúng ta vẫn còn Tiểu Tĩnh Hạ!

- Ha. Cậu vậy mà dám dạy hư hai đứa con gái của tôi sao? Nếu muốn con gái tôi là con dâu nhà cậu cũng được, nhưng với điều kiện... Trình Thiên nhà cậu sau này ở rể Lục gia đi.



Môi Trình Lãng lúc nãy đã giật giật, mép môi hơi nhếch lên tỏ vẻ khinh bỉ. Trình Thiên sau này sẽ là người kế thừa của Trình gia. Vậy mà giờ Tư Thần lại kêu ở rể. .

Anh chàng nhìn tên bạn thân của mình rồi thầm mắng:

"Cậu nằm mơ đi!"

Lục Tư Thần thấy người anh em của mình không nói gì. Anh hướng mắt về phía Vương Trạch:

- Sơ Hạ nhà tôi thích chơi cùng Vương Phong nhà cậu... Hay là sau này chúng ta làm thông gia đi. Nhưng vẫn để con trai cậu ở rể.

Vương Trạch không có ý kiến gì. Dù gì tương lai, tình yêu của con cũng là do chúng quyết định. Nhưng nếu được chọn thì bản thân cũng sẽ chọn con gái Tư Thần trở thành con dâu của Vương gia...

Dù gì Tiểu Sơ Hạ cũng rất dễ thương, còn về phần để Tiểu Phong ở rể... Không thành vấn đề! Nhà Lục Tư Thần nhiều tiền như vậy, để Vương Phong ở rể lại càng tốt.

- Được. Tương lai nếu được thì quyết định vậy đi.

Lúc nãy do Nhược Vũ uống có hơi nhiều rượu nên cô nàng bây giờ đã ngà ngà say. Trình Lãng thấy vợ mình không còn uống được nữa nên đã xin phép cùng cô và Tiểu Thiên về trước.

Còn Vương Trạch và Yên Vân ngồi một lúc cũng phải về do Tiểu Phong đã buồn ngủ. Cậu nhóc vì chơi mệt nên đã ngủ thiếp đi trên vai ba mình.

Tư Thần và An Di thấy mọi người đã về hết cũng đứng lên đi về. Cứ nghĩ hai chị em song Hạ chơi mệt sẽ buồn ngủ. Không ngờ đôi mắt của hai tiểu bảo bối vẫn còn sáng rỡ.

- Hai đứa không buồn ngủ sao?

- Dạ không ạ! Ba mẹ, chúng ta trở về thôi.

Sơ Hạ nắm tay Tĩnh Hạ đi trước, bỏ lại anh và cô đi sau. Tuy là chị em sinh đôi nhưng Lục Sơ Hạ như thừa hưởng tính cách của cô nên hoạt bát, cười nói nhiều hơn. Còn Lục Tĩnh Hạ như thừa hưởng tính cách của anh nên điềm tĩnh, ít nói hơn chị của mình.

Tính cách tuy có hơi trái ngược nhưng cả hai chị em đều là sinh đôi và rất yêu thương nhau. Hai tiểu công chúa chính là sự kết tinh tình yêu của Hạ An Di và Lục Tư Thần.

Nhờ tình yêu sâu đậm của cả hai mà họ đã cùng nhau xây dựng một gia đình hạnh phúc. Cùng nhau có những đứa con đáng yêu, cùng nhau chăm sóc những đứa trẻ đến khi chúng trưởng thành. Và đặc biệt là họ còn cùng nhau đi hết một đời.