Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 67




Một tháng sau.

- Di Di. Mau thức dậy để trang điểm thôi, bên phía chú rể đã đến hết rồi.

- Cậu cho tớ ngủ thêm một lát đã...

An Di vẫn còn đang mơ màng chưa tỉnh giấc thì bị Nhược Vũ kéo dậy. Sau một lúc giằng co với chiếc giường, cô cũng đã tỉnh táo mà từ phòng tắm bước ra.

Hôm nay chính là hôn lễ của cô và Tư Thần. Đáng lẽ cuối tháng trước đã tổ chức nhưng do lúc đó cô không được khỏe nên mới đổi lịch sang đầu tháng.

Cứ nghĩ mọi thứ sẽ ổn hơn, vậy mà không ngờ đến cô lại có chút mệt mỏi. Nhược Vũ sợ cô sẽ còn buồn ngủ nên liền pha một ly cà phê đem đến cho cô.

- Um...

Hạ An Di không biết vì sao khi nghe thấy mùi cà phê cô lại có chút khó chịu. Tay bịt miệng, chạy nhanh vào phòng tắm nôn khan.

-

Vương Nhược Vũ thấy cô không ổn liền đi đến vỗ lưng, nhẹ nhàng hỏi:

- Bảo bối, cậu không sao đấy chứ?

- Tớ không sao.

Cô bước ra nhìn ly cà phê trước mặt liền có cảm giác không muốn uống. Bạn thân cô thấy mọi lần An Di đều thích uống cà phê, không biết vì sao hôm nay lại buồn nôn mà tránh né.

Suy nghĩ một lúc chợt ánh mặt cô nàng loé sáng. Nhược Vũ kéo tay cô hỏi nhỏ:

-

- Cậu... có thai rồi sao?

Hạ An Di nghe như vậy liền nhớ đến bản thân gần đây không thấy "bà dì" đến thăm. Không lẽ... Cô thật sự mang thai rồi?

Dạo gần đây "bà dì" của tớ vẫn chưa đến. Không lẽ...



- Vậy khả năng cao cậu đã mang thai rồi. Di Di, chúc mừng cậu sắp được làm mẹ.

An Di mỉm cười gật đầu. Cô không biết bản thân có mang thai hay không. Nếu mang thai thật thì lại càng tốt.

- Ừm. Ngày mai tớ đến bệnh viện khám. Mọi người đều đang chờ, chúng ta mau chuẩn bị nhanh thôi.

Sau khi Hạ An Di được chuyên gia trang điểm. Cô cũng đã thay ra chiếc đầm cưới màu trắng phủ dài xuống đất. Hoạ tiết trên chiếc đầm được đính bằng những viên đá quý do Nhược Vũ đã thiết kế riêng dành tặng cho cô trong ngày cưới.

Phần chân váy được xoè một cách tinh tế. Tuy bồng bềnh nhưng vẫn không kém phần làm tăng lên vẻ đẹp sang trọng, tao nhã của cô dâu.

Tóc An Di được xoã ra đằng sau, trên mái tóc dài đeo thêm chiếc khăn voan trắng. Khi đã chuẩn bị xong hết, cô cùng với Nhược Vũ bước ra ngoài.

Đến giờ làm lễ, Hạ An Di được ba mình dắt tay bước lên lễ đường. Đứng trước mặt anh, Hạ Bách đã lên tiếng dặn dò:

- Ta giao con gái ta cho con, từ nay trở đi con phải đối xử với con bé thật tốt. Và hai đứa phải mau chóng sinh cháu cho ta đấy...

Ba cô vừa nói vừa đặt tay của cô lên tay anh. Sau đó cũng xoay lưng bước xuống ngồi kế mẹ cô. Tuy là ngày trọng đại của An Di phải vui, nhưng Hạ Bách vậy mà lại khóc...

Ông không ngờ đến khi bản thân gặp lại được con gái ruột của mình, định sẽ bù đắp tình yêu thương gia đình bị thiếu thốn. Vậy mà chưa bù đắp được, con gái ông đã phải cưới chồng rồi...

- Ông đừng khóc nữa. Tiểu Di sẽ thường xuyên bay sang thăm chúng ta thôi.

Hạ Bách gật đầu, mỉm cười chúc phúc cho con gái của ông. Dù gì hôm nay cũng là ngày trọng đại của cô nên ông phải vui, không được buồn.

- Sau đây tôi sẽ đọc lời tuyên thệ giữa chú rể Lục Tư Thần và cô dâu Hạ An Di.

Người chủ hôn nhìn sang phía anh rồi nghiêm túc hỏi:

- Lục Tư Thần, anh có đồng ý...

- Tôi đồng ý.

Chưa đợi hỏi hết câu anh đã vội trả lời. Tiếp đến người chủ hôn lại nhìn về phía cô hỏi:



- Hạ An Di, cô có đồng ý...

- Tôi đồng ý.

Người chủ hôn đành bất lực trước hai con người này. Trong lòng chỉ thầm tự giễu, không dám nói ra thành lời.

"Hai người đúng là trời sinh một cặp, hợp nhau đến như vậy. Nếu đã đồng ý roi thì còn mời tôi làm gì nữa chứ.."

- Mời cô dâu và chú rể trao nhẫn cho nhau.

Tư Thần lấy một chiếc nhẫn từ trong hộp nhẫn anh đeo vào ngón áp út cho cô. Anh nở nụ cười, ấm áp nói:

- Từ nay chúng ta sẽ là vợ chồng. Có chuyện gì cũng đều cùng nhau giải quyết.

An Di mỉm cười đeo nhẫn vào ngón áp út cho anh. Cô cũng nhẹ nhàng nói nhỏ:

- Được... Thông báo cho anh một tin vui nữa, Lục tổng anh sắp được làm ba rồi.

An Di vừa nói dứt câu, Tư Thần đã vui mừng ôm eo cô rồi lại hôn cô say đắm trước biết bao ánh nhìn đang thầm ngưỡng mộ. Mọi người đều vỗ tay, mỉm cười chúc phúc cho cả hai.

Đến lúc tung hoa, ai cũng đều mong chờ bản thân sẽ bắt được bó hoa cưới của cô dâu. Hạ An Di xoay lưng lại, cô nhẹ nhàng tung bó hoa ra phía sau.

Người nhận được bó hoa không ai khác chính là Vương Nhược Vũ. Cô nàng không ngờ đến vậy mà bản thân lại may mắn bắt được bó hoa cưới.

- Vũ Nhi. Nếu em đã bắt được bó hoa rồi thì có đồng ý lấy anh không?

Trình Lãng đứng trước bao nhiêu ánh mắt, anh chàng khụy gối cầu hôn người con gái này. Nhược Vũ do được cầu hôn bất ngờ, cô nàng cảm động gật đầu đưa tay để được đeo nhẫn.

Cuối cùng giọ cũng đã có được hạnh phúc của bản thân. Trước đây Lục tổng và từ không yêu mà trở nên yêu say đắm và muốn cùng Hạ An Di đi đến hết đời.

Trình thiếu từ không thích bị ép buộc bởi hai chữ "hôn nhân" mà nay anh chàng đã thay đổi và khụy gối cầu hôn Vương Nhược Vũ.

Vương tổng là từ không muốn yêu thành yêu rất nhiều. Chấp nhận tất cả chỉ để có thể kết hôn được với Quách Yên Vân.

Ai cũng đều có hạnh phúc cho riêng mình. Chỉ cần bản thân đặt niềm tin, luôn chờ đợi thì tự khắc hạnh phúc sẽ đến.