Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 6




Lục Tư Thần, lúc này mới bước vào phòng riêng dành cho chủ tịch. Vừa mở cửa, anh đã thấy bóng dáng một người đàn ông, tầm chạc tuổi anh đang ngồi vắt chéo chân trên ghế sofa. Chân mày khẽ nheo lại, môi nhếch nhẹ mà lên tiếng:

- Trình Lãng, cậu rảnh lắm sao? Giờ này cậu qua đây là có chuyện gì?

Người đàn ông kia nở nụ cười ôn nhu nhìn anh rồi lại nói:

- Này Lục tổng à, mới sáng sớm cậu đừng tức giận vậy chứ. Tôi qua đây chỉ muốn hỏi thăm một chút thôi. Cậu phải có phước lắm mới được Trình thiếu đây hỏi thăm đấy nhé!

Chân mày Tư Thần giãn ra đôi chút liền quay sang Trình Lãng hỏi:

- Có chuyện gì vào thẳng vấn đề đi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.

Trình Lãng nhìn anh, trong lòng liền chửi thầm:

"Lâu lâu mới có dịp qua công ty của hắn hỏi thăm. Vậy mà sáng sớm mặt đã hầm hầm rồi, thật là mất hứng."

- Tôi muốn hỏi tại sao hôm tổ chức hôn lễ, giữa chừng cậu lại kêu tôi đừng đến tham dự. Có chuyện gì sao?

Tư Thần nghe được câu hỏi của Trình Lãng thì sắc mặt có chút khó chịu mà nhớ về hôm đám cưới, lí do mà anh không muốn Trình Lãng đến tham dự là vì:

- Hôm tổ chức hôn lễ, tôi không muốn cậu đến tham dự là bởi vì... Cô dâu không phải là Quách Yên Vân, mà là bị thay thế thành Hạ An Di... con nuôi của Quách gia.

Trình Lãng nghe vậy liền có chút bất ngờ mà hỏi lại:

- Cái gì? Cô dâu lúc đầu là Quách tiểu thư. Sao lại đổi thành Hạ tiểu thư rồi? Lại còn là con nuôi của Quách gia nữa...

- Chuyện này tôi cũng không biết, chỉ biết trước hôm hôn lễ được diễn ra. Vân Nhi liền nói chia tay và muốn đi nước ngoài làm việc. Nhưng hôn lễ vẫn không hủy bỏ. Tôi cứ nghĩ cô ấy đã hồi tâm chuyển ý trở thành con dâu Lục gia và là vợ của Lục Tư Thần tôi. Cuối cùng, tôi vẫn không ngờ được hôm lễ cưới diễn ra, cô dâu lại thay thế thành người khác...



Bạn thân anh nghe đến đây cũng không biết phải nói gì. Chỉ đứng lên vỗ vai anh và đưa ra lời khuyên:

- Có lẽ là do duyên hết nên tình nhanh chóng tan. Cố níu kéo thì cũng chỉ làm bản thân thêm đau thôi. Vì thế, cậu cũng đừng nên tự trách bản thân. Được rồi, hôm nay tôi đến thăm cậu vậy cũng đủ rồi. Tôi còn có việc, đi trước đây.

Trình Lãng, đút tay vào túi quần rồi bước chân rời đi. Trong căn phòng lúc này chỉ còn lại Lục Tư Thần. Anh liền quay trở lại dáng vẻ ban đầu, không còn suy nghĩ đến chuyện cá nhân của bản thân nữa. Vì trong từ điển của anh "không bao giờ lấy việc tư làm ảnh hưởng đến việc công." Quay trở lại bàn làm việc, Tư Thần liền lật xem những bản hợp đồng đang chờ anh kí.

...----------------...

Năm giờ rưỡi chiều, Hạ An Di chỉ còn khám xong cho bệnh nhân cuối, cô liền có thể tan làm rồi. Lúc này, chợt điện thoại của cô có tin nhắn đến:

'Di Di à! Tối nay cậu rảnh không? chúng ta đi ăn nhé? Lâu lắm rồi tớ và cậu chưa gặp nhau. Bảo bối, tớ nhớ cậu lắm rồi~'

An Di nhìn vào điện thoại, cô chợt mỉm cười tươi. Trên đời này, có thể gặp được người bạn thân tốt như Nhược Vũ đã là điều may mắn nhất mà cô có được.

'Được được. Vừa hay hôm nay tớ cũng tan làm sớm. Nên tối sáu giờ, chúng ta gặp nhau ở quán cũ nhé!'

Cuối cùng An Di cũng đã khám xong cho bệnh nhân. Cô liền thu dọn đồ đạc, xách túi, trên tay còn cầm vài tờ hồ sơ của bệnh nhân đem đến cho trưởng khoa.

...----------------...

*Cốc...Cốc*

- Mời vào.

Hạ An Di mở cửa, mỉm cười cầm những tờ hồ sơ của bệnh nhân. Đi đến đặt lên bàn của trưởng khoa.



- Thưa trưởng khoa, các hồ sơ bệnh án này tôi đã kiểm tra hết rồi. Lịch trình thăm khám của bệnh nhân tôi cũng đã xem qua. Nên hôm nay tôi xin tan làm sớm một chút. Mong trưởng khoa xét duyệt.

Trưởng khoa Bạch nghe vậy cũng không quá bất ngờ. Ông mỉm cười ôn nhu nói với cô:

- Được được. Cô cứ về trước đi. Từ trước đến giờ, những người đến đây thực tập tầm chạc tuổi cô đều thường khó khăn khi phải kiểm tra sức khỏe tổng quát, thăm khám cho bệnh nhân. Nhưng cô chắc là thực tập sinh hiếm hoi nhất từ trước tới giờ mà hoàn thành công việc sớm. Vì thế, người là trưởng khoa như tôi rất hài lòng.

Trưởng khoa mỉm cười hiền hậu rồi lại nói tiếp:

- À phải rồi. Tôi có chuyện này muốn bàn với cô một chút. Không mất quá nhiều thời gian của cô đâu.

Hạ An Di nghe thấy trưởng khoa có chuyện muốn nói, cô ngồi xuống ghế đối diện dành cho bệnh nhân, nhìn ổng gật đầu.

- Được. Có chuyện gì tôi làm chưa tốt, trưởng khoa có thể góp ý.

Trưởng khoa Bạch nghe xong liền lắc đầu, xua tay:

- Không không. Cô trước giờ làm việc rất tốt. Chỉ là, tôi có một người bạn ở nước ngoài. Nhìn trúng được tài năng của cô, liền muốn hợp tác, cử cô làm cho bệnh viện họ. Đặc biệt, đãi ngộ rất hậu hĩnh.

Hạ An Di nghe những lời ông Bạch nói, liền mỉm cười dịu dàng từ chối:

- Thật sự tôi thấy mình vẫn chưa xứng để làm việc ở nước ngoài đâu. Nên ông cứ kêu họ nhường cho những người khác. Tôi vẫn còn phải học hỏi họ rất nhiều ở kinh nghiệm.

Ông Bạch nghe xong cũng chỉ mỉm cười, trả lời cô:

- Chuyện này cũng không gấp. Cô cứ từ từ suy nghĩ. Khi nào đổi ý rồi có thể gọi cho tôi.

An Di liền gật đầu, nở nụ cười nhẹ nhàng, chào ông, đứng lên xoay người mở cửa. Bước ra ngoài, cô liền nghĩ đến lời đề nghị lúc nãy của trưởng khoa. Trong lòng cô cũng có chút mong muốn đi nước ngoài để học hỏi thêm kinh nghiệm... Nhưng mà Yên Vân đi nước ngoài vẫn chưa về... Chắc cô phải tạm gác chuyện này qua một bên. Đợi chị về, cô liền trả lại chức danh "thiếu phu nhân" cho chị. Lúc đó, cô có thể muốn đi đâu cũng không bị ai nói.