Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 41




Lục Tư Thần nghe thấy anh chàng nói, ly rượu trên tay cũng buông xuống. Ánh mắt sắc lạnh lúc này đã không còn, ngược lại gương mặt có chút mong chờ câu nói của Trình Lãng.

- Cậu biết ở đâu sao?

Trình Lãng cười như không cười, gương mặt hay giễu cợt thường ngày, bây giờ cũng trở nên nghiêm túc. Anh chàng lắc ly rượu trên tay sau đó mới buông ra hai từ:

- Nước A.

Anh chàng Trình thiếu chỉ nói đến đây, còn địa chỉ cụ thể ở đâu thì lại không nói. Vì Trình Lãng muốn thử thách xem bạn thân của mình có dũng khí mà đối mặt với người trong lòng hay không. Người ta thường nói: "Muốn thì tìm cách, không muốn thì tìm lí do." Nếu Tư Thần yêu An Di thật lòng thì có khó khăn cách mấy anh cũng sẽ tìm được mọi cách. Còn nếu đã không yêu thì có biện bao nhiêu lí do, bản thân không muốn đến thì sẽ không đến.

Trình Lãng thấy anh không nói gì, anh chàng vỗ vào vai anh rồi âm trầm lên tiếng:

- Đừng hỏi vì sao tôi biết. Chuyện này là bí mật, khi nào cậu dẫn An Di về được thì tôi sẽ nói.

Lục Tư Thần gật đầu như tỏ ý cảm ơn anh. Trước giờ với những việc cảm ơn thế này, Tư Thần sẽ hành động thay cho lời nói.

Sau khi có thông tin từ Trình Lãng, Tư Thần ngay trong đêm đã đặt vé máy bay sang nước A. Trước khi đi, anh còn không quên kêu trợ lí của mình thu xếp hành lí. Bản thân cũng đã thay ra chiếc áo sơ mi trắng khác.

Trên chiếc áo trắng, anh còn cố tình gỡ đi vài cúc áo để trong bản thân nhìn "quyến rũ" một chút. Có như vậy mới có thể dễ dàng theo đuổi lại được "vợ cũ".

Lục Tư Thần nãy giờ vẫn cứ nhìn trông gương, anh sợ gương mặt lạnh lùng của mình sẽ doạ cho An Di sợ. Không biết từ lúc nào mà con người anh lại sợ bản thân không hài lòng trước mặt người khác. Người đó không ai khác chính là Hạ An Di.

Tư Thần trong nửa năm nay, anh đã có nói với ba mẹ Lục về việc anh và cô đường ai nấy đi. Ba anh không nói gì chỉ có mẹ anh là buồn bã mấy ngày liền. Vì đứa con dâu này bà rất thích, bà cảm thấy cô hợp làm con dâu Lục gia hơn cả Quách Yên Vân. Nhưng lúc đó anh đã không nghe lời mẹ, một mực muốn quen Yên Vân. Để rồi giờ đây anh lại làm cho hai cô gái rời xa mình.



Tuy ông bà Lục cũng rất thích cô ấy, nhưng họ vẫn thấy An Di hợp với anh hơn.

Tư Thần lúc đầu quen Yên Vân cũng rất bình thường. Nhưng vào hai tháng trước, cô ấy lại đề nghị muốn chia tay với anh. Trước khi Quách Yên Vân rời đi, cô còn không quên nói:

- Em và anh trước đây là tình yêu thanh xuân. Sau này là tình yêu người thân. Sau khi quay lại, em cảm thấy chúng ta không hợp nhau. Cho dù tương lai em và anh có cưới nhau nhưng cả hai vẫn không thể dung hợp. Vậy nên em nghĩ chúng ta nên dừng lại thôi, bản thân anh vẫn hợp với Hạ An Di hơn. Yên Vân em sẽ đợi đến ngày anh tìm được em ấy. Được rồi, em đi đây. Chúc anh hạnh phúc, tạm biệt!

Lúc quen Quách Yên Vân, anh cứ nghĩ đó là yêu, nhưng sau này mới biết đó chỉ là tình yêu như người thân. Còn tình yêu trước đây là tình yêu của thời thanh xuân. Có thể lúc ấy bản thân yêu rất sâu đậm, nhưng dần trưởng thành mỗi người đều có một tình yêu khác. Dần dần thứ tình yêu thời thanh xuân cũng chỉ còn là những kỉ niệm đẹp, tình cảm lúc hiện tại mới là tình cảm thật lòng.

Tuy thành phố S giờ này đã tối, nhưng ở nước A bây giờ chỉ mới là buổi chiều. Hạ An Di sau khi làm việc một ngày ở bệnh viện, cô cũng trở về nhà.

Hôm nay ở nhà chỉ có mỗi mình cô, An Di nghĩ lúc đi làm về mệt mỏi, bản thân cần phải đi tắm. Sau khi trở ra trên người mặc một chiếc áo choàng ngủ, cô vừa lau tóc vừa đi đến mở tivi.

Sau khi kênh phim yêu thích hiện lên, cô cũng xoay lưng vào bếp làm đồ ăn. Ở nhà chỉ có một mình, nên An Di muốn nấu món gì ăn cũng được. Lúc cô đang bận rộn với việc bếp thì phía bên ngoài đã vang lên tiếng chuông cửa *ting tong*.

Hạ An Di nghĩ là có người giao bưu kiện cho mình, cô rửa tay sau đó mang dép đi ra cửa. Vừa mở cửa, gương mặt đang vui vẻ liền tắt liệm, ánh mắt lúc này lại hiện lên tia khó chịu:

- Anh đến đây làm gì?

Lục Tư Thần đã mất mấy tiếng ngồi máy bay, trên máy bay anh không ngừng tìm thêm thông tin của cô. Đến khi không tìm được nữa, anh mới nhờ trợ lí tìm giúp.

Sau khi có địa chỉ của Hạ An Di, Lục Tư Thần rất nhanh đã bắt xe chạy đến nhà cô. Tuy đến đây đầu tóc đã rũ rượi đi đôi chút, nhưng khí thế điển trai của anh vẫn không mất.



- Đến tìm em...

Cô không hiểu. Nửa năm trước không tìm, bây giờ lại muốn tìm làm gì chứ? An Di nhìn vào Tư Thần, trong đôi mắt của cô hiện lên tia chán ghét.

- Tôi và anh đã kết thúc nửa năm trước rồi. Tôi không làm phiền đến cuộc sống của anh nữa...

Mắt thấy cô đóng cửa, định xoay lưng bước vào nhà. Anh đã vội lấy tay giữ chặt cửa, mặc kệ bản thân có bị kẹp đến đau.

- Không phiền! Em không bao giờ phiền! Trước đây là anh không hiểu rõ được trái tim mình nên mới làm em cảm thấy tổn thương...

An Di nghe anh nói vậy thì chỉ nở nụ cười nhẹ như đang tự chế giễu bản thân.

- Bây giờ anh nhận ra rồi liền muốn quay lại có phải quá muộn không?

Tư Thần lắc đầu, anh nhìn cô nói giọng khẳng định:

- Không muộn! Anh và Yên Vân chia tay rồi....

Cô lúc này đã không còn chịu được nữa, trên gương mặt xinh đẹp đang hiện lên tia chán ghét với người đàn ông trước mặt này. Cô bây giờ là không thích thứ tình cảm mờ nhạt, lúc quay lưng rồi thì con người ấy còn đuổi theo làm gì?

- Chia tay thì sao chứ? Cho dù có chia tay với bao nhiêu người, tôi và anh không hợp chính là không hợp...

Sau đó cô không nói gì nữa mà xoay lưng bước vào nhà. Bỏ lại Lục Tư Thần mang | theo ánh mắt tiếc nuối, nhìn về bóng lưng cô. Hình ảnh ngày hôm nay rất giống với hình ảnh hôm bữa tiệc. Cô cũng xoay lưng bỏ anh như thế này...