Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 40




Hạ An Di cùng anh em họ Vương ngồi được một lúc thì cũng thấy bóng dáng của ba người kia bước vào. Họ ngồi cách cô một bàn, vừa mới ngồi xuống thì bữa tiệc cũng bắt đầu.

Ai nấy đều vui vẻ thưởng thức những món ăn ngon, Vương Trạch cũng rất ga lăng mà gắp vào chén những món cô thích.

Bầu không khí lúc này rất nhộn nhịp, mọi người cùng nhau hòa mình vào giai điệu của những khúc nhạc. Tiếng đàn piano cùng tiếng đàn dương cầm vang lên đã tạo nên những nốt nhạc du dương. Làm cho mọi người trong bữa tiệc đều đứng lên khiêu vũ.

Vương Trạch thấy như vậy cũng tinh tế đưa tay ra phía An Di ngỏ ý mời cô làm bạn nhảy cùng. An Di không để anh ấy đợi lâu, cô đã nhẹ nhàng đặt tay mình lên tay anh ấy.

Cả hai cùng đứng lên bước ra khiêu vũ. Ở khoảng cách gần như thế này, ai nhìn họ cũng thầm khen ngợi vì quá đẹp đôi. Nhìn cứ ngỡ như trời sinh một cặp.

Quách Yên Vân thấy mọi người khiêu vũ nhìn rất vui mắt, cô ấy cũng nắm lấy tay anh kéo đến phía mọi người đang khiêu vũ. Cuối cùng không gian lúc này chỉ còn lại Nhược Vũ và Trình Lãng.

Dưới những ánh đèn chùm pha lê, có hai cặp đôi đang khiêu vũ nhìn rất đẹp mắt. Ai nấy cũng đều xinh đẹp, nếu kêu phải chọn bên nào thắng thì đây là một sự lựa chọn khó khăn.

Trong không gian gần nhau như thế này, bốn con người ai cũng có những cảm xúc riêng của mình. Có người dành cho đối phương ánh mắt thâm tình, quyến luyến. Có người lại dành cho đối phương ánh mắt ghen tuông, chiếm hữu.

Kết thúc màn khiêu vũ là sự vỗ tay nồng nhiệt của tất cả mọi người. Cô khoác tay Vương Trạch nở nụ cười rạng rỡ, sau đó cùng anh ấy trở về bàn. Cả hai người nhìn Vương Nhược Vũ nói gì đó rồi xoay lưng rời đi.

Vì tối nay cô phải đi rồi, nên bây giờ phải trở về thu dọn hành lí. Nhược Vũ nghe cô nói muốn về nên cô nàng ăn dở miếng bánh trên tay rồi cùng cô đứng lên xoay người bước ra ngoài.

Lục Tư Thần đứng từ xa không biết vì sao mới khiêu vũ xong mà cả ba người đã vội về như vậy. Không giấu được sự tò mò, anh muốn chạy đuổi theo cô. Nhưng đến khi sắp đi thì lại bị Quách Yên Vân nắm tay níu giữ.

- Anh có chuyện gì sao?

Tư Thần chỉ lắc đầu rồi nhìn theo bóng dáng cô khuất dần sau dòng người đông đúc. Anh không biết được, đây sẽ là lần cuối anh gặp cô và rất lâu sau mới có thể gặp lại...



Vừa về đến nhà, cô đã thay ra chiếc đầm thoải mái. Sau đó cũng nhanh chóng thu xếp hành lí để kịp chuyến bay.

Sau khi chuẩn bị xong hết, cô cùng Nhược Vũ và Vương Trạch chạy đến sân bay, vừa hay còn vài tiếng nữa máy bay mới cất cánh. Trước khi đi, cô không quên ôm lấy Nhược Vũ đang thút thít, đôi mắt có chút ngấn lệ.

An Di còn không quên dặn cô nàng khi nào rảnh hãy sang nước A chơi. Sau đó cô ôm Vương Trạch như lời chào tạm biệt, anh ấy đáp lại cái ôm của cô và kêu tuần sau anh ấy sẽ cùng Nhược Vũ sang thăm cô.

Hạ An Di gật đầu, mỉm cười thật tươi nói lời tạm biệt. Cô xoay người kéo hành lí bước vào trong. Cuối cùng cô cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới. Cuộc sống của chính bản thân cô, nơi mà không có người mang tên - Lục Tư Thần.

Nửa năm sau, tại nước A.

Mới ngày nào cô và Nhược Vũ còn phải buồn bã nói lời từ biệt nhau. Nay đã là nửa năm kể từ khi cô bước chân qua đất nước này. Sau khi qua đây, An Di đã mua được một căn nhà phù hợp với túi tiền.

Hàng xóm xung quanh đối với An Di cũng rất tốt, cách vài tuần lại thấy bóng dáng của Nhược Vũ bất ngờ xuất hiện trong nhà. Dần dần cô cảm thấy sống ở đây cũng rất vui.

Hạ An Di qua đây liền được bệnh viện lớn trong nước đề xuất cô làm cho họ. Cũng nhờ như vậy mà cô quen biết được ông Hạ - trưởng khoa ngành Y học cổ truyền. Không biết là do trùng hợp hay là do may mắn mà ông ấy cùng họ và cùng cả quê quán của cô.

Sau khi ở nước A, cô không cảm thấy buồn chán mà ngược lại còn rất vui. Những chuyện cũ trước kia, bản thân không muốn nhắc đến. Khi thời gian rảnh rỗi hoặc bản thân cảm thấy không vui, An Di sẽ ra sau vườn tưới cây, trồng hoa.

Nhìn những chậu cây đang ươm mầm, bất giác cô lại nhớ đến chậu hoa oải hương và "Hạnh phúc nhỏ" được trồng khi An Di còn ở thành phố S. Trong lòng cô nghĩ hai chậu cây đó không có sự chăm sóc của cô có thể bị khô héo rồi dần chết đi....

Nhưng bản thân Hạ An Di lại không hề hay biết ở thành phố S, chậu cây của cô vẫn rất tươi tốt, không những như thế mà đã nhô cao lên đôi chút. Lá cây vẫn xanh tươi, chậu oải hương vẫn ra hoa. Chỉ có điều hoa của chậu cây mang tên "Hạnh phúc nhỏ" vẫn chưa nở...

Sau ngày An Di rời khỏi nơi này, Tư Thần cũng nhận ra từ lâu cô đã luôn xuất hiện trong trái tim anh... Cứ nghĩ, dần lâu hình ảnh ấy sẽ phai mờ theo thời gian. Không ngờ đến mỗi ngày trôi qua anh vẫn không thể quên đi bóng hình ấy.



Mỗi lần nghĩ đến, anh lại nhớ đến hình dáng lạnh lùng của cô khi xoay người

rời đi, để lại cho anh bóng lưng dần phai mờ sau dòng người đông đúc. Dường như cô và anh như hai đường thẳng song song, có cố chạy theo cách mấy cũng không thể nào chạm đến được.

Gần nửa năm nay, Lục Tư Thần không bao giờ ngừng tìm kiếm mọi thứ từ cô. Nhưng có lẽ An Di đã bước ra khỏi cuộc sống của anh và không có ý định quay trở về....

Ngoài việc sáng đi làm ra thì tối về Tư Thần đều rủ Trình Lãng uống rượu. Giống như, chỉ có rượu mới có thể làm anh quên đi bóng hình quen thuộc ấy. Cũng chỉ có như vậy mới chuốc say anh, nhưng say ở đây không phải say rượu mà đó là "say tình"...

Trình Lãng đi đến ngồi cạnh Tư Thần, anh chàng đưa tay ngăn cản ly rượu sắp được anh uống cạn. Trong lòng mang chút tức giận lên tiếng:

- Cậu uống nhiều như vậy thì có ích gì? An Di sẽ quay về với cậu sao!? Chẳng phải trước đây Tư Thần cậu khẳng định em ấy không xứng với bản thân. Bây giờ còn tỏ ra là con người thê lương làm gì chứ!?

Lục Tư Thần không nói gì, anh chỉ cầm ly rượu lên nốc cạn. Trước đây Quách Yên Vân bỏ đi anh cũng không đến mức như thế này. Có uống rượu, có buồn cũng chỉ vài hôm rồi trở về con người thường ngày.

Vậy mà đến khi An Di rời đi, con người anh đã trở nên hoàn toàn khác. Mỗi lần Trình Lãng gặp anh đều là uống rượu, gương mặt lúc nào cũng hiện lên vẻ đau buồn vì đánh mất đi người quan trọng.

- Lục Tư Thần cậu từ lâu đã yêu Hạ An Di rồi mà lại không chịu thừa nhận. Không biết lúc đó cậu nghĩ cái gì mà đứng trước mặt biết bao nhiêu người dám tuyên bố không quen biết em ấy. Bây giờ thì hay rồi, con gái người ta không chừng đã bỏ đi theo cái tên họ Vương gì đó!

Càng nói, giọng điệu của anh chàng càng nhấn mạnh như đang cố ý khiêu khích Lục Tư Thần để anh có thể vực lại tinh thần.

Cứ tưởng con người khi say sẽ không quan tâm những lời người khác nói. Nào ngờ Tư Thần sau khi nghe hai từ "họ Vương" thì gương mặt đang say lại trở nên rất tỉnh táo, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang phía Trình Lãng.

Trình Lãng thấy anh đáng sợ như vậy cũng không dám trêu chọc nữa. Anh chàng chỉ đành uống một chút rượu, sau đó nói nhỏ với Tư Thần:

- Tôi biết được nơi em ấy ở rồi.