Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 27




Phía bên này, Lục Tư Thần vừa mới tắm ra. Tối nay anh có cuộc hẹn quan trọng với Quách Yên Vân nên anh đã chuẩn bị mọi thứ rất chỉn chu.

Trong lúc thay đồ, màn hình điện thoại của anh sáng lên. Tư Thần đi đến cầm lấy chiếc điện thoại liền thấy tin nhắn của Trình Lãng gửi đến. Mở lên xem nội dung bên trong kèm theo một tấm hình khiến cho anh cảm thấy khó chịu, dường như bản thân đã có chút "ghen"...

Rất nhanh Lục Tư Thần đã nhẫn nút gọi cho Trình Lãng, nhưng... anh chàng lại không bắt máy. Tư Thần gọi mấy cuộc vẫn không nghe được sự phản hồi của đầu dây bên kia. Anh khó chịu nhấn nút gọi cho An Di, nhưng... cô cũng không bắt máy. Hết cách Tư Thần chỉ có thể đem gương mặt hầm hầm sát khí mà đi đến điểm hẹn với Yên Vân.

Trên đường lái xe, tâm trạng của Lục Tư Thần lúc này không được tốt. Càng nghĩ tới tấm ảnh mà Trình Lãng gửi, trong lòng lại càng khó chịu. Trái tim của anh có thể đã yêu cô rồi, nhưng lí trí lại mách bảo người mà anh yêu chỉ có thể là Yên Vân. Nếu có rung động thì chắc là có. Nhưng bây giờ Yên Vân sắp trở về, anh nghĩ bản thân mình cũng nên kết thúc với An Di thôi...

Nói là đi công tác nhưng anh chính là có hẹn với Quách Yên Vân cùng tham dự sự kiện của một thương hiệu có tiếng mà cô ấy làm đại sứ. Vì Tư Thần không muốn mình trong thế khó xử nên anh mới nói dối An Di là bản thân đi công tác. Lời nói dối không phải lúc nào cũng che giấu được mãi... đến một lúc nào đó lời nói ấy cũng sẽ bị phanh phui.

Chạy được một quãng đường dài, cuối cùng anh cũng đến nhà Yên Vân. Bước xuống xe, anh đã nhìn thấy cô ngồi nói chuyện cùng ông bà Quách. Vừa thấy anh đi vào, Yên Vân đã vội vàng đi đến khoác tay anh, giọng lúc nào cũng nhẹ nhàng, nũng nịu:

- Ba mẹ, anh ấy đến rồi.

Ong bà Quách cũng không tỏ ra bất ngờ gì trước sự có mặt của anh. Dường như, chỉ có mỗi Hạ An Di là không biết đến cuộc gặp gỡ này. Nếu cô biết, chắc sẽ cảm thấy bản thân như người dư thừa....

Ông bà Quách thấy anh đến cũng rất vui mừng mà cười niềm nở. Dù gì trước đây cả hai cũng từng có khoảng thời gian yêu nhau, nên bây giờ Tư Thần có thể vì Yên Vân mà bay sang đây thì là một điều vô cùng tốt. Nhưng Quách phu nhân cứ nghĩ Tư Thần sẽ sang đây cùng An Di, nào ngờ bà chỉ thấy có một mình anh. Trong lòng bà thắc mắc liền lên tiếng hỏi:

- Tư Thần. Con không đến cùng Tiểu Di sao?



Quách Yên Vân nghe mẹ mình hỏi đến Yên Vân. Trong lòng cảm thấy khó chịu, tâm trạng không vui liền lên tiếng:

- Mẹ à..! Đừng suốt ngày cứ nhắc đến An Di nữa, dù gì em ấy ở bên đó cũng có việc riêng. Cả nhà chúng ta cứ bốn người như thế này cũng tốt mà.

Quách phu nhân nghe vậy, trong lòng cũng hiểu được con gái bà chính là không thích hai chữ "An Di" kia. Thấy bầu không khí trở nên im ắng, Quách lão gia chỉ vội lên tiếng giải hoà:

- Được rồi. Dù gì hôm nay cũng là ngày vui của Yên Vân. Bà cũng nên vì con gái mà đừng nhắc đến Tiểu Di nữa...

Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi.

Sự kiện mà Quách Yên Vân muốn anh tham dự đó là sự kiện của một thương hiệu lớn mà cô ấy làm đại sứ. Vì đây là một sự kiện quan trọng nên bản thân luôn phải chỉn chu. Vả lại, ở đây Yên Vân cũng không quen biết quá nhiều người nên cô muốn mời Tư Thần cùng tham dự. Vừa làm cho thương hiệu duy trì được danh tiếng mà cũng làm cho bản thân cô nổi tiếng không ít. Bên cạnh đó, Yên Vân đang có ý định muốn quay lại với Lục Tư Thần...

Vừa bước xuống xe, đã thấy có rất nhiều phóng viên và những thợ săn chụp ảnh vây quanh anh và Yên Vân. Cô ấy khoác tay anh cùng nhau bước trên thảm đỏ, vừa đi Yên Vân vừa nở nụ cười. Đây chắc có lẽ là nụ cười đã lâu rồi mà Lục Tư Thần anh chưa được nhìn ngắm.

Một người trong đám phóng viên đi đến trước mặt Yên Vân lên tiếng hỏi:

- Quách tiếu thư cho tui xin phép mạo muội hỏi vị tiên sinh đi cùng cô là ai ạ?

Quách Yên Vân khi nghe được câu hỏi mà bản thân muốn nghe, trong lòng thầm mãn nguyện. Sắc mặt rất tự tin nhìn vào máy quay mà dõng dạc trả lời:



- Anh ấy là bạn trai tôi.

Lục Tư Thần nghe như vậy, gương mặt lạnh lùng như muốn giải thích gì đó. Nhưng chưa đợi anh nói, Yên Vân đã kéo tay anh đi. Đi đến đâu cũng nghe được những tiếng xì xào bàn tán của mọi người. Có vài phóng viên còn hỏi cô về tên và gia thế của anh, nhưng cuối cùng cô cũng chỉ cười rồi đi lướt qua.

Bước vào đại sảnh của sự kiện, anh nhìn thấy một người đàn ông cầm trên tay ly rượu đi đến phía này. Ông ta nở nụ cười, giọng trầm trầm nghe không giống như người ở đây.

- Quách tiếu thư, cuối cùng cô cũng đến rồi.

Ông ta chào hỏi Quách Yên Vân xong nhìn sang phía Lục Tư Thần thầm đánh giá từ trên xuống dưới. Như một phép lịch sự mà đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay với anh. Trên gương mặt lúc nào cũng nở nụ cười, lòng tò mò mở lời hỏi:

- Cho tôi xin phép hỏi đây là...?

Yên Vân không đợi anh nói đã vội chen ngang:

- Anh ấy là bạn trai của tôi - Lục Tư Thần, chủ tịch tập đoàn Lục thị.

Ông ta nghe đến đây, trong lòng thầm mừng vì nghe danh vị chủ tịch tài trẻ này đã lâu. Trước giờ mọi người đều ít khi thấy sự hiện diện của Tư Thần ở các sự kiện, bữa tiệc như thế này. Hôm nay có thể gặp mặt anh ở đây chính là vinh hạnh lớn nhất của ông ta.

- Xin chào Lục tổng. Tôi là Bevis, người đã sáng lập nên thương hiệu và cũng là người đã mời Quách tiểu thư làm đi s riêng cho nhn hàng ca tôi. ôm nay có dp được gặp ngi đây chíh là niềm vinh hạnh lớn nhất từ trước tới giờ