Ánh Vân Mùa Hạ

Chương 19




Lục Tư Thần nghe vậy cũng không hiện lên sắc mặt vui hay buồn. Chỉ quay sang hỏi cô:

- Em muốn đi ra vùng ngoại ô chơi một chút không?

Hạ An Di thấy anh là đang muốn giúp bạn thân mình, nhưng lại lạnh lùng không muốn nói. Nên mới quay sang hỏi cô, cô cũng rất tự nhiên mà gật đầu đồng ý.

Anh nhận được cái gật đầu của cô liền quay sang, hướng mặt về phía Trình Lãng. Đáy mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng:

- An Di, cô ấy muốn đi đến vùng ngoại ô chơi, vừa hay tôi cũng muốn đi. Vậy nên chúng ta cứ đi thử xem, nếu là bị lừa thật thì ngày mai công ty đó không cần hoạt động nữa...

Anh chàng nhìn anh gật đầu tỏ ý đã hiểu. Sau đó cả ba người quay trở lại xe, tiếp tục chạy theo hướng đến ngoại ô.

...----------------...

Đi xe tầm nửa tiếng, cuối cùng cả ba cũng đã ra được vùng ngoại ô của thành phố. Chiếc xe đậu trước một cánh đông oải hương thơm ngát, thơ mộng.

Trình Lãng lấy trong túi ra chiếc điện thoại rồi nhấn nút gọi cho công ty bất động sản. Điện thoại chưa kịp bắt máy, anh chàng đã thấy bóng dáng một cô gái đang chạy về phía này. Liền bấm nút tắt, bỏ điện thoại vào trong túi quần.

Cô gái đó chạy về phía Trình Lãng, chưa kịp thở đã vội vàng cúi đầu xin lỗi:

- Thành thật xin lỗi anh, vì đã không báo trước thông tin của mảnh đất kia. Công ty chúng tôi lại để anh chạy đến nơi xa xôi như thế này, tôi thay mặt công ty xin lỗi anh.

Khi cô gái ngửa mặt lên, cũng là lúc tâm trí của Trình Lãng bị thu hút bởi vẻ đẹp vui tươi, rạng rỡ ấy. Mọi lời mà cô gái kia nói, anh chàng đã không còn nghe thấy nữa.

Lục Tư Thần và Hạ An Di thắc mắc không biết Trình Lãng nói chuyện với ai lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại. Từ phía sau, cả hai vừa đi đến, vừa nói:



- Này Trình Lãng, cậu nói chuyện với ai mà lâu...

- Vũ Vũ! Là cậu sao?

Chưa đợi Tư Thần nói hết câu, An Di đã vội cắt ngang. Vừa nói cô vừa chạy đến ôm lấy cô bạn thân của mình, để lại ánh nhìn ngơ ngác của hai người đàn ông.

Người bên phía công ty nói chuyện điện thoại với Trình Lãng không ai khác chính là Vương Nhược Vũ. Công ty bất động sản này là của gia đình cô, hôm nay rảnh nên cô nàng muốn ra đây chơi một chút. Nào ngờ lại may mắn gặp Hạ An Di ở đây.

- Di Di, hôm nay cậu cũng có hứng đi xem nhà sao?

An Di nghe cô bạn thân hỏi liền xua tay, lắc đầu:

- Không phải, tớ làm gì có tiền mà mua nhà chứ... Hôm nay tớ chỉ đến đây chơi thôi.

Vương Nhược Vũ vui vẻ gật đầu như đã hiểu. Hai người đàn ông đứng phía ngoài không hiểu họ đang nói gì. Cả hai đi đến trước mặt nhìn hai cô gái. Trình Lãng mở lời hỏi trước:

- Hai người quen biết nhau sao?

An Di và Nhược vũ nhìn nhau rồi gật đầu. Lúc này, giọng nói trong trẻo, ngọt ngào của cô mới cất lên giải thích để cho mọi người hiểu:

- Nãy giờ em quên giới thiệu, cô ấy là Vương Nhược Vũ, là bạn thân của em.

Trình Lãng nghe đến đây tỏ ý đã hiểu, liền lịch sự chìa tay ra giới thiệu bản thân:



- Tôi tên Trình Lãng, là người muốn đến đây xem đất. Rất vui khi được gặp cô.

Vương Nhược Vũ cũng rất lịch sự mà nhận lấy cái bắt tay của người trước mặt. Thấy Tư Thần không nói gì, Trình Lãng cũng lên tiếng nói thay:

- Cậu ta tên Lục Tư Thần, là chồng của An Di. Gương mặt lúc nào cũng lạnh lùng, khó gần như vậy nên cô đừng để tâm.

Nhược Vũ gật đầu ngầm hiểu, sau đó cô cũng thu tay về, ánh mắt nhìn về phía Hạ An Di. Gương mặt bầu bĩnh nở nụ cười tươi, âm giọng nhỏ nhẹ, ngọt ngào nói với An Di:

- Giới thiệu xong rồi, chúng ta đi thôi.

Nói xong cô nàng đã nắm tay cô đi phía trước. Bỏ lại hai người đàn ông phía sau chỉ có thể đi theo bước chân của hai cô gái. Trình Lãng đứng kế bên vừa nhìn theo bóng lưng của cả hai, vừa thầm chê trách bạn thân của mình:

- Cậu đừng làm mặt lạnh nữa. Nhờ gương mặt của cậu mà con gái người ta bị doạ sợ chạy mất rồi...

Lục Tư Thần khẽ nhếch môi, anh nhìn theo bóng lưng của Hạ An Di mà hỏi:

- Trình thiếu cậu không lẽ có hứng thú với cô gái đó rồi sao?

Trình Lãng không nói gì, chỉ thầm cười trong lòng nhìn theo bóng dáng của Vương Nhược Vũ. Không biết vì sao mà khi nhìn thấy cô nàng, anh chàng lại cảm thấy có chút thú vị...

...----------------...

Đi bộ được một đoạn, cả bốn người cũng dừng lại ở một khu đất có phong cảnh hướng ra biển. Xung quanh là cánh đồng oải hương và nhà của những người dân sống ở nơi đây. Chỉ duy nhất có mảnh đất này là hướng toàn bộ ra phía biển.

Trước đây mảnh đất này là của nhà Vương Nhược Vũ để lại, nhưng không hiểu vì sao gần đây ông bà Vương lại muốn bán đi để lấy tiền làm sính lễ sau này cho Vương Trạch. Trong khi đó, anh trai của Nhược Vũ đến người yêu còn chưa có thì lấy đâu ra mà cưới vợ được chứ... Vả lại Vương gia cũng không thiếu thốn gì, vậy mà ông bà Vương vẫn muốn bán đi mảnh đất này...