Luồng khí lạnh ập đến, thành phố C nghênh đón trận tuyết đầu tiên trong mười năm qua.
Trên mặt đất xuất hiện những lớp tuyết siêu dày, mỗi lần đạp lên sẽ kêu lên từng tiếng cót két vui tai.
Gió lạnh thổi qua, một tay Cố Ninh cầm chiếc ô trong suốt, tay còn lại cầm một quả bắp nướng nóng hầm hập, lòng bàn tay bị nhiệt độ quả bắp hun đỏ cả lên.
“Cầm giúp em một chút!” Cô gái nhỏ nhét cả ô cả bắp nướng vào trong tay anh bé nhà mình, hí hửng bảo, “Em đi đắp người tuyết.”
“Từ nào.” Mạnh Diễn kéo cô gái nhỏ đang hưng phấn không thôi lại, gặng hỏi, “Găng tay của em đâu?
Cố Ninh xoa xoa mu bàn tay bị đông lạnh cứng của mình, “Quên đem rồi…”
“Quên mang găng tay mà còn muốn chơi tuyết, em có còn cần bàn tay này của mình nữa không hả?” Hắn trách mắng, quay sang treo ô và bắp nướng lên cành cây, xong xuôi tháo găng tay của mình ra đeo vào tay cô.
Đây là kiểu găng tay đơn giản của nam giới, bên trong có cả nhiệt độ cơ thể của hắn, Cố Ninh đeo vào, vì găng tay hơn lớn so với tay cô nên còn thừa ra một khoảng vải.
Làm người tuyết không đơn giản như trong tưởng tượng, cô gái nhỏ không có kinh nghiệm nặn người tuyết, kéo tuyết hồi lâu mới làm được hai quả cầu tuyết một lớn một nhỏ.
Nhặt hai viên sỏi nhỏ để làm mắt, bứt một chiếc lá để làm miệng, Cố Ninh nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó.
“Mạnh Diễn …” Cố Ninh quay đầu nhìn lại, bắt gặp người nào đó đang cầm ô đứng dưới gốc cây xem điện thoại của mình.
Điện thoại đẹp hơn em hả, cô gái nhỏ hừ một tiếng, bóc một nắm tuyết rồi xoa xoa nó thành một quả bóng nhỏ.
Lợi dụng lúc hắn không chú ý, Cố Ninh ném quả cầu tuyết qua sau đó nhanh chóng quay lại xoa xoa nặn nặn lên người tuyết của mình, để lại cho hắn một tấm lưng vô số tội.
Mạnh Diễn bị trúng một quả cầu tuyết, gấu áo khoác dính một ít vụn tuyết trắng.
Người con gái mặc áo khoác ngoài màu trắng ngồi xổm trước một “người tuyết” trông hơi khác người, bịt tai trộm chuông. Hắn nhướng mày, khom người nặn một quả cầu tuyết rồi dùng 10% sức lực của mình ném vào lưng cô.
Bịt tai trộm chuông – 掩耳盗铃 có nghĩa ám chỉ rằng tự lừa dối mình, không lừa dối được người.
Cố Ninh đột nhiên bị quả cầu tuyết đập vào, không phục mà cũng quay sang nặn một cả cầu tuyết lớn hơn ban nảy ném lại, lần này là ném vào giữa cổ hắn.
Mạnh Diễn không quàng khăn, cơn lạnh buốt của lớp băng tuyết dọc theo đường viền cổ áo chạm vào cần cổ khiến người nọ lạnh cóng rùng mình.
Hắn lấy cục tuyết đó ra bước lại chỗ cô, ánh mắt híp lại trông hung ác cực kỳ, cô gái nhỏ ngửi được hơi thở nguy hiểm, nhanh lẹ đứng dậy định chạy đi.
“Khiêu khích anh ư?”
“Á …” Tốc độ và sức lực đều không thể địch nổi, Cố Ninh bị đánh gục nằm trên mặt tuyết, hắn dùng một tay khống chế động tác đang giãy giụa của cô, tay còn lại nắm một nắm tuyết trên mặt đất giả bộ muốn nhét vào cổ áo cô gái xấu xa này.
“Đừng mà đừng mà … Em sai rồi …” Cố Ninh cười khanh khách xin tha, “Anh Mạnh Diễn tha cho em đi …”
“Sai ở chỗ nào?”
“Em không nên ném cầu tuyết vào người anh …”
Khóe miệng cô gái nhỏ nhếch lên, đôi mắt sáng ngời tràn ngập ý cười ranh mãnh. Hắn mỉm cười, đột nhiên hỏi : “Muốn quà sinh nhật không?”
“Quà sinh nhật?” Nhưng mà còn vài ngày nữa mới đến sinh nhật 18 tuổi của cô mà.
Tuyết quá lạnh khiến người ta cảm thấy lạnh vô cùng, Mạnh Diễn kéo cô lên, tháo chiếc găng tay lớn trên tay phải cô ra rồi đút bàn tay ấy vào túi áo của mình.
“Sờ xem bên trong có gì không.”
Ngón tay chạm phải một thứ gì đó cứng cứng, một chùm chìa khóa.
“Đây là……”
“Ngôi nhà nhỏ của chúng ta.”
Cố Ninh đứng trước cửa ngôi nhà mới, trái tim nhỏ đập thình thịch liên hồi.
Đây là một ngôi nhà có hai phòng ngủ và một phòng khách, cách trường đại học C chỉ mười phút lái xe.
Ngôi nhà nhỏ của họ được trang trí rất ấm cúng, trong phòng khách có vài con cá vàng nhỏ đang tung tăng nhảy nhót trong bể cá, hoa hồng tươi cắm trong bình, giấy dán tường và sàn nhà đều là phong cách yêu thích của Cố Ninh.
“Anh làm khi nào thế?” Người con gái ôm lấy eo người yêu mình, hai mắt ươn ướt cảm động, “Sao anh không nói cho em biết.”
“Anh muốn làm em ngạc nhiên.”
“Cảm ơn anh, em rất thích.” Cố Ninh kiễng chân hôn lên má hắn, giọng nói chất chứa niềm hạnh phúc vô vàn, “Em rất thích ngôi nhà nhỏ của chúng ta…”
Mạnh Diễn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sáng quắc chỉ toàn là hình bóng của cô, “Đừng nói ‘cảm ơn’ với anh, em chỉ cần dùng cả đời để trả ơn cho anh là được.”
_
Vở kịch nhỏ:
Rất lâu về sau, Cố Ninh bị người nào đó lột trơn bóng đè ở trong chăn hung hăng “yêu thương” một hồi, đây quả là một buổi sáng nóng bóng khiến người ta xấu hổ tim đập bịch bịch mà.
Cô gái nhỏ tủi thân thút thít không ngừng: “Tối hôm qua làm nhiều như vậy rồi mà sáng hôm nay còn làm nữa, lát nữa sẽ đi học muộn cho xem…”
“Ở dưới thân anh không được phân tâm.” Người nào đó bá đạo tuyên bố, dưới háng hừng hực đưa đẩy liên hồi.
Cô gái nhỏ cắn chăn bông, bi thương rơi nước mắt: Nhớ ký túc xá của trường quá đi.