“Tôi còn chưa chạm vào em mà em đã chảy nhiều nước như vậy, có phải đang thèm lắm không?”
“Đúng là lẳng lơ.”
Khuôn mặt thường ngày luôn bình tĩnh và thờ ơ của thiếu niên giờ đây đang nhuốm đầy dục vọng, bàn tay to với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo mảnh mai của Cố Ninh, không an phận mà khiêu khích xoa bóp. Còn tay khác thì vói vào vùng tam giác thần bí lần mò vùng đất màu mỡ đang chảy nước róc rách không ngừng kia.
Cố Ninh dạng chân ngồi lên bụng của thiếu niên, bắt chước động tác làm tình mà nhấp nhô lên xuống, cọ xát hoa môi ướt át vào dương vật đang phấn khởi cương cứng, như là muốn cọ thẳng nó vào huyệt nhỏ của mình vậy. Đôi bàn tay đang nhàn rỗi yêu kiều nắm lấy bầu ngực nõn nà, kích thích thị giác của thiếu niên dưới thân, thỏa mãn nhìn đỉnh đầu đang căng cứng của hắn vì kích động mà không ngừng tiết ra thứ chất lỏng tanh tưởi.
Một giọt mồ hôi chảy ra từ ngực của thiếu niên, dọc theo đường cong uốn lượn hòa mình vào đường cơ bụng rõ ràng, Cố Ninh cúi xuống vươn đầu lưỡi đỏ hồng liếm đi.
“Ư…”
Thiếu niên khó chịu rên rỉ một tiếng, hai mắt đỏ rực như là muốn nuốt Cố Ninh vào bụng mình.
Lượn lờ liếm láp qua lại, Cố Ninh thành công gặt hái được tiếng rên động tình của thiếu niên dưới thân, cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn, hôn lên đôi môi mỏng mềm mại của hắn.
Cái miệng đỏ bừng nỉ non nũng nịu: “Mạnh Diễn…”
“Mình rất thích cậu….”
Đồng hồ chỉ 7 giờ 20 phút, Cố Ninh bị tiếng chuông báo thức đánh thức.
Cảm giác được dưới thân có gì đó rất kỳ lạ, Cố Ninh đưa tay thăm dò, quả nhiên sờ trúng một mảnh ẩm ướt.
“Ui …” Cố Ninh vùi mặt vào gối rên rỉ đau đớn, không nghĩ tới mình vậy mà lại gặp mộng xuân, hơn nữa nam chính còn là Mạnh Diễn nữa chứ.
Sau hai lần lẩm bẩm 《 khuyên học 》 , Cố Ninh nỗ lực cố gắng vứt những hình ảnh ướt át kia ra khỏi đầu, thay một cái quần lót sạch rồi rửa mặt mặc đồng phục học sinh ra khỏi cửa. Khuyên học 劝学 (Khuyên học) là một bài tiểu luận của Tuân Tử, một nhà tư tưởng và nhà văn trong thời Chiến quốc , và là bài báo đầu tiên của ” Tuân Tử “. Bài viết này thảo luận một cách toàn diện và sâu sắc các vấn đề liên quan đến việc học từ tầm quan trọng của việc học, thái độ học tập, nội dung và phương pháp học tập,… đồng thời phản ánh một cách có hệ thống những tư tưởng giáo dục của Tuân Tử. Toàn văn có thể được chia thành bốn đoạn. Đoạn đầu minh họa tầm quan trọng của việc học, đoạn thứ hai minh họa cho thái độ học tập đúng đắn, đoạn thứ ba thảo luận về nội dung và cách thức học tập, đoạn thứ tư minh họa mục đích cuối cùng của việc học. Ngôn ngữ của bài viết súc tích, ẩn dụ phù hợp, lập luận sâu sắc, kết cấu chặt chẽ thể hiện mức độ trưởng thành của bài văn tế thời Tiền Tần. ( Theo baidu).
Nội quy của trường trung học số 1 quy định học sinh phải mặc đồng phục học sinh hàng ngày, loại áo rộng có màu xanh viền trắng, muốn bao nhiêu quê mùa thì có bấy nhiêu quê mùa. Có rất nhiều nữ sinh yêu cái đẹp đã lén cầm đồng phục đến tiệm để may vá cải tiến lên, đổi sang kiểu dáng ôm sát vào cơ thể, để lộ vòng eo nhỏ và đôi chân thon thả.
Trước kia Cố Ninh đã rất coi thường việc làm này.
Cô có làn da trắng nõn, khuôn mặt có lỗ chân lông nhưng chúng rất mờ, hầu như không nhìn thấy rõ, đôi mắt to, chiếc mũi nhỏ nhưng thẳng, khuôn miệng nhỏ đầy đặn ửng hồng tự nhiên. Đôi chân thon dài cân đối, cho dù có mặc quần đồng phục dài lê thê đi chăng nữa thì cũng không hiện vẻ chẻ đôi. Thế nên ngay cả khi cô mặc đồng phục học sinh quê mùa mộc mạc không trang điểm này nọ thì cô vẫn có một lượng người đều đặn đặt thư tình lên trên bàn.
Cho đến ngày cô nhìn thấy Mạnh Diễn trong bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, hắn là người mặc đồng phục học sinh đẹp nhất mà cô từng gặp qua.
Lúc đó hắn đang đi cùng Chu Tử Đường đại diện khoa văn lớp A1 trên hành lang bên ngoài lớp học, cả hai người họ đều cầm trên tay một xấp bài tập, cách nhau một sải tay.
Chu Tử Đường mặc đồng phục học sinh cải tiến, eo thon chân thon, sánh bước cùng Mạnh Diễn, sự kết hợp giữa tuấn nam mỹ nữ đã thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn.
Đúng lúc đó Cố Ninh đang đi về lớp học sau khi đi vệ sinh, khi đó cô vừa lúc đối diện với Mạnh Diễn và Chu Tử Đường đang đi ngang qua. Cố Ninh bị đồng phục học sinh to rộng che đi dáng người hoàn hảo, so với dáng người sóng gió mãnh liệt kia của Chu Tử Đường thì cô quả thực chính là cái sân bay điển hình.