Ánh Sáng Nơi U Tối

Chương 164: Chống lưng




Tịch Ngưng chớp mắt ngẩng đầu yên tĩnh nhìn chằm chằm anh, giống như là đã dần quen với sự vô sỉ bỉ ổn này của Thương Mộ Nghiêm nên bản thân cũng không thấy có gì đó quá xa lạ.

Ngược lại là Thương Mộ Nghiêm, khi thấy cô cứ nhìn mình chằm chằm, căn bản anh không nhịn được muốn hôn cô.

Đến khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, khi này Tịch Ngưng như hoàn hồn nhận ra có gì đó không đúng, đẩy mạnh anh ra rồi nhanh chóng đứng dậy.

Cô lạnh lùng nhìn anh, bình tĩnh nói :"Nếu anh đến chỉ là vì chuyện này thì có thể đi được rồi. Tôi vẫn còn rất nhiều công việc cần xử lý."

"Tôi giúp em xử lý."

Cô trừng mắt nhìn anh :"Không được!"

Anh chỉ cười nhạt một cái :"Vốn không phải hỏi ý em."

Cô ngớ người nhìn anh bằng ánh mắt quái dị.

Cái tên này trong tám năm qua có từng bị tai nạn chấn thương đầu không? Tại sao bây giờ lại có thể nói ra những lời không có lý lẽ như vậy chứ? Đây là Tập đoàn Tịch Thị chứ không phải là Tập đoàn Thương Thị! Cho dù chỗ đứng của anh trong xã hội có thật sự rất cao nhưng đây là công ty nhà cô, từ khi nào mà anh có thể nói ra mấy lời vô lý như vậy chứ? (2)

Chỉ là...

"Mấy người trong tài liệu này không đáng tin cậy, đều là những người chỉ mới vào tầm hơn hai năm nhưng chức vụ đã tăng lên không ít. Tôi cũng không thấy là họ có điểm nào tài giỏi hơn những người còn lại, cũng chưa thấy họ tự thực hiện riêng một dự án nào. Tôi chỉ thấy một điều, là những người được xem là tài giỏi này, đều do một người tự tay giới thiệu đưa vào"

Tịch Ngưng trầm mặc một lúc lâu, sau đó cũng khế đáp :"Việc này tôi đã điều tra rồi."

Anh lẳng lặng thản nhiên liếc nhìn cô, trầm giọng hỏi :"Biết ai rồi sao?"

Tịch Ngưng :"...Ừm."

Trái ngược với sự nghiêm túc của cô, Thương Mộ Nghiêm thế mà lại cười nhạt một cái, nét tăm tối trong ánh mắt vẫn còn chưa tan biến đi, mà như biến thành một khối mây đen kịt, càng lúc càng u ám hơn.

Nhìn cô mà trêu chọc :"Không ngờ Tịch Tổng lại giỏi đến đây. Lại đây, tôi hôn một cái xem như là khen thưởng em"

Tịch Ngưng lạnh lùng lườm anh một cái, anh không nói gì mà vẫn cười nhạt.

Cô thở hắc ra một hơi, cầm tệp tài liệu trên tay mà trầm ngâm suy nghĩ, đêm hôm qua sau khi giải quyết xong tài liệu cô đã thử điều tra cái này. Những nhân viên lâu năm từ năng suất đến trình độ đều vô cùng tài giỏi, chỉ có những người trong ba năm nay thì như có chút thua kém hơn một chút, nhưng đều đó không mấy đáng kể, đều đáng nói là những người này được coi là từ trình độ đến năng lực đều không thấy có gì giúp ích cho Tập đoàn, thế mà cấp bậc vẫn cứ vài tháng lại tăng lên một lần.



Đều này những nhân viên lâu năm cũng đã từng báo cáo lên một lần, nhưng không hiểu sao lại không thấy chuyện này được giải quyết, những nhân viên lâu năm ít ra họ thật sự rất lão luyện trong công việc của mình, dù có phần bức xúc mà khó hiểu nhưng họ vẫn làm đúng vai trò của mình tring công việc.

Tịch Ngưng đương nhiên sẽ không để chuyện này cứ thế mà tiếp diễn mãi..

Trưởng phòng hành chính-nhân sự...

Có vấn đề!

Việc trong văn phòng có máy nghe lén ngay sau đó Thương Mộ Nghiêm đã giúp cô giải quyết, cái mà cô cho rằng chỉ là một máy phát đĩa bình thường, thế mà ở ngay đằng sau nó, có giấu một thiết bị nghe lén hiện đại.

Cô cầm máy nghe lén đặt lên tay mình, cái thứ nhỏ bé ấy thế nhưng cực kì độc hại này cô chỉ nghe qua từ miệng chị Quản lý Chloe của mình, bây giờ thật sự cầm trên tay, nhìn thế nào cũng thấy nó chỉ là một dạng hình chữ nhật nhỏ chỉ bằng một khúc tay, không có gì đặc biệt.

"Có muốn tôi giúp cái gì không?" Anh nhìn cô rồi khẽ hỏi.

Cô ngước mắt nhìn lên anh, suy nghĩ gì đó rồi lại lắc đầu từ chối.

Anh nghịch đuôi tóc cô, trong đầu cũng loé lên một suy nghĩ gì đó khó đoán ra, đút hai tay vào túi quần, tiến đến từ đằng sau cúi người xuống, đặt cằm trên vai cô, cất giọng thâm trầm nam tính.

"Nếu không cần gì thì tôi về nhá?"

Cả người cô bị bao vây bởi hơi thở mạnh mẽ bá đạo của Thương Mộ Nghiêm, cảm giác này mang lại cho cô sự áp bức chèn ép cực kì ngột ngạt.

Khi này cả người cô đều trở nên căng chặt, tay cô nắm chặt máy nghe lén trên tay, bàn tay to lớn lạnh lẽo của anh vươn lên, vén từng sợi tóc của cô ra phía sau, hai tay ôm chặt eo cô, đầu dụi vào cần cổ Tịch Ngưng.

Hơi thở nóng bỏng phả trực tiếp lên làn da cô, Tịch Ngưng rùng mình một cái, nhận ra không gian từ từ trên nên ái muội ngượng ngùng.

Anh mở mắt ra, đôi con ngươi đen tối sâu thẳm lại cực kì sắt bén nguy hiểm, híp mắt trầm giọng nói :"Tịch Ngưng.

Tên cô anh rất hay nói, tựa hồ hai chữ đó được anh vuốt ve âu yếm trên môi, hít hà mùi hương trên người cô, quyến luyến không muốn rời.

"Tôi về nhá?"

Tịch Ngưng :"Ừ."

Cô không biết tại sao bản thân lại có lúc vừa sợ lại có lúc lại không sợ anh, giống như trường hợp hiện tại, cô rất sợ hãi anh, sợ cảm giác anh mang lại, sợ khí chất trên người anh.



Sợ tới mức không dám phản kháng.

"Không có gì muốn nói với tôi sao?"

"Không có."

Một thứ sắc bén cắn mạnh lên cần cổ cô, Tịch Ngưng khi này không nhịn nổi, muốn đẩy anh ra, Thương Mộ Nghiêm lại có phần khó chịu với điều đó, lại không muốn buông cô ra, anh xoay người cô lại, đè cô lên kệ tủ ở phía sau lưng.

"Tổng Giám đốc..ưm."

Anh nắm lấy cằm cô rồi cúi xuống hôn, ngăn lại toàn bộ lời nói và hơi thở của Tịch Ngưng.

Anh nhịn không nổi nữa rồi!

Đầu lưỡi anh thô bạo điên cuồng trực tiếp tiến vào, mạnh mẽ mà càn quét mọi thứ bên trong khoang miệng cô, Tịch Ngưng bị anh hôn đến môi lưỡi đều tê dại, đầu óc trống rỗng, vô thức bàn tay cô giơ lên nắm chặt lấy áo trước ngực anh, hơi thở Thương Mộ Nghiêm càng trở nên nặng nề đến đáng sợ, anh đưa tay giữ chặt sau gáy cô, nụ hôn càng tiến vào sâu hơn.

Hô hấp cô càng lúc càng bị rút ngắn, đến khi Tịch Ngưng như sắp không còn thở được nữa, Thương Mộ Nghiêm mới từ từ buông cô ra, trước khi rời đi còn quyến luyến hôn lên khoé môi cô vài cái.

Hô hấp cô dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống, gương mặt lúc trắng lúc hồng, đôi môi bị hôn đến xưng đỏ lên.

Dục vọng trong mắt anh vẫn còn chưa tan biến, bàn tay anh vuốt ve cánh môi bị xưng của cô, giọng khàn khàn nói từng lời một :"Ngưng Ngưng, mấy lão cáo già trong đây một mình em không phải là đối thủ của họ, đến cả Tịch Khương dù có chống lưng cho em cũng không đảm bảo được mọi chuyện"

"Nhưng tôi lại khác. Chỉ cần tôi chống lưng cho em, em có thể thoải mái làm bất kì việc gì, hậu quả để tôi lo liệu. Đó chính là quyền lợi của em."

"Một tuần nữa sẽ có một cuộc họp hội nghị lớn ở Thành phố A, cả em cũng sẽ được mời tham dự, chuyện ở đây em cố gắng thu xếp cho ổn thoả, sau đó em chỉ cần đi theo bên cạnh tôi, đảm bảo sẽ không có tên nào chế nhạo hoặc thốt ra lời lẽ không hay với em"

Thấy Tịch Ngưng vẫn im lặng không đáp, Thương Mộ Nghiêm nhíu mày hỏi lại :"Ngưng Ngưng, nghe rõ không?"

Cô nhìn anh rồi ngoan ngoãn gật đầu

Thật ra nếu nói về khả năng xử lý tài liệu công việc, cô có thể đảm đương rất tốt trong chuyện này, nhưng còn về xã giao đúng là cô chưa từng trải nghiệm qua, có lẽ đúng như lời anh nói.

Vì cô chưa chứng tỏ năng lực nên có thể một phần nào đó sẽ có người khinh thường và chê cười cô.

Nhưng thật ra thứ đó cô không quá bận tâm, đều cô sợ và khó lường nhất chính là những cái bẫy được giăng ra để hãm hại cô từ những người muốn loại bỏ tập đoàn Tịch thị.