Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 23




Anh không nghĩ lần đầu tiên của cậu lại không khác gì với phái nữ. Lớp màng mỏng này đối với anh có cũng được mà không có cũng được. Anh không chú trọng tới vấn đề mình là người trước hay sau chỉ cần anh thích thì cho dù cậu có thuộc về ai đi nữa anh cũng sẽ cướp về.

Lúc anh đ.út ngón tay vào h.uyệt nới r.ộng không chạm phải vật cản, không nghĩ tới lớp màng mỏng của vật nhỏ lại nằm s.âu tới vậy, chiều dài ngón tay anh cũng không thể chạm tới nên anh mới có hành động sổ sàng.

Mặc dù người đàn ông đầu tiên của vật nhỏ là anh nhưng anh lại không có cảm giác vui mừng nào cả.

Nhìn vật nhỏ bị đau mà đôi tay cuộn chặt lại với nhau cơ thể căng cứng không dám nhút nhít khiến anh xót xa thà rằng cơ địa cậu không có lớp màng kia, anh không muốn cậu vì nó mà sau này nảy sinh tâm lý sợ anh, thở dài một hơi cuối xuống hôn lên má, l.iếm đi những giọt nước mắt của vật nhỏ vào bụng.

"Đừng tự làm mình đau, ngoan thả lỏng chút" tay anh kéo tay vật nhỏ về phía mình tận lực làm vật nhỏ thả lỏng tay, nhìn những dấu móng tay hằng sâu đến r.ớm máu anh áy náy vươn l.ưỡi ra l.iếm lên lòng bàn tay cậu.

Cơn đau vây lấy làm tâm hồn cậu cũng muốn n.ứt toát ra, lần đầu tiên trong đời tự mình nếm trãi nỗi đau quá lớn như vậy làm cậu không khỏi tủi thân bật khóc đến khàn cả tiếng chợt lòng bàn tay cậu được cái l.ưỡi ấm áp l.iếm qua, cậu từ nhỏ đến lớn không sợ trời không sợ đất chỉ sợ nhất là nhột và đau.

Từ tay truyền đến cảm giác tê dại cậu r.ùng mình tránh né. "Nhột quá.... ngô... Đừng" sống lưng tê dại truyền nhiệt, cơn tr.ướng đau dưới thân dần thay thế bằng sự ng.ứa ng.áy hụt hẫn.

Anh chỉ muốn an ủi nhưng không ngờ lại phát giác ra thêm điểm mẫn cảm khác trên người vật nhỏ, cảm giác cậu muốn rụt tay lại anh càng giữ chặt, cái l.ưỡi linh hoạt l.iếm hết một vòng lòng bàn tay xong bao trọn đầu ngón tay vào miệng mà m.út.

"Nhột.. mà... Thả ra.."giọng cậu vì khóc nên tiếng nói có hơi khàn đặt nhưng trong tình huống ái muội như bây giờ chỉ càng làm người khác muốn vác s úng ch.iến đấu đến hơi thở cuối cùng.

Rong đuổi chơi đùa với tay vật nhỏ một lúc nhận thấy vật nhỏ đã hết căng thẳng, đ.ộng nhỏ cũng không còn s.iết chặt lấy t.ín ph.úc của anh nữa mà thay vào đó là d.ũng đ.ạo dần t.iết ra nhiều d.ịch th.ủy, vật nhỏ dưới thân như có như không mà đ.ộng đậy làm h.uyệt đ.ộng ma s.át với c.ự v.ật của anh.

Đúng như anh dự tính, hiệu quả của chất thuốc kia chỉ mất tác dụng khi vật nhỏ phát t.iết, nhìn vật nhỏ như người không xương bắt đầu uốn é.o, thân mình mềm mại ôm ấp lấy nơi căng c.ứng của anh, lý trí trong anh như dây bị đứt. Giữ chặt lấy vòng eo thon thả kia mà đ.ẩy hông ra vào.

"A.. đau.. không muốn.." mặc dù không còn đau đớn như vừa rồi nhưng h.ạ thân c.ăng tức làm cậu không khỏi khó chịu muốn người kia đừng làm loạn.

"Sẽ hết đau nhanh thôi," anh ôn nhu an ủi vật nhỏ, nhưng động tác dưới thân lại không ôn nhu như vậy, sau khi ra vào vài lần được d.ịch th.ủy trong đ.ộng nhỏ bôi tr.ơn anh rút c.ự v.ật ra chỉ chừa lại phần đ.ầu kh.ất xong đ.ẩy mạnh trở về h.ang đ.ộng ư.ớt át.

" Ngô.. tr.ướng quá... Không cần" cảm giác bị lấp đầy làm cậu vừa khó chịu vừa thoải mái hai cảm giác xen lẫn làm tinh thần cậu như lơ đễnh trên không trung.

"Không được không cần" H.uyệt đ.ộng t.iết ra càng nhiều nước càng thuận lợi cho việc anh ra vào. Bên trong vật nhỏ quá thoải mái anh không khỏi r.ên nhẹ ra tiếng.

" Hừ, Đ.ộng nhỏ thật biết h.út,". T.iểu t.ao h.oá này còn chưa thích ứng với k.ích thước của c.ự vật mà đã c.ắn anh thoải mái đến vậy 'là trời sinh d.âm đ.ãng sao' một suy nghĩ chợt loé trong não anh.

Ánh mắt anh híp lại nhìn vật nhỏ bị anh đ.ỉnh đến mắt mơ hồ miệng hé mở phát ra tiếng r.ên mềm mại, đ.ộng d.âm lại t.iết ra thật nhiều nước làm nơi kết h.ợp của họ phát ra tiếng 'ph.ụt, ph.ụt' đánh sâu vào não bộ, giơ tay nắm lấy hai chân vật nhỏ giơ cao để bản thân thuận lợi đ.âm r.út anh gầm nhẹ.

"... Thật muốn th.ao ch.ết em". Đ.ộng tác đ.ẩy hông của anh càng lúc càng nhanh, anh như quên mất đây là lần đầu của vật nhỏ, bị h.út đến tâm anh cũng muốn bay đi nào còn suy nghĩ được gì khác ngoài phải th.ao ch.ết t.iểu yêu tinh d.ưới thân này.

"Ưm....aaaa" sự tê dại từ h.ạ thân truyền tới càng lúc càng nhiều, cậu như được gột rửa thành con người khác, vì hơi thở gấp gáp mà cậu hơi hé miệng cái l.ưỡi vươn ra, không nghĩ tới một hành đ.ộng nhỏ đó đã k.ích thích đến hắn làm nơi bị l.ấp đầy kia lại càng to thêm một chút.

"T.ao h.oá " anh g.ầm nhẹ nhanh chóng h.ạ người g.ặm lấy cái l.ưỡi xinh xắn của vật nhỏ vào miệng. Gân trên người anh nhất là hai cánh tay nổi lên chằng ch.ịt, kìm lại cảm giác muốn bắn xuống tận lực làm suy nghĩ của mình lạc đi hướng khác, anh không muốn nhanh như vậy đã đầu hàng anh muốn cho vật nhỏ tận hưởng đủ cái gọi là thiên đường.