Anh Là Ký Ức Thanh Xuân

Chương 3




Cánh môi cậu lướt nhẹ lên cánh môi nó, cậu giật mình ngẫng đầu lên vì tiếng bước chân cứ mỗi lúc mỗi to hơn, phòng này nằm cuối dãy, tiếng bước chân này, khả năng có người quay lại là rất cao, cậu luốn cuốn tìm chổ nấp nhưng nhìn mãi vẫn không thấy chổ nào nấp được, cậu ngồi lên giường bên cạnh nằm xuống lấy chăn trùm kín giả làm bệnh nhân đang ngủ.

Chị gái có đứa con mới chuyển vào sau nó bước vào, nhìn xung quanh một lượt, chị thấy lạ sao mới thấy cô con gái đang đứng dưới kia mà người mẹ lại trùm kín chăn thế này. Không phải hai người họ đi ăn sáng với nhau sao. Chị lại gần chiếc giường, chị đưa tay cầm lấy chiếc chăn, lúc này đây người trong chăn gần như ngừng thở, bỗng có tiếng điện thoại reo, chị nhìn vào màn hình điện thoại, chồng chị đang gọi. Chị nhấn vào nút nghe và trả lời người gọi:

- Anh đem đồ đến rồi à, em quên ví đang lấy anh đợi chút 5p em xuống liền.

Chị vội vã lấy ví tiền rồi ra ngoài, có lẽ chồng chị đem áo quần và đồ đạt đến vì tối qua mới nhận phòng nên vẫn chưa có đồ dùng cá nhân. Mà thiệt là nhờ người chồng mà cậu thoát nguy không là không biết đoạn sau đó sẽ có chuyện gì. Chắc chắn là chị kia đã ra ngoài, cậu mới dậy, gấp chăn lại đàng hoàng và quay qua nhìn nó một chút rồi về, vì sáng ni cậu nghỉ hai tiết đầu nhưng hai tiết sau là tiết thể dục nên chừ cậu phải lên trường.

Khi cậu đi thì lúc này nó mời dám mở mắt ra, “thiệt là đau cả tim” chính là câu nói phát ra từ miệng nó lúc này. Lúc cậu tiến vào nó cảm nhận được có người là hơi hơi tỉnh ngủ rồi nên lúc cậu lướt nhẹ lên môi nó, nó biết chứ nhưng k dám mở mắt, đến khi cậu quay lưng ra khỏi phòng Như Huyền mới dám hé mắt ra nhìn xem là ai. Nhìn thấy bóng dáng người hơi cao, nước da ngâm đó không thể là ai ngoài Hoàng Lân. Lúc này đây câu hỏi duy nhất cứ chạy quanh đầu nó là " sao cậu ta lại đến đây, còn hôn mình, cậu ta muốn làm gì vậy"

Tiếng cười nói rôm rả ngoài hành lang kéo nó quay trở lại hiện tại, mọi người ăn sáng xong nên quay về phòng để chuẩn bị bác sĩ 9 giờ sẽ đi kiểm tra tình hình của bệnh nhân. Bây giờ là 8 giờ 30 phút, mẹ nó đưa cho nó tô cháo mà bà mua ở dưới căng tin bệnh viện bảo nó ăn đi chứ không cả đói. Một lúc sau hai mẹ con của giường bên cạnh mới quay lại phòng. Chị gái lúc nãy có vẻ rất ngạc nhiên lên tiếng hỏi:

- ủa? Không phải lúc nãy dì mệt lên phòng nằm rồi à?

- Không dì ở dưới ăn sáng mà. Con nhầm ai à? – Dì kia cũng rất ngạc nhiên trả lời.

- Lúc nãy con quay lại lấy ví con thấy có người trùm chăn nằm trên giường của dì, con thấy rõ rang có người trùm chăn nằm trên giường của dì mà. – Chị gái kia vẫn cứ ngạc nhiên mà nói tiếp.

- Chắc chị nhầm á chứ con ngủ cạnh dậy có thấy ai mô. – Nó lên tiếng, chị ấy vẫn còn rất hoài nghi nhưng vẫn tạm cho qua vì cũng không có chuyện gì xảy ra.



Mọi thứ cứ trôi qua nhẹ nhàng mỗi ngày vẫn là ăn, uống thuốc, đi ngủ. Từ khi nằm viện chỉ có lần lớp tới thăm và lần các cậu các dì đến thăm là cười nói vui vẻ, sau đó thì không khí cứ buồn bã vì ở bệnh viện không được nói chuyện nhiều, cũng chả được chạy nhảy như ở nhà hay ở trường, vì người bệnh họ đang mệt cần được tĩnh dưỡng. Cách hai ngày hoặc ba ngày thì Phúc sẽ vào, mang theo sách vở giảng bài cho nó nghe. Cái cậu này đã đẹp trai rồi còn học giỏi, nhiều lúc không làm sao tập trung được, có điều vì Phúc rất có tài, cậu chỉ cái gì cũng dễ hiểu, nhờ vậy mà nó không bị mất kiến thức khi đang nằm viện. Bài vở trên lớp thì đã có các bạn chép hộ, kể ra nó bây giờ sướng như tiên ấy chứ.

Nhưng có một người cứ mỗi lần nhìn vào thấy hai người một năm một nữ, người nam thì cứ vừa nói vừa chỉ, người nữ thì nhìn chăm chú nhìn người nam không biết là học bài hay ngắm trai nữa. Trong lòng người ngoài cửa không tự chủ mà cứ hừng hực như có ngọn lửa đang cháy trong lòng ngực.

Thế là cũng trôi qua nữa tháng nó được ra viện và đợi ngày cắt chỉ nữa là có thể chạy nhảy bình thường. Nó được bố mẹ đưa lên taxi và chở về nhà. Cửa taxi mở ra, mọi người điều vây quanh lại để đỡ nó vào nhà. Rất nhiều người thân và bạn bè bu lại hỏi thăm nó, không khí không buồn bã như ở bệnh viện mà ai cũng cười nói rất vui vẻ khiến nó cũng cảm thấy vết thương đỡ đau hơn rất nhiều.

Nó đến trường với tâm thế vui vẻ sau những ngày tháng nằm viện. Khung cảnh trường vẫn như xưa không có gì thay đổi nhưng sao nó lại thấy đẹp, tâm trạng càng tốt hơn, háo hức muốn đi thật nhanh để đến lớp, do vết mổ nên k thể chạy nó chỉ có thể đi nhẹ nhàng dù trong lòng đã rất nôn nóng. Mẹ nó vẫn ở bên dìu nó bước từng bước lên cầu thang để đến lớp học. Trong lớp Khánh Huyền thấy nó và mẹ tới thì đứng dậy chạy lại cửa lớp để đỡ nó vào trong bàn học.

- Khánh Huyền còn dìu bạn vào chổ ngồi giúp cô nha. Như Huyền còn yếu nhờ cháu chăm sóc nó cho cô với nha. Đáng ra cô muốn nó ở nhà thêm tháng nữa mới được đi học nhưng nó không chịu cứ đòi đi cho được, đành nhờ cháu và các bạn quan tâm nó giúp cô với nha. Cô về trước còn đi làm. - Mẹ nó nhờ Khánh Huyền đỡ nó vào chỗ ngồi nên lên tiếng.

- Cô cứ để chúng cháu, cô cứ yên tâm về trước đi ạ, cháu sẽ chăm sóc bạn ấy thật tốt. - Khánh Huyền lễ phép nói.

- Con coi đi đứng nhẹ nhàng tránh ảnh hưởng đến sức khỏe, khi nào lành thì ưa chạy nhảy thì chạy nhảy sau nghe không. - Mẹ nó quay sang nó dặn dò vì sợ nó làm ảnh hưởng sức khỏe.

Giờ chào cờ đầu tuần là tiết đầu tiên của ngày thứ hai, cô chủ nhiệm dặn nó ở lại lớp vì sợ nó còn mệt, nhưng nó vẫn muốn xuống chào cờ vì lâu rồi không đến trường. Đang trên đường đi từ cầu thang ra sân, vừa bước xuống bậc thang cuối cùng thì từ đâu có người đụng trúng nó, trúng đâu không trúng lại trúng phần bụng khiến vết thương đau nhói trở lại. Nó khụy người xuống ôm bụng, đau quá không kìm được mà la lên một tiếng. Xung quay mọi người điều chạy lại xem có chuyện gì, người đụng trúng nó không ai khác lại là Hoàng Lân, cậu lúc này nhìn nó ôm bụng đau đớn mà người gần như ngừng thở, còn Phúc từ đâu chạy lại bế nó lên chạy thẳng đến phòng y tế. Tiếng thầy hiệu phó gọi mọi người tập trung, khiến đám đông tản dần đi không còn tụ lại một chổ. Hoàng Lân lúc này mới định hình lại mọi thứ, cậu không đi về phía lớp tập trung để chuẩn bị cho buổi chào cờ, mà lại đi về ngã mà lúc nãy Phúc bế Như Huyền chạy đi.

Cậu không dám bước vào trong phòng mà chỉ dám đứng ngoài nhìn vào. Hình như không sao rồi nên Như Huyền đã không còn ôm bụng la nữa mà đang cười nói với Phúc, cô y tế lâu lâu cũng hùa theo chọc hai đứa. Trong lòng người ngoài nhìn vào thì không khí lúc này rất vui vẻ, riêng người đứng ngoài cửa thì rất nặng nề, cậu lết đôi chân mệt nhọc lên từng bậc thang cạnh đó. Lên đến nơi cậu nằm dài ra bàn và suy nghĩ về mọi thứ, về cả cảm xúc khó chịu mỗi lần nhìn thấy Như Huyền vui vẻ với Phúc, về việc vì sao lúc đó người đụng trúng cô ấy lại là mình, mọi thứ lại luôn xui xẻo với mình như vậy. Khánh Huyền lúc này đang đứng ngoài cửa lớp nhìn vào người đang ngồi gục đầu nơi bàn mà trong lòng hiện lên cảm xúc khó tả.