Anh Là Ký Ức Thanh Xuân

Chương 2




3h sáng chiếc đèn đỏ bên cạnh phòng mổ cuối cùng cũng tắt báo hiệu ca mổ đã xong. Mọi người vội vã chạy đến trước cửa, thì một bác sĩ đi ra, vị bác sĩ chưa kịp thở thì đã bị ba người vây quanh hỏi tới tấp.

- Bác sĩ con tôi như thế nào rồi.

- Bác sĩ con bé có sao không.

- Bạn ấy ổn chứ bác.

- ….

Vị bác sĩ này chắc là quá quen thuộc với cảnh này nên chỉ mỉm cười rồi nói:

- Người nhà bệnh nhân cứ bình tĩnh, con bé bị thương nặng ở bụng dẫn đến mất máu nhưng ca phẫu thuật rất thành công, hiện giờ cháu bé đã ổn, một lúc nữa sẽ được y tá chuyển lên phòng hồi sức và mọi người có thể vào thăm.

- Cảm ơn trời đất, thật lòng cảm ơn bác sĩ vì đã cứu con bé.

- Không có gì, cô hãy chuẩn bị lên tầng 5 và vào thăm con, con bé có lẽ vẫn còn đang hôn mê nên mọi người chỉ có thể nhìn thôi. Tôi có việc phải đi, tôi xin phép đi trước.

Nói xong vị bác sĩ cúi chào rồi đi thẳng đến phòng phía trước, còn ba người nhanh chóng vào thang máy bên cạnh.

Phòng hồi sức là một căn phòng lớn có khoảng hơn 20 chiếc giường, các y tá đẩy nó vào kiểm tra mọi thứ rồi lại đi làm việc của họ. Muốn vào thăm người bệnh ở phòng này thì người nhà phải mang đồ bảo hộ, cái bộ màu xanh lá mà các bạn có thể nhìn thấy trên TV trong các bộ phim Hàn để tránh vi khuẩn từ người lây sang người bệnh hoặc từ người bệnh lây sang người.

Mẹ nó khi bước vào cố bình tĩnh để không khóc lớn, nhưng khi lại gần giường bệnh nhìn nó bà không kiềm chế nổi liền cầm tay nó gục mặt mà khóc. Ba nó đứng bên cạnh, chưa bao giờ ông thấy mình tỉnh như bây giờ và cũng chưa bao giờ ông thấy tim ông đau đớn như sắp vỡ ra khi nhìn đứa con gái yếu ớt đang nằm không một cử động ở trên chiếc giường trắng xóa. Riêng hắn đứng bên nhìn nó không một biểu hiện gì, cũng không ai biết lúc này hắn đang suy nghĩ gì.

Không biết mình tỉnh lúc nào, nhưng vì vết thương hết thuốc cảm nhận được sư đau đớn từ bụng truyền thẳng lên hệ thần kinh trung ương não nên nó cố mở mắt tìm sự giúp đỡ từ ai đó. Nhưng khi mở mắt đập vào mắt nó không có một ai mà là lọat bóng đèn chói cả mắt khiến cho cái người lâu rồi chưa mở mắt như nó bây giờ khó thích nghi mà nhắm nghiền mắt lại. Lần này nó nghiên đầu qua trái rồi mới từ từ ở mắt, nó thấy một cô y tá đang kiểm tra bình dịch, thấy nó đã tỉnh cô chạy đi gọi bác sĩ. Cô y tá đi rồi nó mới đảo mắt quanh phòng, nó thấy ở đây toàn người đang hôn mê nên không khí im lặng đến lạnh người, cũng không khác gì cái phòng xác là bao. Các bác sĩ và y tá kiểm tra lại lần nữa rồi chuyển nó lên phòng bệnh tầng 7

Nó ở phòng bệnh 207, phòng này có 4 giường bệnh, lúc nó được đưa vào là 10h30 tối nên có vẻ cả 3 người nằm trên giường đều ngủ cả, chỉ có người nhà bệnh nhân là vẫn còn thức, thấy nó vào họ ngước ra nhìn. Lúc này, Như Huyền được cô y tá đẩy vào giường trong góc cạnh cửa sổ, cạnh bên phải là giường của một bà trung niên đang nằm ngủ với vẻ mệt nhọc, chị gái đang ngồi có vẻ là con gái của cô này, chị ấy đứng dậy nhường ghế cho mẹ nó rồi ra ngoài lấy cái ghế khác.

- Em nó bị gì vậy cô? – Chị ấy cười xã giao hỏi thăm.

- Em nó bị xe tông, bác sĩ bảo không nặng lắm, nhưng cần theo dõi thêm. – Mẹ nó đáp.



- Chị đây là mẹ của con à? – Mẹ nó nhìn sang hỏi.

- Dạ, mẹ con bị đau đại tràng co thắt, nhập viện cũng được 1 tuần nay rồi, vừa mổ xong 4 hôm trước nên cũng còn hơi yếu ! – Chị ta ái ngại nhìn về cô kia đang ngủ.

- Ở đây mấy giờ là hết được thăm bệnh nhỉ ? – Mẹ nó thắc mắc.

- Chắc khoảng 8h30 cô à, sau giờ đó thì chỉ có 1 người nhà có thể nuôi bệnh mới được ở lại, còn muốn thăm bệnh thì phải đợi 9h sáng hôm sau ! – Chị này đáp.

Đối diện giường nó, là giường bệnh của một anh thanh niên khoảng 23 tuổi, lúc vào anh ta còn ngủ có lẽ do có tiếng người lạ nói chuyện anh ta liền mở mắt nhìn sang, ba anh ta đứng bên cạnh kêu anh ta kéo áo lên coi xem thứ gì đó đầy chưa. Lúc áo anh ta kéo lên ở trên là một lỗ nhỏ ruột được kéo từ trong ra ngoài và cho vào túi nilong được treo phía dưới, nhìn thôi cũng thấy sợ rồi.

Nó nhớ ra mình cũng bị thương ở bụng có khi nào cũng sẽ như anh ta, nó liền lấy chăn trùm kín từ từ kéo áo lên, nó chả dám nhìn, nó đưa tay sờ quanh bụng thật hú hồn vì bụng nó được khâu lại và không có thứ gì lòi ra ngoài như nó tưởng. Bác kia thấy nó hành động như vậy nghĩ nó sợ nên mới giả thích.

- Cháu không phải lo cháu không có bị như anh mô, anh là bị bệnh tắt hậu môn nên mới cần mổ bụng để đưa chất thải ra ngoài đó mà.

- Hihi sao bác biết con sợ hay vậy? – Nó gãi đầu cười trừ.

Và ở bên giường khác, hiện đang bỏ trống nhưng sau đó 30 phút thì có xe chở bệnh nhân vào, các y tá bồng trên xe xuống là một cô nhóc 9 tuổi, trên người không một mảnh vải che thân, mà cô bé cũng mới từ phòng mỗ ra không nặng nên chuyển lên phòng bệnh luôn. Bây giờ nó mới hoảng thật sự, chả lẽ lên bàn mổ là y như rằng sẽ khỏa thân trước thể tất cả mọi người sao.

- Mẹ con hỏi nè. Ai mổ cho con vậy mẹ, có mấy người vậy mẹ? - Nó quay sang mẹ nó hỏi.

- Bác sĩ Dương đó con một vị bác sĩ mổ thôi còn lại là các chị y tá hỗ trợ bên cạnh. – Mà có chuyện gì hả con.

- Dạ không có gì cả mẹ, con hỏi cho biết có gì lúc nào gặp con cảm ơn thôi mẹ.

Đáp thì đáp cho có để mẹ nó khỏi biết chứ thật ra nó đang nghĩ một âm mưu rất xấu xa: “ Bác sĩ Dương sao chắc là bác sĩ lúc nãy ở dưới phòng hồi sức đã khám lại cho mình, lúc nãy mình có liếc thấy bảng tên anh ta. Cũng đẹp trai phết, có nên gặp kêu anh ta nuôi mình không nhỉ, có nên bắt anh ta sau này phải cưới mình không ta vì cái tội dám nhìn lén hết thân thể quyến rũ của mình, thật là đáng tội chết mà….”

Nằm một lúc nó nhớ ra gì đó liền ngồi bật dậy lên tiếng hỏi mẹ nó.

- Con bị tông xe vậy người trên xe sao không mẹ , họ đâu rồi hả mẹ.

Mẹ nó hơi khựng lại rồi mới nói.



- Con nghe mẹ nói nè, người tông con chính là ba con. Ba con không bị gì hết chỉ bị thương ngoài da thôi.

Khác với việc mẹ nó nghĩ là khi nó biết sẽ sốc và đau lòng ngược lại nó chỉ ngạc nhiên một chút rồi lại thở phào nhẹ nhõm nói.

- Thật may là ba không sao. Thấy mẹ nó nhìn nó lo lắng nó lại nói tiếp.

- Mẹ lo con sốc khi biết chuyện à. Mẹ lầm rồi nha con gái của mẹ mạnh mẽ lắm đó nha hihi - Nó cười để chứng minh là nó thật sự bình thường chứ k hề như mẹ nó nghĩ.

- Vậy thì mẹ yên tâm rồi dù sao hai cha con bây giờ đều ổn nên chuyện này cho qua đi - Mẹ nó tiếp lời.

- Ba về rồi à mẹ? – Nó nằm ngước mắt hỏi.

- Ừ, mẹ nói ba mai lên trường xin cho con nghỉ học khoảng 1 tuần rồi! – Mẹ nó gật đầu.

- Cái gì nghỉ dữ vậy? Rồi mất bài vở sao? – Nó la oai oái, thật ra nó cũng chẳng lo mất bài vở gì, chỉ lo ở lại đây cả tuần thì nản chết được.

- Bác sĩ bảo phải nằm viện ít nhất 1 tuần! – Mẹ nó tiếp lời, rồi nhìn sang bình nước biển đang truyền cho nó xem đã hết chưa.

- Èo, lâu vậy! – Nó ngao ngán thở dài.

- Bệnh thì chịu thôi, nằm đây mẹ ra lấy nước ấm! – Rồi mẹ nó cầm bình thuỷ ra hành lang lấy nước.

Mới 11 giờ kém mà phòng đã tắt đèn, chị khi nãy ngồi bên cạnh giải thích mọi hôm là 10h tối đã tắt đèn trong phòng rồi vì bệnh viện ko để bệnh nhân thức khuya, hôm nay có nó mới vào nên phòng tắt đèn trễ hơn chút để người nhà sửa soạn.

Nó lại chán nản lắc đầu, mới 10h tối mà đã tắt đèn bắt ngủ thì có mà nó buồn chết trong đây mất, không tivi không mp3 không sách truyện, không lẽ suốt ngày chỉ toàn nhìn bác sĩ y tá với người bệnh rồi tối ngủ hay sao?

Tối đó nó nằm nhắm mắt mãi mà chẳng ngủ được, mẹ nó thì đã mượn được chiếc giường xếp của bệnh viện nằm ngủ kế bên, nó mắt mở thao láo nhìn lên trần nhà, thầm nghĩ một tuần không gặp mình liệu mọi người có quên nó luôn không.

7h sáng hôm sau giờ này người nhà và bệnh nhân điều đi ăn sáng cả rồi. Riêng nó do thức đêm nên vẫn còn say giấc, mẹ nó thấy vậy để nó ngủ một chút nữa tiện thể bà đi ăn chút gì rồi mua về cho nó tô cháo. Nhìn thấy bóng dáng mẹ nó khuất xa cậu thanh niên đứng bên ngoài liền đẩy nhẹ cửa phòng bệnh đi vào. Cậu tiến lại gần chiếc giường bệnh ngay góc cạnh cửa sổ.

Ánh nắng buổi sáng len qua ô cửa kính, hắt vào gương mặt thanh tú đang ngủ ngon trên giường. Hơi thở đều đều, mi cong đôi lúc rung nhẹ, làn da ngăm không quá đen cũng không trắng nhưng lại rất quyến rũ, môi đỏ mọng tự nhiên. Thật sự nét đẹp kia khiến tim cậu đập liên hồi trong lòng ngực, mặt cậu đỏ ửng như mới đánh thêm một lớp phấn hồng. Càng nhìn nó cậu lại càng không kiềm chế nổi bản thân bất giác cuối đầu xuống, đôi mắt từ từ nhắm lại, môi cậu tiến lại càng lúc càng gần cánh môi anh đào của nó.