Sao lại đột ngột như thế..." Thẩm Thanh Từ gian nan thốt lên mấy chữ, bởi dù sao cậu cũng là kẻ xuyên không không cha không mẹ, cậu không biết trong tình huống như vậy cậu phải biểu đạt nỗi thống khổ như thế nào.
Thẩm Thanh Hàm chầm chậm ngồi xuống ghế sô pha, một tay bóp bóp trán, đôi mắt hơi khép hờ lại: "Ngày mai đi làm thị thực, cha cậu hy vọng cậu thừa kế cái xí nghiệp ở nước Mỹ kia của ông ta."
" Thừa... Thừa kế? Thẩm Thanh Từ ngẩn người, buổi tối hôm qua không phải cậu nằm mơ chứ, thế giới thật sự huyền ảo, thế này nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.
"Ông đây...Một đêm phất lên?" Thẩm Thanh Từ tự véo mình một cái.
Đau chết ông rồi! Đây cư nhiên là sự thật. Không phải mơ nha.
Mãi đến ngày hôm sau làm các loại chứng minh Thẩm Thanh Từ mới bình tĩnh lại.
"Vì sao phải đi bệnh viện lấy máu?"
Thẩm Thanh Từ ngây ra, không phải làm thị thực à, vì sao đột nhiên dẫn cậu đến bệnh viện lấy máu.
Thẩm Thanh Hàm dùng biểu cảm nhìn tên ngốc liếc nhìn Thẩm Thanh Từ một cái, không mở miệng nói chuyện.
May mắn chị gái thư ký bên cạnh tốt bụng trả lời cậu: "Bởi vì cậu là con cái ngoài giá thú của Thẩm tổng, trên phương diện thừa kế di sản yêu cầu phải xét nghiệm DNA. Giám định máu cho kết quả DNA nhanh hơn giám định tóc một chút, cho nên chỉ cần lấy của ngài chút máu là được."
Xét nghiệm DNA? Thẩm Thanh Từ theo bản năng lui về phía sau nửa bước, cậu không rõ mình là thân thể xuyên qua hay linh hồn xuyên qua nha! Nếu như là thân thể xuyên qua vậy chắc chắn cha Thẩm không phải thân sinh của cậu nha! Vậy thì máu không cùng một thế giới, còn có thể là chung huyết mạch được à?
Xong rồi, muốn quay xe.
Chẳng qua cậu cái khó ló cái khôn——
"Chờ một chút, tôi có thể không nhận thừa kế di sản được không?" Thẩm Thanh Từ đột nhiên mở miệng nói khiến cho những người ở đây đều giật nảy mình.
Thẩm Thanh Hàm liếc mắt nhìn cậu, không mặn không nhạt nói một câu: "Cậu biết công ty cha cậu tự mình kinh doanh ở nước Mỹ có giá trị bao nhiêu không?"
Không, đừng nói cho tôi, tôi không muốn biết. Thẩm Thanh Từ cảm thấy cảm giác đau khổ giống như thịt trên người mình bị chính tay cắt bỏ vậy.
Gã đàn ông trước mặt híp híp mắt, giọng nói đột nhiên lạnh đi: "Đừng hành động theo cảm tính, không thừa kế về sau cậu làm gì? Để tôi nuôi cậu cả đời à?" Trong truyện này hắn không cho phép kỳ phản nghịch quậy phá của Thẩm Thanh Từ tự huỷ hoại cả đời mình.
Nếu người đàn ông kia muốn cho con riêng của ông ta thừa kế, vậy thì cho cậu ta tất cả. Dù sao trong cái nhà này hắn chỉ là một kẻ bị lãng quên, Thẩm Thanh Hàm tự giễu nghĩ.
"Tôi không cần, tài sản này cho anh." Giọng nói thiếu niên trong trẻo mà kiên quyết, ngưng một chút lại nói thêm một câu: "Tôi không cần anh nuôi." Lọt vào lỗ tai Thẩm Thanh Hàm làm trái tim khẽ run lên.
Hắn sửng sốt vài giây, mới tìm về giọng nói của bản thân: "Cho tôi biết nguyên nhân."
Nguyên nhân? Ta sợ các người phát hiện ra ông đây không phải con ruột.
Đương nhiên không thể nói như vậy, Thẩm Thanh Từ châm chước lời nói một chút, thử thăm dò một câu: "Tôi... Cảm thấy hổ thẹn?"
Cậu nói xong câu này, không đơn giản chỉ biểu cảm của Thẩm Thanh Hàm khựng lại, chị gái thư ký cũng khựng lại, ngay cả bác sĩ lấy máu cũng ngây người.
Cư nhiên có người bởi vì cảm thấy hổ thẹn mà cự tuyệt tài sản hàng tỷ?? Cái này mẹ nó có thể viết lên báo nhỉ.
Mọi người ở đây đột nhiên cảm thấy trong không khí phảng phất vị chua, cậu không cần thì cho tôi a a a a a a!!
Sắc mặt Thẩm Thanh Hàm lập tức đen lại, đẩy mạnh Thẩm Thanh Từ lên tường, kéo lấy cổ áo cậu, giọng nói lại hơi run rẩy không kiểm soát được: "Để cậu thừa kế thì thừa kế, cậu mẹ nó nghe không hiểu lời tôi nói à?" Hắn ngưng một chút, cực lực che giấu cảm xúc: "Ông ta đã sắp chết rồi... Cậu chẳng lẽ không rõ sao?
Thẩm Thanh Từ đột nhiên bị doạ sợ. Sau cơn sợ hãi lại đột nhiên dâng lên cảm giác áy náy. Thẩm Thanh có chút đau lòng lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi..." Là cậu nói sai rồi.
Ngay cả chính cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nói câu đó. Có lẽ vì ngay giây phút này cậu cảm thấy Thẩm Thanh Hàm cũng rất đáng thương.
Hắn ta rõ ràng cũng khổ sở vì cha mình, chính hắn chưa bao giờ nói ra dùng thù hận che giấu nỗi đau khổ của bản thân.
"Lấy máu nó đi." Hắn nói rất nhẹ rất nhỏ kết thúc chủ đề này, cũng kết thúc ý tưởng ngu xuẩn của Thẩm Thanh Từ. Tựa như người vừa phát hoả mất khống chế không chế không phải hắn, giọng nói lại chân thật đáng tin, quyết đoán.
Thẩm Thanh Từ im lặng không từ chối nữa đi theo bác sĩ lấy máu.
Trong xét nghiệm DNA, giám định DNA máu nhanh nhất 24 giờ là có thể có kết quả. Vì để việc kế thừa hạng mục ngày mai tiến hành thuận lợi nên chọn giám định ở viện chứ không đi giám định tư pháp.
Bác sĩ kia mới bình tĩnh từ việc vừa rồi, trong lòng còn hơi sợ hãi. Sao Thẩm tổng lại tàn bạo như vậy, vừa rồi hắn còn tưởng Thẩm tổng muốn ở ngay bệnh viện hành hung em trai gã một trận.
Bác sĩ dẫn Thẩm Thanh Từ nhanh chóng đi lấy máu, Thẩm Thanh Hàm nhìn bóng lưng cậu rời đi ánh mắt tối tăm khó đoán.
Kỳ thật đối với Thẩm Thanh Hàm việc cha Thẩm qua đời cũng phải chuyện đáng để vui mừng. Cho dù năm đó mẹ vừa qua đời ông ta đã mang theo Tống Du bước vào cửa chuyện này khiến cho bé Thẩm Thanh Hàm năm đó tuyệt vọng nhưng chung quy từ nhỏ hắn cũng từng được hưởng thụ tình yêu thương của cha.
Cha Thẩm từng coi trọng ThẩmThanh Hàm như vậy Thẩm Thanh Hàm cũng từng cho rằng tập đoàn do cha Thẩm tạo dựng về sau sẽ do mình kế thừa.
Nhưng mọi chuyện đều đã thay đổi, ông ta rất yêu Tống Du, cũng càng thêm yêu thương Thẩm Thanh Từ.
Chuyện này rất quan trọng sao? Đối với Thẩm Thanh Hàm mười bốn tuổi đã không còn mẹ cũng mất cha.
Hắn rõ ràng nghe thấy giọng nói của cha Thẩm trong điện thoại, khàn khàn mà thô nặng: "Tất cả tài sản trên danh nghĩa bao gồm cả cổ phần đều thuộc về con thứ Thẩm Thanh Từ."
Ông ta chẳng để lại gì cho Thẩm Thanh Hàm, không chỉ có Thẩm Thanh Hàm không coi ông ta là cha mà cha Thẩm cũng không coi Thẩm Thanh Hàm là con trai. Có lẽ ở trong mắt ông ta Thẩm Thanh Hàm là bất hiếu, không nghe lời, bất nhân bất nghĩa. Đầu tiên là tự lập môn hộ cướp đoạt tài nguyên của nhà họ Thẩm sau lại chèn ép em trai, ngược đãi cậu ta.
Hai người đều vô tình tổn thương đối phương, vốn nên chung bước lại càng lúc càng xa cuối cùng chia cách đến hai đầu cực đoan.
Thù hận trước nay đều không phải hình thành trong chớp mắt, nó giống như một hạt giống chui vào miếng đất ẩm ướt nảy mầm mọc rễ, có lẽ là một câu oán trách, một lần không cẩn thận lạnh nhạt, đều cho cơ hội tưới tắm tuyệt vọng và thù hận, cuối cùng sinh trưởng thành hoa máu lạnh lẽo.
Trước kia Thẩm Thanh Hàm cũng sẽ cười giống Thẩm Thanh Từ.
"Được không?" Thầm Thanh Hàm xoa xoa trán hỏi không hề suy nghĩ chuyện trước kia.
Lần này đi Mỹ thì chấm dứt mọi chuyện đi, cho bản thân một cái kết cũng coi như cho mẹ một cái kết.
Bác sĩ nhìn nhìn Thẩm Thanh Hàm nói: "Lấy xong rồi, báo cáo giám định vừa có tôi sẽ gọi điện cho anh." Lại quay đầu nói với Thẩm Thanh Từ héo queo: "Miệng vết thương đừng để dính nước nha."
Thẩm Thanh Từ gật gật đầu, cảm thấy bản thân cách cái chết không còn xa.
Không phải bởi vì rút máu khiến cậu đau sắp chết mà là vì cậu tưởng tượng bản thân sẽ bị phát hiện ra không phải huyết thống cậu đã cảm thấy bản thân phải chết.
Cho nên bây giờ Thẩm Thanh từ đang liều mạng bịa lý do nhưng mà ngoài ý muốn không bịa ra á.
Cậu chỉ có thể ngóng trông bản thân là hồn xuyên...
Làm giám định xong hai người ngồi trên máy bay tới nước Mỹ.
Cái nhìn đầu tiên Thẩm Thanh Từ nhìn thấy cha Thẩm đã cảm thấy ông ta giống Thẩm Thanh Hàm.
Đều thuộc về dáng vẻ lạnh nhạt, cha Thẩm có thiên hướng nghiêm túc hơn một chút, mặt mày như gọt, nhìn qua tuổi trẻ cũng là một nhân vật lớn nóng nảy cương quyết.
Bây giờ lại nhắm mắt lại nằm ở trên giường bệnh trắng phau suy yếu giống như đã không còn hơi thở.
"Khắc Kiệm, Thanh Từ đến, ông mở to mắt ra mà xem con." Thẩm phu nhân đã ngồi ở bên cạnh cha Thẩm, sắc mặt rất mệt mỏi, đôi mắt sưng đỏ giống như đã khóc nhiều lần.
Trong lòng Thẩm Thanh Từ hơi quặn thắt đau đớn, cậu không biết bản thân có phải hồn xuyên hay không, lúc này lại rõ ràng cảm nhận được cảm giác đau lòng.
Cậu hơi hơi hé miệng lại phát hiện giọng nói nghẹn đi, dường như cậu nói không nên lời, tâm trạng nặng nề muốn chết: "Ba, ba thế nào?" Cậu gian nan nói câu này.
"Tình huống không tốt lắm, con ở bên ông ấy nhiều chú..." Giọng nói Thẩm phu nhân nghẹn ngào, nước mắt lại ào ào rơi ra.
Lúc này người trên giường bệnh khe khẽ hé mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Thanh Từ đến?"
Thẩm phu nhân vừa gật đầu lại kéo tay cậu nói: "Thanh Từ tới gặp ông, ông mau nhìn nó đi."
Cha Thẩm trên giường bệnh nhìn về phía Thẩm Thanh Từ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười không được tự nhiên: "Thật lâu không gặp con, vóc dáng cao lên."
Ông ấy vẫn luôn áy náy, hai đứa nhỏ này không đứa nào chăm sóc hẳn hoi.
Bây giờ hai đứa thành tài cũng coi như không còn vướng bận. Thẩm Thanh Hàm đã chiếm cứ toàn bộ sản nghiệp của ông ở thành phố C. Con thứ cũng có tài sản ở nước Mỹ để sống qua ngày. Tống Du cũng có công việc của mình. Như vậy là đủ rồi, là kết quả tốt nhất rồi.
Từ một giây khi cha Thẩm tỉnh kia Thẩm Thanh Hàm đều không có mặt trong phòng bện, vẫn luôn đứng ngoài cửa, hắn không muốn quấy rầy người một nhà họ đoàn tụ, cũng không thấy cảnh kia.
Trong phòng bệnh đột nhiên truyền đến một tiếng khóc cực kì bi ai của phụ nữ. Thẩm Thanh Hàm nhắm mắt đi vào trong phòng bệnh. Hắn liếc mắt nhìn lần cuối, trên mặt người đàn ông là vẻ bình thản, ông ấy chết chẳng hề gian nan.
Cuối cùng bọn họ ai cũng không tha thứ cho đối phương. Đau khổ năm đó lại vì một người chết đi mà tan biến.
Thẩm Thanh Hàm đột nhiên cảm thấy hắn không hề hận ông.
Sau khi làm xong thủ tục, sắc trời cũng đã đen. Thẩm Thanh Từ ở bên Thẩm phu nhân đã khóc một hồi gần như kiệt lực, từ hôm nay trở đi bà không còn là Thẩm phu nhân mà là Tống Du.
"Ngày mai con đi giải sầu đi, không cần làm bạn bên cạnh mẹ." Thẩm Thanh Từ còn đang mất trí nhớ bác sĩ nói không thể để cảm xúc của cậu thay đổi quá lớn, sợ kích thích mãnh liệt đối với đại não.
Thẩm Thanh Từ gật gật đầu đồng ý với bà, kì thật cậu không có khổ sở như Thẩm phu nhân nghĩ. Vừa mới nãy rớt vài giọt nước mắt cũng chỉ là tức cảnh sinh tình thôi.
Chẳng qua ngồi máy bay nửa ngày cũng hơi mệt, cậu an ủi Thẩm phu nhân một hồi, nhìn thấy bà khóc đến thiếp đi mới trở về phòng khách sạn do Thẩm Thanh Hàm đặt.
Đầu cậu vừa đặt lên giường lớn mềm như bông, thần kinh chịu áp lực cả ngày nay rốt cuộc cũng được thả lỏng.
Nhưng trong giây phút cậu đang thoải mái thả lỏng bống nhiên cậu nhớ tới một chuyện còn quan trọng hơn.
Đệch mẹ xét nghiệm DNA!