*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: OnlyU
Giang Hành đang kề rất gần, hơi thở nóng rực phả qua gò má Lý Toản.
Vì quá gần nên hắn có thể thấy rõ màu mắt Giang Hành, hắn vốn tưởng là màu xám tro, bây giờ mới phát hiện sâu trong màu xám lại có màu xanh lục, bên trong như thủy tinh in hình hoa văn tuyệt đẹp.
Hầu kết Lý Toản cử động một cái, hắn phát giác hơi thở của hắn và Giang Hành đang hòa quyện vào nhau.
“Buông tay.” Hắn chớp mắt nói: “Để tôi tự xem.”
Giang Hành buông tay, Lý Toản ổn định tinh thần, sau đó nhìn vào màn hình.
Trong video là một cô gái gầy gò, lúc cô tỉnh táo thì dằn vặt đau đớn, lúc phát cơn nghiện thì chống cự, sau khi trầm luân thì tự trách khóc rống lên. Video đã qua cắt nối biên tập, chỉ chừng 10 phút đồng hồ nhưng đối với cô gái trong video, cô đã trải qua 2 tuần, là 14 ngày.
Ngày thứ 14, ngày 26 tháng 8 năm 2012, cô gái cầm chiếc đũa được mài nhọn đâm vào cổ họng. Máu tươi chảy đầy đất, tràn đầy màn hình, mà lúc này cô gái chưa chết ngay, lồng ngực phập phồng kịch liệt, đau đớn đến bốn tiếng đồng hồ mới mất máu quá nhiều mà chết.
Trong 14 ngày này, mỗi ngày cô gái đều mài chiếc đũa trộm được. Cô cho rằng tên bắt cóc muốn dằn vặt cô, cho rằng không có camera giám sát, ngay cả chết cũng phải lén lén lút lút.
Thực tế camera giám sát đã quay rõ từ lâu, có người phía sau màn hình lạnh lùng nhìn cô tuyệt vọng, nhìn cô ngay cả tự sát cũng phải lén lút, nhìn cô chảy máu đầy đất, cuối cùng chết đi trong cô độc và lạnh lẽo.
Nội dung trong video khiến người ta không đành lòng xem hết, vừa đồng tình thương cảm cho cô gái trong video, vừa sợ hãi hung thủ sau màn.
Thủ đoạn máu lạnh tàn khốc, không chút nhân tính, dù Lý Toản đã gặp qua vô số vụ án tàn độc nhưng vẫn cảm thấy lạnh người.
Hắn biết tội phạm ma túy có thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng đối xử với một thiếu nữ thanh xuân như vậy không khỏi khiến người ta phẫn nộ.
Nếu cô gái trong video là người nhà của hắn, chắc chắn hắn sẽ căm hận đến phát điên.
Mỗi lần người thân của cô gái xem video, họ sẽ phải trải qua một lần đau đớn như bị lột da rút gân, hận không thể xông vào thế chỗ cho cô. Nhưng đó là 5 năm trước, con người chưa có năng lực quay ngược thời gian, công nghệ cao chỉ khiến người ta quan sát người thân tử vong hết lần này đến lần khác, lặp đi lặp lại, bất lực mà chịu đựng dằn vặt.
“Ngày 26 tháng 8 là sinh nhật âm lịch của Giang Hạnh, con bé dùng lịch âm, không giống những người khác.” Giang Hành trần thuật: “Giang Hạnh mè nheo rất lâu mới khiến Lương nữ sĩ đồng ý cho con bé mở tiệc nướng buổi tối ở sân sau, thiệp mời gửi đi trước một tháng. Bạn bè, người thân… Tất cả đều chuẩn bị xong.”
Trong phòng khách, ngoại trừ giọng nói khàn khàn đều đều của Giang Hành thì không còn tiếng động nào khác, yên tĩnh không tiếng động, bỗng có tiếng hoan hô nhảy nhót của trẻ con và người lớn truyền đến từ ban công. Trong không gian yên tĩnh, náo nhiệt kia không thuộc về bọn họ, càng khiến bầu không khí thêm đau thương lạnh lẽo.
Giang Hành biểu hiện rất bình tĩnh, nhưng Lý Toản thoáng nhìn thấy tay y phát run, chứng tỏ lúc này nội tâm y đang có sóng cao vạn trượng.
Giang Hành rút một điếu thuốc, bật lửa nhưng không châm mà hỏi trước: “Có để ý không?”
Lý Toản: “Cho tôi một điếu.”
Hai điếu thuốc được châm lửa, khói trắng mỏng manh lượn lờ giữa hai người.
Giang Hành rít thuốc liên tục: “Mấy năm đó tôi đi khắp thế giới, thỉnh thoảng quay về gặp mặt một lần rồi lại đi. Một tháng trước sinh nhật Giang Hạnh, mỗi ngày con bé đều gửi thư nhắc tôi không được quên, liên tục nửa tháng như vậy. Nhưng vào tháng con bé mất, tôi đang ở một nơi không có thông tin liên lạc, Lương nữ sĩ nghĩ hết mọi biện pháp vẫn không liên lạc được với tôi.”
Khi Giang Hành vừa ra đời đã được mang đi, được gia tộc giáo dục cao, vì thế không quá thân thiết với mẹ ruột.
Khi đó y đã trưởng thành, trời sinh phản nghịch, theo đuổi tự do và kích thích, quen phiêu lưu và mạo hiểm. Nếu không phải vì cha Giang Hành đột ngột đổ bệnh rồi qua đời, y phải về quản lý sự nghiệp gia tộc, có lẽ vĩnh viễn không có cơ hội thân thiết với mẹ và em gái.
Giang Hạnh tuổi tác không lớn, hành sự có quy luật. Hoạt bát hướng ngoại, thông minh rộng lượng, là người nhỏ nhất nhưng lại thường xuyên chăm sóc ngược lại bà Lương. Mấy năm đó, quan hệ giữa Giang Hành và mẹ ruột có thể nói là khá lúng túng, một người muốn lấy lòng lại không biết cách, một người đã sớm trưởng thành và không có khát vọng tình thương của mẹ, hai bên thường xuyên không cách nào trò chuyện bình thường.
Chỉ có những khi Giang Hạnh có mặt thì bầu không khí mới tan băng.
Cô luôn không mệt mỏi tạo bầu không khí sôi động, giống như con ong mật rộn ràng quay lại quay lại truyền lời, giảng giải và xoa diệu, dùng toàn lực hóa giải sự gượng gạo giữa mẹ và anh trai.
Giang Hạnh là một tiểu thiên sư.
“Ngày con bé hạ táng tôi mới về tới.”
Chỉ có thể gặp một lần cuối trong nghĩa trang, không thể ôm một lần, không thể tặng quà sinh nhật muộn.
Đó là em gái ruột của Giang Hành!
Lúc Giang Hạnh sinh ra, y còn bế em gái.
Đó là người thân, máu mủ ruột thịt.
“Chỉ cần tôi về sớm hai ngày, con bé sẽ không chết.”
Với năng lực của Giang Hành, y tuyệt đối cứu được Giang Hạnh. Chỉ cần cứu ra, người còn sống thì còn hy vọng. Nghiện ma túy có thể cai, bị thương có thể dưỡng bệnh, tổn thương tâm lý có thể chữa trị, chỉ cần còn sống.
Nhưng y về muộn.
Mu bàn tay Giang Hành nổi cả gân xanh: “Sau khi lo xong tang lễ của Giang Hạnh, tôi lập tức bắt tay đầu tra cái chết của con bé. Ở thị trường ma túy phát hiện đoạn video này, quá trình Giang Hạnh tử vong bị coi là một thước phim hiếm lạ được buôn bán!”
Y giận dữ không thôi, vì tâm trạng kích động mà đôi mắt biến thành màu xanh lá cây đậm.
Giang Hành tiếp tục điều tra, đầu tiên nguồn gốc đoạn video, sau đó là con đường giao dịch ma túy. Lúc đó y phái người đến thành phố Việt Giang điều tra, kết quả tung tích kẻ đứng sau cái chết của Giang Hạnh bỗng biến mất ở thành phố Việt Giang.
Thế nên Giang Hành luôn điều tra thị trường ma túy nước ngoài, cho đến gần đây, y cập nhật tin tức về thị trường ma túy toàn cầu, từ đó nhận ra vài dấu vết của hung thủ, y quyết định đích thân đến thành phố Việt Giang.
Giang Hành giơ tay trái đè huyệt Thái Dương, điếu thuốc kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, khói trắng lượn lờ cản trở tầm mắt y.
Lý Toản nhìn qua, tầm mắt rơi vào ngón trỏ và ngón cái của Giang Hành, phần trong bụng ngón tay có vết chai dày do ma sát hết sức rõ ràng. Vết chai dày kết trên làn da trắng càng nổi bật, xung quanh còn có nhiều vết sẹo nhỏ và vết thương do bỏng.
Đó là dấu vết do nhiều năm chơi súng và dao, trải qua năm này tháng nọ lưu lại.
Lý Toản nói: “Giang Hạnh sẽ không trách anh.”
Giang Hành nghe vậy quay đầu nhìn sang, đôi mắt như vực sâu hun hút: “Giang Hạnh không trách tôi, là tôi tự trách bản thân.”
Lý Toản không biết cách an ủi người khác, những lần gặp người nhà của bị hại trong Cục cảnh sát, hắn đều cố sức tránh xa, bảo đồng nghiệp che phía trước, thay hắn an ủi người nhà của bị hại. Hắn sợ an ủi không được còn bị phản tác dụng, đến lúc đó liên lụy phân cục bị khiển trách chung.
Lúc này bên cạnh Lý Toản có một người thân của bị hại cần an ủi, nhưng trong phòng chỉ có hai người họ, tình huống này không cách nào tránh được.