Edit: OnlyU
Trong đội hình sự.
Mấy cảnh sát hình sự tập trung xem tài liệu Vương Đang Đang tra được, lão Tăng rút một tờ lý lịch cá nhân, góc trên bên phải là hình thẻ của Tiêu Hoa.
Tiêu Hoa trẻ tuổi, mới tròn 18, xinh tươi trẻ trung thanh xuân, trong mắt đầy chờ mong vào tương lai. Khác một trời một vực so với Tiêu Hoa sau khi bỏ học, lăn lộn ngoài xã hội, đánh mất thơ ngây.
Lão Tăng lên tiếng: “Tiêu Hoa bỏ học cấp ba, đến nhà xưởng làm công, sau đó làm người yêu của một gã chủ cửa hàng vật liệu xây dựng đến từ Quảng Tây. Đại khái yêu đương một năm, trong một năm này, Tiêu Hoa còn tự học lấy được bằng kế toán.”
“Rất chăm chỉ.” Trần Tiệp nói, cô đến gần xem, vừa nhìn bảng điểm xuất sắc lập tức sợ hãi kêu lên: “Lớp 12, lần thi thử thứ nhất… 571₫, số điểm này nếu gắng sức thêm chút nữa có thể vào 211, 985.”
*“Dự án 211” là dự án hàng đầu của chính phủ Trung Quốc để xây dựng cho thế kỉ 21, dự án này tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 trường đại học hàng đầu. Dự án được chính thức ra mắt vào tháng 11 năm 1995 với sự chấp thuận của Hội đồng nhà nước Trung Quốc.
Còn “Dự án 985” hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” là dự án xây dựng các trường Đại học trọng điểm trong những trường trọng điểm của Trung Quốc và mang tầm cỡ quốc tế. Bạn có thể hiểu nôm na, các trường được lựa chọn nằm trong “Dự án 985” là các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm được lựa chọn trong “Dự án 211” mà ra.
Thành tích ưu tú như vậy, vừa có kết quả thi thử thì thôi học.
“Đáng tiếc.”
Ở đây không ai là không cảm thấy đáng tiếc cho Tiêu Hoa.
Một cô gái có tiền đồ sáng lạn, trẻ trung xinh đẹp, thành tích học tập ưu tú.
Nếu như cho cô quay lại ba bốn năm trước, không chừng hiện giờ cô đã là nữ trí thức thành phố ở một tòa nhà CBD nổi tiếng nào đó.
*Quận kinh doanh trung tâm (tiếng Anh: central business district, viết tắt: CBD) là trung tâm kinh doanh và thương mại của một thành phố. Ở các thành phố lớn hơn, nó thường đồng nghĩa với “quận tài chính” của thành phố. Về mặt địa lý, nó thường trùng với “trung tâm thành phố” (thuật ngữ tiếng Anh là “city center” hay “downtown”), nhưng hai khái niệm này tách biệt nhau: nhiều thành phố có một quận kinh doanh trung tâm nằm cách xa trung tâm thương mại hay văn hóa.
…
Tiêu Mai uống từng hớp từng hớp trà, bình phục tâm trạng kích động: “Tiểu Nghị, chính là A Hoa, nhũ danh của em thứ hai nhà tôi. Con bé đi học thì tự lấy cái tên này, nói thích hợp, giống con bé, mệnh khổ.”
*蚁 [yǐ] Hán Việt: NGHĨ, NGHỊ nghĩa là kiến; con kiến
Tiêu Mai rơi vào hồi ức, gương mặt hiện lên vẻ đau khổ và chết lặng: “Chúng tôi sinh ra trong một vùng quê ở khu Việt Tây, những người ở đó cơ bản đều trọng nam khinh nữ, nhưng nhà của chúng tôi thì nghiêm trọng hơn một chút. Nhà tôi có bốn gái một trai, Tiểu Nghị từ nhỏ thông minh, quật cường, con bé muốn thoát khỏi những người không ngừng chèn ép nó, nghiền ép gia đình nó, thế nên con bé liều mạng học hành.”
“Thành tích của Tiểu Nghị rất tốt.”
“Trong nhà không cho Tiểu Nghị đi học, trường học cho học miễn phí, còn cho tiền thưởng. Tiền thưởng bị em trai dùng hết.”
“Có một năm, em trai gây chuyện rất cần tiền. Kẻ có tiền trong thôn muốn mua cái bụng của Tiểu Nghị, không phải cưới, cũng không muốn con bé, bọn họ muốn…” Vẻ mặt Tiêu Mai rất khó coi: “Muốn mượn bụng sinh con.”
“Vì Tiểu Nghị thông minh, con của Tiểu Nghị cũng sẽ thông minh như mẹ. Bọn họ nghĩ như vậy. Tiểu Nghị thôi học, trường học tìm đến nhà, thôn ủy cũng đến khuyên bảo, nhưng quá khó khăn. Mấy năm trước internet không phát triển như bây giờ, không thể nào quay video là có thể lên mạng xin giúp đỡ.”
Tiêu Mai ngẩn ngơ nhớ lại, lúc đó rất nhiều người tới nhà, họ tận tình khuyên bố mẹ cho Tiểu Nghị một con đường sống.
Thật mỉa mai.
Những người không liên quan đến khuyên cha mẹ ruột cho con gái một con đường sống.
Lý Toản nhỏ giọng nói: “Cuối cùng thế nào?”
“Không bán, nhưng bỏ lỡ kỳ thi đại học.” Tiêu Mai hít sâu một hơi: “Tiểu Nghị đi theo tôi đến thành phố Việt Giang làm công, lên kế hoạch ghi danh một trường đại học lớn. Chồng tôi rất tốt với Tiểu Nghị, trước đó có giúp đỡ con bé học hành, còn nói muốn giúp Tiểu Nghị học xong đại học. Thế nhưng… Chồng tôi ở phân xưởng xảy ra tai nạn, cần tiền gấp.”
“Tiểu Nghị tự bán thân.”
“Sau đó tôi mới biết con bé còn bán con.”
…
“Năm 18, Tiêu Hoa sinh một bé gái, lấy được một số tiền lớn rồi rời đi. Bé gái để lại cho nhà trai, chính là gì đó… Thái Hưng Tài? Ông chủ cửa hàng vật liệu xây dựng ở Quảng Tây, không có hồ sơ về người này à?”
Vương Đang Đang đáp: “Có rất ít tin tức về hắn, che giấu rất kín, không tra được nhiều hơn.”
Trần Tiệp nói: “Tiêu Hoa thi đậu chứng chỉ kế toán, thảo nào có thể xem hiểu bí mật của quyển sổ buôn lậu, còn thuận lợi trộm đi.”
Sau đó âm mưu tống tiền, vì vậy mới mất mạng.
…
Lý Toản hỏi: “Thái Hưng Tài là ai? Hắn ta và Trương Phú Thanh, Trương Hàm Hàm có quan hệ gì?”
Tiêu Mai đáp: “Trương Hàm Hàm chính là đứa nhỏ Tiểu Nghị sinh ra, Trương Phú Thanh chính là Thái Hưng Tài.”
“Cô chắc chứ?”
“Tôi chắc chắn!” Tiêu Mai bỗng trở nên kích động: “Sáu năm trước tôi đã thấy hắn ta, dù hắn có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra được! Tiểu Nghị từng ám chỉ nhắc nhở tôi, con bé nói…”
“Nói cái gì?”
“Trước đây Trương Phú Thanh làm giàu ở thành phố Đông Hưng, Quảng Tây, hình như từng phạm tội. Dường như rất nghiêm trọng, cụ thể là gì thì không rõ.”
Thành phố Đông Hưng, tỉnh Quảng Tây cách Móng Cái, Việt Nam một con sông Bắc Luân, nơi buôn lậu hoành hành.
*Đông Hưng nằm ở phía tây nam của Khu tự trị dân tộc Choang Quảng Tây, với sông Bắc Luân (北仑河) chảy dọc theo biên giới Việt-Trung vào vịnh Bắc Bộ tại Hà Khẩu. Phía đông và phía bắc Đông Hưng là quận (thị hạt khu) Phòng Thành của thành phố (địa cấp thị) Phòng Thành Cảng. Phía tây tiếp giáp với Việt Nam, phần thuộc Thành phố Móng Cái, tỉnh Quảng Ninh. Hai thành phố này cách nhau chưa đầy 100 mét, nằm bên hai bờ sông Bắc Luân.
Cửa khẩu Đông Hưng là cửa khẩu quan trọng về mậu dịch và du lịch giữa Trung Quốc và Việt Nam. Việc đi lại giữa hai bên diễn ra tại cầu Bắc Luân.
“Cô còn biết gì nữa không?”
Tiêu Mai lắc đầu, sau đó hỏi tiếp: “Đồng chí cảnh sát, tôi, tôi thật sự có thể nhận nuôi Trương Hàm Hàm sao?”
“Có thể.” Lý Toản nhìn cô, im lặng một lúc rồi hỏi: “Tại sao cô tin tôi mà không tin Trương Phú Thanh? Hắn ta không đối xử tốt với Tiêu Hoa nhưng ít ra Trương Hàm Hàm là con ruột của hắn.”
Tiêu Mai cười nhạt: “Một đứa con gái dư thừa.”
Lý Toản cau mày.
“Trương Phú Thanh còn có một cô con gái, rất yêu thương, bảo vệ cực kỳ cẩn thận.” Tiêu Mai ngẩng đầu, đáy mắt là bóng tối đen ngòm: “Đồng chí cảnh sát, những người như chúng tôi mệnh khổ, nhưng chúng dựa vào cái gì muốn hại trẻ con?”
…
Đại sảnh Cục cảnh sát.
Trương Phú Thanh ký một đống văn kiện, cuối cùng đến mấy trình tự vụn vặt hủy bỏ lập án, hắn ta xoa xoa cổ tay nói với Quý Thành Lĩnh: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể đi được chưa?”
Quý Thành Lĩnh đáp: “Con gái anh đang ở chỗ đồng nghiệp tôi, tôi đi đón cô bé.”
“Không không không… Tôi đi được rồi, sao có thể làm phiền đồng chí chứ.”
“Được rồi, vậy đi theo tôi.”
Lúc Trương Phú Thanh đang đi theo Quý Thành Lĩnh đến đội hình sự thì cậu nhận được điện thoại của Lý Toản, hắn nói ngắn gọn: “Bắt Trương Phú Thanh!”
“Lần này may mà có các đồng chí nên con gái tôi mới không có việc gì. Sau khi quay về tôi sẽ đích thân tặng mấy cờ thưởng, bày tỏ lòng cám ơn. Đúng rồi, Cục cảnh sát các anh có nhận quyên tặng không?”
Trương Phú Thanh lải nhải, hoàn toàn là hình tượng người cha tốt: “Quyên tặng không nhiều, chỉ là tấm lòng.”
“Chúng tôi sẽ không lấy chút tiền của quần chúng, có điều, có chuyện cần anh hỗ trợ…” Quý Thành Lĩnh xoay người, còng tay Trương Phú Thanh: “Mời đi đến đội hình sự một chuyến.”
Trương Phú Thanh ngạc nhiên.
…
Trong đội hình sự.
Lý Toản lên tiếng: “Vương Đang Đang, cậu điều tra tất cả tài sản dưới danh nghĩa Trương Phú Thanh và Thái Hưng Tài, nhất là bất động sản. Lão Tăng, liên hệ Cục cảnh sát thành phố Đông Hưng, Quảng Tây, muốn tất cả hồ sơ về các vụ án chưa giải quyết được hoặc tội phạm đang lẩn trốn.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung: “Thời gian 7 năm trước, miếu Quan Công ở Đông Hưng.”
Trương Phú Thanh từng trú gần miếu Quan Công ở Đông Hưng, chỗ đó cách bến cảng Đông Hưng gần nhất, cũng là nơi tập trung buôn lậu.
Vương Đang Đang và lão Tăng nhận lệnh, những người khác tận lực hỗ trợ bọn họ tìm tòi tin tức hữu dụng giữa đống hồ sơ khổng lồ.
“Trần Tiệp, cô chú ý hướng dư luận trên mạng, thám thính hành động của cục thành phố và khu Minh Loan.”
“OK!”
Lúc này Trương Phú Thanh bị Quý Thành Lĩnh đưa đến phòng thẩm vấn, ngay sát phòng giam gã chủ cửa hàng Long Thân.
Khi Lý Toản bước vào phòng thẩm vấn, Trương Phú Thanh đang kiềm nén cơn tức giận nói: “Các anh đang làm gì vậy? Tôi mới là người bị hại! Hôm nay các anh không có câu trả lời xác đáng thì tôi tuyệt đối không bỏ qua!”
“Thái Hưng Tài?”
Trương Phú Thanh ngẩng đầu, ánh mắt chứa lệ khí nhưng nét mặt không hề có cảm xúc khác thường đối với cái tên mà Lý Toản vừa hô lên.