Edit: OnlyU01: 36
01: 35
01: 34
Tít. Tít. Tít.
Con số huỳnh quang màu đỏ như gọi hồn, theo sát ngay phía sau người đang chạy.
Lý Toản không suy nghĩ nhiều, phản ứng cực nhanh nhấc chân chạy, đi dọc tàu hàng, nương theo tiếng động chạy đến phòng trên boong.
Trong phòng có tổng cộng tám bóng đèn, trong lúc hỗn loạn đã có năm cái bị bắn nát, còn lại ba bóng đèn đang lung la lung lay chiếu sáng. Đường tới khoang tàu và cabin phòng ở đều nằm phía trên boong tàu, khoang tàu ở phía dưới boong tàu, phòng ở ở phía trên.
Trong cabin phòng ở có hai người đang nấp, thỉnh thoảng bắn lén, vừa nguy hiểm vừa phiền phức.
Ở phòng trên boong thì có hai thi thể, dưới bóng đèn chao đảo có thể thấy được họ ăn mặc kiểu thuyền viên. Máu tươi chảy ra từ hai thi thể, chảy xuống chỗ thấp trên boong tàu, chốc lát đã bị nước mưa rửa sạch.
Tầng mây đen thui vừa dày vừa nặng đột nhiên giáng một tia sét to đùng màu xanh lam xuống, tiếng sấm rung trời, sóng biển dâng cao đánh liên tục, tàu hàng lắc lư chao đảo, ngay cả bóng đèn cũng chớp tắt theo.
Tầm nhìn lúc sáng lúc tối, càng làm nổi bật bầu không khí quỷ quyệt hiện tại.
Hai phe Lâm Tú Nga và cảnh sát biển đã tách ra trốn vào các góc, lúc này đang tạm ngừng đấu súng, tất cả đều đang đợi cơ hội một phát lấy mạng đối phương.
Đáng tiếc không có thời gian kéo dài.
Lý Toản thầm đếm giây, hai tay cầm chặt khẩu súng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm cabin phòng ở, bỗng hắn buông tay trái, gỡ tai nghe ném mạnh đến khoảng trống giữa boong tàu.
Tai nghe Bluetooth vẽ ra trên không trung một hình cung hoàn mỹ, cọ qua bóng đèn đang lắc lư.
Cạch một tiếng, tai nghe rơi xuống sàn.
Tiếng súng vừa ngừng vài giây lập tức vang lên liên tục, lửa đạn mãnh liệt bắn phá boong tàu, tia lửa xẹt ra như sao trời, mùi thuốc súng lập tức lan tràn khắp nơi.
Nhưng đến lúc này, hai người đang nấp trong cabin phòng ở bắn lén đã bị lộ vị trí.
Vì góc độ mà chúng phải ló người ra, vừa khéo thành bia ngắm vô cùng rõ ràng.
Lý Toản một phát bắn bể một cái đầu.
Tên còn lại phát hiện bị chơi xỏ, gã nổi điên gào một tiếng, họng súng nhắm ngay Lý Toản cũng đã bại lộ vị trí.
Bóp cò, hai tiếng súng đồng thời vang lên.
Một phát bắn vào container bên cạnh Lý Toản, mảnh đạn văng ra sượt qua cánh tay hắn, máu tươi lập tức nhuộm đỏ ống tay áo. Một phát khác từ cảnh sát biển, bắn bể đầu gã còn lại kia.
“*** mẹ bọn cớm!”
Bọn tội phạm còn lại chín người gồm cả Lâm Tú Nga và gã chủ cửa hàng, chúng phát hiện đã chết mất bốn người, cả bọn sụp đổ cùng đường. Lúc trước vốn còn hơi do dự, hiện tại chúng xuống tay vô cùng độc ác.
“Không muốn chết thì ác cho tao!”
“Chúng ta đã chết bốn người! Không giết bọn chúng thì người chết tiếp theo chính là chúng ta!”
“Bây giờ chỉ còn con đường chết, giết hết chúng trước rồi cướp vũ khí. Trên tàu tuần tra vẫn còn mấy người, bắt bọn chúng làm con tin, mấy tên này thì giết hết đi.”
Lý Toản cách bọn tội phạm rất gần, nghe xong toàn bộ cuộc đối thoại, hắn biết tình hình không ổn rồi.
Chúng to gan đến nỗi dám giết cảnh sát, chứng tỏ chúng vô cùng hung ác, không phải bọn buôn lậu bình thường. Ngoại trừ Lâm Tú Nga, không chừng trên tay bọn chúng đều dính mạng người.
Bởi vậy muốn toàn thân thoát khỏi đây ngay lập tức không dễ.
Cạch!
Một tiếng động cực nhỏ vang lên từ sau lưng, Lý Toản xoay người cực nhanh, đập vào mắt là gã chủ cửa hàng, hai bên đều nhận ra nhau.
Gã giơ súng bóp cò: “Lại là chúng mày? Tới rất đúng lúc, tiễn mày một đoạn.”
Chúng mày?
Viên đạn sượt qua tấm sắt, tia lửa văng khắp nơi.
Lý Toản lăn vào khe hở giữa các container, sau đó bò dậy bỏ chạy qua bên trái rồi lại quẹo phải, đến giữa hai container, hắn bám lấy leo lên trên.
Hắn tìm thấy nơi ẩn nấp của cảnh sát biển, tiện tay bắn hai phát súng dời tấm mắt của bọn tội phạm sau đó nhảy xuống, cúi người chạy đến trước mặt cảnh sát biển, đồng thời giơ thẻ cảnh sát một giây trước khi viên đạn bay ra khỏi họng khẩu súng đang nhắm ngay mặt hắn.
“Đồng nghiệp. Cảnh sát hình sự khu Đông Thành, tôi đang điều tra vụ án phân xác, kẻ hiềm nghi lớn nhất là Lâm Tú Nga.”
Cảnh sát biển nhìn thẻ cảnh sát, xác nhận không sai mới dời họng súng: “Đồng chí, sau anh lại liều mạng lên tàu?”
“Kích thích.” Lý Toản nhếch môi cười một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Kẻ cầm đầu của chiếc tàu hàng này chính là Lâm Tú Nga, bà ta dính líu đến hai vụ án mạng và vụ án buôn lậu quan trọng này. Nhưng bây giờ không thể bắt bà ta, chúng ta phải rút lui.”
Cảnh sát biển: “Tại sao?”
“Trong container có đặt một quả bom hẹn giờ kiểu mới nhất, không thể tháo bom. Đa số container ở đây đều là container có cạnh khung rất yếu dùng để nhập cư trái phép, bên trong là vật phẩm dễ cháy. Một khi nổ tung thì tàu hàng sẽ bị nổ làm hai.” Lý Toản dừng một chút, tính toán thời gian: “Còn cỡ 50 giây.”
“Lập tức rút lui.”
Cảnh sát biển không chút do dự, quay đầu hô với đồng nghiệp: “Rút về thuyền.”
Có một đồng chí cảnh sát biển bị bắn trúng chân, máu chảy như suối, cậu ta vẫn còn rất trẻ, sắc mặt tái nhợt như giấy.
Lý Toản sợ cậu ta mất máu quá nhiều bèn nói: “Tôi bọc hậu, đưa đồng chí bị thương về trước đi.”
Viên cảnh sát biển vừa nói chuyện với Lý Toản nghe vậy vẻ mặt dao động, sau đó nhanh chóng trở nên kiên định.
Lý Toản và hai cảnh sát biển khác thu hút sự chú ý và đấu súng với bọn tội phạm, một người thì cõng người bị thương quay về thuyền, cũng vội vã truyền tin về.
Nhóm Lâm Tú Nga bám theo không bỏ, căn bản không cho họ thời gian trốn chạy, phải có người ở lại liên tục thu hút sự chú ý của chúng.
Từ đầu đến cuối Lý Toản đều biểu hiện vô cùng bình tĩnh, bất tri bất giác trở thành chỉ huy.
Hắn lên tiếng: “Bắn vỡ hết đèn, chạy về phía khoang chứa hàng. Lúc đèn đã tắt, hai người nhanh chóng rút lui.”
Cảnh sát biển đáp: “Còn anh thì sao?”
Lý Toản: “Đồng chí, tôi có chiêu.” Hắn nói một cách bình thản như đang chơi trò chơi gia đình, sau đó lập tức nghiêm túc nói: “Quay về thuyền, lập tức xuất phát!”
Hiện tại đang tranh giành từng giây, không có thời gian chết đến nơi còn tâm sự với nhau như trong phim, vì thế hai cảnh sát biển không dài dòng mà lập tức hành động.
Hai người an toàn nhảy xuống thuyền lập tức chạy vào phòng điều khiển báo tình hình, sau khi cân nhắc lợi hại, thuyền quyết định tháo dây thừng, đồng thời rời xa tàu hàng sắp nổ với tốc độ nhanh nhất.
“Trên tàu còn một đồng chí cảnh sát hình sự!”