Hoàng cung Vân Quốc dần hiện ra trước mắt, bề thế với những bức tường thành cao lớn được xây dựng từ những khối đá vững chãi, các cột đá khắc họa hình rồng phượng, mỗi chi tiết đều tỏa ra vẻ uy nghiêm và quyền lực tối thượng.
Bước qua cổng chính, một dãy dài cung điện nguy nga hiện ra, nối tiếp nhau. Các cung điện được xây dựng với kiến trúc cầu kỳ, thể hiện rõ nét tài hoa của các nghệ nhân Vân quốc.
Vườn hoa rộng lớn với đủ loại hoa quý hiếm, màu sắc rực rỡ, hương thơm lan tỏa, khung cảnh đẹp, yên bình như một thiên đường nơi trần thế.
Quan lại, lính gác, cung nữ, thái giám đều bận rộn đi lại, nhộn nhịp nhưng vẫn quy củ và nền nếp. Lối đi lát đá trắng tinh khôi, những hành lang dài với mái vòm uốn cong duyên dáng, cùng những cửa sổ chạm khắc công phu, tất cả tạo nên một cung điện tuyệt mỹ.
Hoàng cung Vân Quốc không chỉ là trung tâm quyền lực, mà còn là biểu tượng của nền văn minh Vân Quốc, một kỳ quan vượt xa các nước lân bang. Ai bước vào cũng không khỏi kinh ngạc và mê đắm trước sự hùng vĩ của nơi này, sự giàu có và thịnh vượng bao phủ khắp mọi ngóc ngách của hoàng cung.
Lúc này, Quân Vân Kỳ đang phê duyệt tấu chương tại Ngự thư phòng, bỗng nghe cận vệ vào bẩm báo rằng đoàn hộ tống con tin Thiên Vân đã tới kinh thành và sắp tiến vào Hoàng cung. Ánh mắt Quân Vân Kỳ sáng lên, đặt bút xuống bàn:
“Truyền lệnh triệu tập các quan đại thần ra đại điện để nghênh đón”
Cận vệ cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng lui ra ngoài để thực hiện nhiệm vụ. Quân Vân Kỳ đứng dậy, chỉnh đốn y phục, bước ra hướng đại điện.
Đại điện được trang hoàng lộng lẫy với những chiếc cột lớn chạm khắc rồng hình uốn lượn tinh xảo. Các quan đại thần đã tụ họp đông đủ, đứng thành hai hàng bên lối đi. Tiếng cận vệ hô vang:
“Mời đoàn Tứ hoàng tử Thiên Yến, Đại tướng quân Hàn Cảnh, tướng quân Hàn Thu vào triều!”
Tiếng trống, tiếng chiêng vang lên, báo hiệu sự xuất hiện của đoàn hộ tống từ Thiên Yến. Cánh cửa đại điện từ từ mở rộng, từ xa, hình bóng của đoàn hộ tống dần hiện rõ.
Thanh Vũ bước vào, đi giữa hai vị tướng Hàn Cảnh và Hàn Thu, lại càng tôn lên vẻ ngoài xuất chúng của chàng, dung nhan thanh tú, từng đường nét trên gương mặt đều hoàn mỹ. Làn da trắng mịn, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ như ngọc thạch. Chàng nổi bật trước đại điện với vẻ đẹp thanh khiết, tuyệt thế, mỗi bước đi nhẹ nhàng tựa như tiên nhân hạ phàm, khiến các quan đại thần không khỏi ngỡ ngàng, ngắm nhìn không rời mắt.
Thanh Vũ tiến lên phía trước, cúi mình hành lễ trước Quân Vân Kỳ, giọng nói trong trẻo nhưng đầy quyết đoán:
“Thần, Tứ hoàng tử Thiên Yến, Cao Thanh Vũ, bái kiến Hoàng thượng. Kính chúc Hoàng thượng phúc thọ an khang.”
Quân Vân Kỳ, ngồi trên ngai vàng, trước đó dù được Ôn Địch cho xem tranh Thanh Vũ, nhưng lúc này được ngắm tận mắt dung nhan của chàng, thực sự đẹp vượt xa những gì tưởng tượng. Quân Vân Kỳ như bị mất đi thần trí, quên cả việc miễn lễ.
Nhận ra sự im lặng bất thường, các quan đại thần hơi ngẩng đầu, nhìn Quân Vân Kỳ với ánh mắt ngạc nhiên. Nhận ra bản thân đã lơ đễnh, Quân Vân Kỳ ngay lập tức lấy lại vẻ uy nghiêm:
“Tứ Điện hạ, miễn lễ. Chào mừng khanh đã đến Vân Quốc”
Thanh Vũ ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt Quân Vân Kỳ đang nhìn mình say đắm, đôi mắt phượng ánh lên sự bình tĩnh và kính trọng:
“Thần đội ơn Hoàng thượng”
Thanh Vũ từ tốn đứng dậy, rồi lui về một bên, ánh mắt thanh tịnh như nước hồ thu, nhường chỗ cho Hàn Cảnh và Hàn Thu tiến lên.
Cả hai đều cúi mình hành lễ, Hàn Cảnh tiếng giọng vang khắp đại điện:
“Hạ thần, Đại tướng Hàn Cảnh bái kiến Hoàng thượng. Chúc Hoàng thượng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Hàn Thu tiếp lời:
“Hạ thần, tướng Hàn Thu bái kiến Hoàng thượng. Chúc Hoàng thượng thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”
Quân Vân Kỳ nhìn hai vị tướng quân, gật đầu hài lòng:
“Hai khanh không quản đường xa xôi, lập nhiều công trạng, thật đáng khen ngợi. Hãy bình thân.”
Hàn Cảnh và Hàn Thu cùng đứng dậy, lùi về phía sau Thanh Vũ. Các quan đại thần đều chăm chú nhìn theo, không kìm được sự ngưỡng mộ trước vẻ đẹp cùng khí chất của Tứ hoàng tử Thiên Yến.
Quân Vân Kỳ nhìn Thanh Vũ, ánh mắt thân thiện, giọng nói ôn hòa:
“Thanh Vũ, khanh đã vượt đường xa đến đây, chắc không tránh khỏi mỏi mệt?”
Thanh Vũ cúi đầu, đôi mắt phượng lấp lánh sự kính trọng:
“Đội ơn Hoàng thượng quan tâm. Dù hành trình dài có mệt nhọc, nhưng khi đến Vân Quốc được đón tiếp nồng hậu, thần xin ghi lòng tạc dạ ân đức của Bệ hạ.”
Trong lòng Thanh Vũ, những cảm xúc đan xen hiện ra. Quân Vân Kỳ trước mặt chàng toát lên khí chất anh minh, điềm đạm và uy vũ vô song. Khác xa hình ảnh nam nhân cao lớn bạo ngược trong giấc mơ chàng đã từng thấy, chàng thấy an lòng phần nào, mong rằng Quân Vân Kỳ không phải là nam nhân cao lớn đó.