Ảnh Đế Thành Song

Chương 62





Editor: Thụy Miên


Beta: Rosaline Ng~


Thuận lợi để Lục Dĩ Quyến đồng ý nhận quay “Lòng son”, Thích Mộng và Dung Đình thở dài một hơi.


Vì chuyện này, kỳ thật sự hy sinh của hai người đều có chút lớn, nếu như đổi thành một người khác, Thích Mộng quyết sẽ không cho phép đối phương tự mình làm bậy như thế, nhưng…nhìn thấy Dung Đình và Lục Dĩ Quyến nắm tay như thế, cô cũng…cảm thấy đáng rồi.


“Được rồi, mấy ngày này tôi sẽ liên hệ với đạo diễn Cao, có tin tức sẽ báo lại cho hai người.” Thích Mộng quả quyết đóng cặp văn kiện lại, “Không quấy rầy vợ chồng son mấy người ân ái, tôi đi trước.”


Thích Mộng ra cửa, gọi Tiểu Hách, hai người cùng rời đi.


Lục Dĩ Quyến cũng vừa mới biết, thì ra trước khi cậu dọn đến ở, lúc Dung Đình ở Bắc Kinh, Tiểu Hách vẫn luôn ở nhà anh, sau khi Dung Đình mời Lục Dĩ Quyến đến ở, Tiểu Hắc bị buộc ở nhà trọ của công ty một mình.


Nhìn Tiểu Hách hấp tấp đi theo sát Thích Mộng, Lục Dĩ Quyến có chút đau lòng, “Nếu không thì để cho Tiểu Hách quay về đây đi? Dù sao trong nhà anh cũng thoải mái hơn chứ….”


Dung Đình ôm lấy Lục Dĩ Quyến khẽ hôn, dán lên khóe miệng của cậu nói, “Em xác định?”


“…” Lục Dĩ Quyến đỏ mặt, “Để cho cậu ấy tự sinh tự diệt vậy.”


Dung Đình thỏa mãn mỉm cười.


So với sinh nhật náo nhiệt lúc bé, tuổi càng lớn, đối với chúc mừng sinh nhật càng lúc càng mờ nhạt, trong thời kỳ miệng vết thương Dung Đình khép lại, không thể ăn gì đó quá nhiều, đến cuối cùng chỉ là Lục Dĩ Quyến xuống bếp nấu một nồi mỳ, hai người cùng nhau xem chương trình tám giờ nhàm chán ăn hết, cũng coi như là chúc mừng.


Sau đó Dung Đình liền chuẩn bị đi xem kịch bản.


“Đợi một chút…Gấp như thế làm gì.” Lục Dĩ Quyến biết Dung Đình gần như phải chuẩn bị cho bộ phim tiếp theo, mặc dù đang dưỡng bệnh, nhưng mà cũng không thể lười biếng, “Em còn có một phần quà đấy.”


Dung Đình phối hợp nhướng lông mày, biểu tình tò mò, sau đó anh dò xét Lục Dĩ Quyến từ trên xuống dưới một lần, hoài nghi hỏi, “Em còn mua cái gì?”


Lục Dĩ Quyến cười hì hì, “Không phải mua gì cả!”


Ánh mắt của Dung Đình tối vài phần, “Thế là cái gì?”


“Em cắt cho anh một video nha!”


“…” Dung Đình nỗ lực nhịn xuống thất vọng của mình, “A, thế mang ra cho anh một chút đi.”


Trong phòng chiếu phim, màn hình lớn chậm rãi sáng lên, nhịp trống dày đặc gõ vang…đại tướng quân rong ruổi bờ rượng bắt đầu nhớ lại quá khứ thành danh lúc trẻ của mình.


Trong bóng tối, Dung Đình ngay từ đầu có chút cảm thấy chán với hình tượng trên màn ảnh của mình, đến khi ý thức được Lục Dĩ Quyến hoàn toàn cắt nối biên tập lại một câu chuyện mới, sau khi đi vào muốn biết sự tiếp tục của “Diễn Viên” nhưng mà lại chỉ có mấy giây.


Từ hình thức mà nói, video này với mấy cái như là “tuyển tập hình tượng” hay “Đoạn ngắn đặc sắc” mà mấy người trên mạng thích làm không có gì khác, nhưng mà từ nội dung thì Lục Dĩ Quyến chỉ dùng một người, một hình tượng đến để kể một câu chuyện thời không hoàn toàn mới.


Ba phút, Dung Đình đương nhiên biết đây là video mà Lục Dĩ Quyến bỏ ra không ít công sức.


Nhưng mà…Cho đến lúc hình tượng thời không hiện đại mới nhất của Dung Đình diễn xong, video lại không hoàn toàn kết thúc.


Màn hình từ sáng chuyển thành tối, sau đó rung động.


Trên màn hình, xuất hiện chính là giọng nói chân thật của Dung Đình.


“Tôi cảm thấy được lúc này nên nội liễm một chút…”


Màn hình lại lần nữa sáng lên.



Trên màn hình là một đoạn hậu trường lúc Dung Đình quay “Đồng độ sinh”, anh đang đứng sau máy giám sát thảo luận với Tạ Sâm về cách diễn.


Một giây sau/


Trong tấm hình lại xuất hiện một ngón tay, nó dùng phương thức tá vị, ở trên đầu Dung Đình xoa một cái, sờ một cái.


Trong đó truyền ra tiếng cười trộm của Lục Dĩ Quyến đằng sau camera, giống như rất đắc ý.


Sau đó, một ngón tay biến thành một đôi tay.


Chúng nó ở trước Camera làm thành một hình trái tim, sau đó đưa Dung Đình vào trong cái khung đó.


Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc n ày.


Những thứ khác đều bị Lục Dĩ Quyến dùng tay che mất, chỉ còn một cái khung nhỏ lồng bóng hình của Dung Đình trong đó.


Anh trong lòng cậu —


Cái này thật sự một thông báo hàm súc mà ngọt ngào nhất.


Nhưng Dung Đình vẫn không biết đủ, anh mang theo vài phần chờ mong nhìn chằm chằm vào màn hình, chờ phụ đề hiện lên.


Làm quà sinh nhật, lúc này, dù thế nào thì Lục Dĩ Quyến cũng phải ghi cái gì đó…thổ lộ chứ?


Không biết Lục Dĩ Quyến sẽ viết gì? Tính tình của cậu mặc dù sáng sực, nhưng nguyên tắc làm việc quá hàm súc, những lời quá nồng nhiệt hẳn không nói đâu nhỉ?


Nhưng mà, ngay lúc anh đang tự hỏi, Lục Dĩ Quyến đã “Pùng” một cái mở công tắc đèn trên vách tường.


“Như thế nào!” Lục Dũ Quyến nháy mắt nhìn chằm chằm vào Dung Đình, “Thích không!”


Đột nhiên có ánh sáng, Dung Đình có mấy phần không thích ứng, anh dừng lại một chút, sau đó mới hỏi, “Không có?”


“Ừ a, không có a… Sao nào, anh vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn???”


Lúc này, Lục Dĩ Quyến hứng phấn lên, vốn cậu cảm thấy Dung Đình nhất định đã xem rất nhiều video như vậy rồi, huống hồ nam chính còn là bản thân ảnh, anh chưa hẳn sẽ cảm thấy có ý gì đâu, không ngờ là…anh thật sự thích!


Lục Dĩ Quyến sờ sờ cằm, híp mắt cười.


Nhưng mà, Dung Đình mặt không đổi vẫy tay về phía cậu, “Dĩ Quyến, em lại đây.”


Lục Dĩ Quyến đi đến trước mặt Dung Đình.


“Ngồi xổm xuống.”


Lục Dĩ Quyến ngồi xổm xuống.


Ánh mắt hai người giao nhau.


Dung Đình thừa dịp cậu không kịp phòng bị vươn tay, kéo cổ áo của Lục Dĩ Quyến vào trong ngực mình, sau đó nóng bỏng hôn lên.


Là dục vọng chưa thỏa mãn, là cắn răng nghiến lợi…là cái hôn hung ác nhất của Dung Đình sau khi bọn họ ở chung với nhau.


Lục Dĩ Quyến có chút ngồi xổm không được, thân thể không giữ được, trực tiếp nhào vào trong ngực Dung Đình.


Nhưng mà, Dung Đình vẫn không buông tay, anh chỉ đưa tay kia ra đỡ lưng Lục Dĩ Quyến, ấn người đã gần — lại gần hơn.



Lục Dĩ Quyến có chút không thở được, cậu vùi trong ngực Dung Đình hừ một tiếng, cố gắng giãy dụa trốn ra.


Mà Dung Đình lại gần như ngang ngược khống chế chặt chẽ cậu, cắn môi dưới của Lục Dĩ Quyến nsoi, “Nói em yêu anh.”


Thân thể Lục Dĩ Quyến cứng đờ, “Dung…”


“Anh yêu em, Lục Dĩ Quyến.” Dung Đình mút đầu lưỡi Lục Dĩ Quyến, có chút dùng sức, sau đó buông ra, nỉ non, “Anh yêu em, em yêu anh không?”


Lục Dĩ Quyến vùi mình trong lồng ngực của Dung Đình, trong tính dục mãnh liệt thể ngiệm mùi vị hít thở không thông.


Đầu óc của cậu trống rỗng.


Chỉ còn lại bản năng cuối cùng.


“Em…em thích anh.”


Lục Dĩ Quyến chỉ có thể lựa chọn phương án thứ hai, lựa chọn tuyên cáo mình có thể nói ra khỏi miệng nhất.


Mà Dung Đình sau câu nói đó, tâm tình cũng thoáng bình ổn lại, anh thả Lục Dĩ Quyến xuống, biểu tình trên mất mặc dù có chút mất mác…nhưng vẫn có thỏa mãn.


“Thích cũng được.” Dung Đình đưa tay vuốt ve môi của Lục Dĩ Quyến, “Thích là được rồi.”





Hiệu suất làm việc của Thích Mộng cao đến mức khiến người khâm phục, sau một ngày Lục Dĩ Quyến quyết định diễn “Lòng son”, Thích Mộng liền gọi điện tới, nói cho bọn họ biết bên kia đã hồi âm.


Bởi vì Dung Đình bị thương mang lại một đống công việc, làm cho Thích Mộng tạm thời không có cách nào thoát thân từ phòng làm việc. Tiểu Hách đặc biệt lái xe qua đón Dung Đình và Lục Dĩ Quyến, đến phòng công tác của Dung Đình dưới trướng của Hoa Tinh Ảnh Thị tiến hành trao đổi.


Dung Đình thừa dịp trên đường đề nghị với Lục Dĩ Quyến, “Đợi diễn xong “Lòng son”, em đi thi bằng lái đi.”


Lục Dĩ Quyến kỳ thật đã sớm có ý nghĩ này, chỉ là vẫn không dành ra được thời gian, cậu gật gật đầu, sau đó nhíu mày nở nụ cười với Dung Đình, “Học lái, anh tặng em?”


Dung Đình từ chối cho ý kiến liếm môi, “Có thể suy nghĩ…”


“Vậy thì phải Mercedes!” Lục Dĩ Quyến dường như vui đùa tiếp lời.


Dung Đình liếc Lục Dĩ Quyến, giống như suy nghĩ gì đó gật gật đầu, “Ừ…Mua SMART, giống em.”


(*) SMART: là một loại ô tô hai chỗ.


“…Cút!” Lục Dĩ Quyến trừng mắt, “Loại xe vừa nhỏ vừa xấu! Giống em chỗ nào!”


Dung Đình mỉm cười, “Cũng lùn giống em, cũng ngắn giống em.”


“…”





Đây là lần đầu tiên Lục Dĩ Quyến đến phòng làm việc của Dung Đình, phong cách trang trí vô cùng đơn giản, đồ trang trí trong phòng gọn gàng, cũng mang theo phong cách của Dung Đình.


Lục Dĩ Quyến đẩy xe lăn của Dung Đình, lúc hai người cùng đi vào trong văn phòng dường như tất cả nhân viên công tác cũng đứng lên.


“Thầy Dung.”


“Chào thầy Dung.”


Trong ánh mắt của mọi người, có quan tâm, có đồng tình, nhưng Dung Đình lại nhìn không chớp mắt, trực tiếp bảo Lục Dĩ Quyến đi vào góc trong cùng của văn phòng.


Thích Mộng đang gọi điện thoại, không biết bên kia là ai, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười ôn nhu, giọng nói cũng cực kỳ mềm mại, “Đúng thế đúng thế, có thể hợp tác thì không thể tốt hơn…ừ, bên này cũng không có vấn đề.”


Nhìn thấy Dung Đình đi vào, Thích Mộng nháy mắt, sau đó nói với bên kia điện thoại vài câu rồi chấm dứt câu chuyện.


Khoảnh khắc đặt điện thoại xuống, khóe miệng tươi cười của Thích Mộng biến mất ngay lập tức.


“Tiểu Hắc, đi rót nước cho Dung Đình và Dĩ Quyến, Dĩ Quyến, cậu ngồi đi.”


Cô từ trong một chồng văn kiện như một núi nhỏ lật tới lật lui tìm được hai tập văn kiện, “Dung Đình, đây là kịch bản “Đường cao tốc” đã được sửa chữa của anh, anh xem qua có vấn đề gì không, chủ yếu là tuyến tình cảm, tôi cảm thấy có hơi cứng nhắc.”


“Được.”


Lục Dĩ Quyến nhướng nhướng lông mày “Đường cao tốc?”


Dung Đình nhìn Thích Mộng loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, giải thích thay, “Bộ phim mới của anh, gần đây còn bàn bạc.”


“Nhanh như thế?!” Lục Dĩ Quyến có chút bất ngờ, “Anh không phải mới vừa phẫu thuật sao? Lúc nào thì quay? Chân của anh chịu được không?”


Nghe tên cảm giác như là một bộ phim hành động, khuôn mặt của Lục Dĩ Quyến lập tực sụp xuống, có vẻ hơi mất hứng.


Dung Đình đưa tay nhu nhu hai hàng lông mày của Lục Dĩ Quyến, “Là một bộ phim nhỏ quay theo kiểu kết cấu, quay rất được, đại khái là sau khi nhận được kịch bản “Lòng son” anh nhận được cái này, cho nên cũng chuẩn bị lâu rồi.”


Lúc này Thích Mộng mới tiếp lời nói, cô có vẻ có chút kích động, “Là một kịch bản vô cùng tốt! Có kết cấu nhiều tầng, rất có khoảng tưởng tượng, hàm nghĩa so với “Đồng độ sinh” còn nhiều hơn…Dựa vào bộ phim này, Dung Đình ít nhất có thể tham gia Tam đại của quốc tế!”


Vẻ mặt của Lục Dĩ Quyến cũng vui mừng, “Thật sao?! Vậy thì tốt quá rồi!”


Dung Đình không nói gì nhìn hai người kích động, rút kẹp giấy mà Thích Mộng vẫn luôn nắm trong tay nhét vào tay Lục Dĩ Quyến, “Bát tự vẫn chưa xem đâu, hai người vui vẻ cái gì…Vấn đề bây giờ là tìm một đạo diễn phù hợp đến quay, kịch bản cho dù hay cũng không dùng được.”


Đây chính là vấn đề mà Thích Mộng đau đầu nhất.


Trước mắt quyết định đạo diễn là một đạo diễn phim thương nghiệp trong nước, am hiểu quay các bộ phim có chế tác nhỏ, hiệu quả cũng không tệ…Nhưng vấn đề chính là, xử lý của ông ta quá thương nghiệp hóa, quá theo chân thị trường, nhiều khi cũng khiến cho người trong vòng cảm thấy là quỳ kiếm tiền.


Nếu muốn là một đạo diễn lớn…Thật không thể mà một sớm một chiều có thể mời được, trong tay bọn họ cũng có không biết bao nhiêu kịch bản để tỉ mỉ lựa chọn, không dễ dàng nhìn trúng cái này.


Nhất là phim để lấy giải, chỉ cần nhìn Tạ Sâm trước đây bỏ tâm lực vì “Đồng độ sinh” cũng biết đây là một công việc bỏ công nhưng vô ích, cũng không phải là tất cả đạo diễn đều hướng về “Vinh quang.”


Thích Mộng trầm mặc, Lục Dĩ Quyến cũng đột nhiên nhận ra một việc.


Ví dụ như là Dung Đình đã không còn cố gắng vì giải thưởng trong nước như trước, cho dù anh miễn cưỡng nhận “Lòng son”, căn bản cũng không hy vọng mình sẽ nhận được giải Kim Điêu, chỉ đơn thuần là cạnh tranh với Hạ Tương Châu mà thôi,


Ví dụ như, sau khi anh buông tha cho “Lòng son, nhanh chóng bắt đầu triển khai bộ phim thứ hai để lấy giải quốc tế.


Mà trên thực tế, Tương Châu gần địa vị của anh lại không ngừng cố gắng làm một nam diễn viên chính xuất sắc trong nước.


Đây không phải là kỳ quái sao?


Dưới sự thúc đẩy của Tương Châu, Dung Đình thật sự có vẻ có lòng tham, giống như là còn chưa học đi xong đã bắt đầu học chạy…Nhưng mà Lục Dĩ Quyến đã quá rõ tính cách của Dung Đình, với sự trầm ổn của anh tuyệt đối sẽ không đưa ra lựa chọn nóng nảy như thế.


Trừ phi…trong chuyện này có có điều gì khó nói?