Ban đêm ngày thứ ba, sau khi xử lý nốt công việc tiếp sau đó, vở kịch tranh đấu này coi như đã đến hồi kết.
Chung Ý cùng Cố Khê Viễn không phải muốn đi theo anh về nhà, mà lấy cớ là mấy hội sở cạnh biệt thự của anh dịch vụ rất tốt, Tống Đĩnh Ngôn thừa biết ý định thực sự của hai người không phải vậy, nhưng cũng không lay chuyển được, đành ậm ừ đáp ứng.
Cố Khê Viễn ngồi trên xe của Chung Ý, từ cửa sổ xe đều có thể nghe thấy tiếng đấu võ mồm của hai người, Tống Đĩnh Ngôn hé miệng cười một tiếng, thần kinh căng thẳng cũng được thư giãn, thở ra một hơi nặng nề, người cũng nhẹ nhõm không ít.
Mấy ngày nay trong đầu anh toàn là những đường cong xanh đỏ của biểu đồ cùng hàng đống số liệu lộn xộn, lúc lên xe, vô thức mở phần tin nhắn nói chuyện phiếm trong điện thoại, lúc này mới để ý thấy người con gái nào đó chỉ gửi cho anh mấy tin nhắn, nội dung là báo cho anh biết Đậu Bao tới chơi, anh không cần lo lắng. Cô nàng ngoan ngoãn hiểu chuyện đến ngay cả một cuộc điện thoại cũng không chủ động gọi đến. Lúc tách ra hận không thể tan vào trong cơ thể anh, cùng anh hòa nhập làm một, thế mà mới có mấy ngày mà đã không quan tâm gì làm trái tim anh bực bội muốn chết, kìm nén không vui, anh chủ động gọi điện thoại.
Một hồi chuông kéo dài kéo dài, qua một lúc lâu mới kết nối.
“Thầy?” Âm thanh mềm mại, không khó nhận ra sự mừng rỡ phía sau.
Ngón trỏ của anh trên bàn phím gõ gõ, thấp giọng nói: “Ở nhà chơi vui vẻ lắm phải không?”
“Hả?”
Tống Đĩnh Ngôn làm bộ ho hai tiếng, lời tự mình nói ra khiến cho anh có chút thẹn thùng, giọng điệu mang phần oán trách, “Còn không nhớ gọi điện thoại cho anh.”
Đổi lại là tiếng cười của người con gái, cô liếm liếm cánh môi, âm thanh nho nhỏ truyền qua làm bụng dưới người đàn ông dần trướng lên.
Cô trêu chọc nói, “Thầy nhớ em nha.”
Anh cười cười, không phủ nhận, hỏi cô, “Em không nhớ anh?”
“Ừm… có một chút…”
Hàm dưới Tống Đĩnh Ngôn căng cứng, cách một đường truyền cũng có thể hình dung ra đầu dây bên kia người con gái đang cong khóe môi, sóng mắt long lanh, dịu dàng mê người.
Ánh mắt anh nóng lên, nhìn thẳng về phía trước, giọng đè xuống rất thấp, là âm thanh mị hoặc câu người.
“Chờ anh trở lại, có biện pháp khiến em nói thật.”
Người nào đó mặt đỏ lên, hờn dỗi hô một câu đã vội vàng cúp điện thoại. Bất quá qua mấy giây, trong cơ thể dần có ngọn lửa nhỏ sinh sôi lan ra khắp tứ chi, da thịt trắng mịn cũng đều bị thiêu đốt. Thật là muốn mạng… Chỉ nghe giọng nói của anh thôi mà cũng nổi lên phản ứng sinh lý mãnh liệt như vậy.
Đậu Bao ôm một hộp kem đi tới, múc một thìa lớn bỏ vào trong miệng, mắt lườm cô bạn, “Điện thoại của thầy Tống à?”
Tô Anh ngạc nhiên, “Làm sao cậu biết?”
Đậu Bao dùng đầu ngón tay lạnh buốt chọc vào gò má cô, trêu chọc nói “Chậc chậc… cái này đều viết hết trên mặt rồi.”
Người con gái sờ lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, mắng cô một câu, liền muốn đứng dậy đánh cô bạn, nhưng Đậu Bao mặc dù xỏ dép lê, bước chân ngắn nhưng chạy nhanh giống như một con lốc nhỏ, ôm hộp kem chạy vòng quanh phòng khách của biệt thự.
Tô Anh thở hồng hộc, ngón tay nhỏ giận dữ chỉ về phía cô bạn, “Cậu đợi đấy, đừng để tớ bắt được.”
Đậu Bao lại múc một thìa kem, để vào trong miệng nhấp nháp, “Tiểu Anh Đào, cậu không bắt được tớ đâu, tớ là thiếu nữ tốc độ ánh sáng đó.”
Cô nàng híp mắt làm bộ dáng hưởng thụ, Tô Anh nắm bắt cơ hội đuổi theo, đợi đến khi cô ấy mở mắt liền nhìn thấy đối phương chỉ còn cách cô mấy mét, dưới tình thế cấp bách liền mở cửa phòng khách chạy ra ngoài.
Cửa mở ra, mơ hồ gặp ba người đàn ông bước xuống từ trên xe, cô không kịp suy nghĩ, vội vã chạy ra bên ngoài.
Sau lưng là tiếng hét của người con gái, “Đậu Bao, cậu đứng lại đó cho tớ.”
“Tớ không muốn đâu.” Sau khi nói xong, cái đầu nhỏ xông về phía trước, lại vô tình lại va phải lồng ngực người đàn ông đang đi tới. Rất cứng, đụng da đầu làm cô đau đớn, người kia phản xạ có điều kiện đỡ lấy vai của Đậu Bao. Đợi khi đầu óc cô thanh tỉnh một chút, cái mũi nhỏ lại ngửi được một mùi hương. Kỳ quái, tại sao lại có mùi vị dâu tây ngọt ngào quen thuộc vậy?
Cô ôm thật chặt hộp kem trong ngực, chậm rãi ngẩng đầu, một giây sau, bao nhiêu cảm xúc ập tới, là kinh ngạc, khó hiểu, chột dạ, cả người trong nháy mắt cứng ngắc, hộp kem trượt khỏi tay rơi xuống mặt đất, chất kem ngọt ngào dính trên chân cô.
Con ngươi đen nhánh mở to, cổ họng rung rung, run rẩy mở miệng, “Chú nhỏ.”
Cố Khê Viễn nhận ra cô, không thể tin nổi nhìn người đàn ông lúc này hàm dưới đang căng cứng, trước ngực hô hấp dồn dập, môi míp thành một đường, mày nhíu lại, cặp mắt thâm thúy sắc bén nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng như băng.
“Đậu Bao?” Người đó cực lực đè nén lửa giận nhưng lời nói ra vẫn mang theo khói súng, khiến cho đầu óc Đậu Bao trống rỗng.
Cô không dám lên tiếng, cúi đầu nhìn bàn chân nhỏ bị kem dính vào, hai tay vắt chéo sau lưng, đầu ngón tay nắm chặt góc áo, khẽ run.
Không khí ngưng đọng trầm lắng mất mấy giây.
Tô Anh đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng run rẩy của Đậu Bao cũng không biết có nên tiến đến hay không.
Tống Đĩnh Ngôn từ phía sau bọn họ chậm rãi đi tới, dắt tay cô đi vào trong phòng.
Thời khắc quay người, cô lo lắng nhìn về phía anh, “Đậu Bao, cô ấy…”
“Đừng lo lắng.” Người đàn ông cúi đầu hôn vành tai tinh tế của cô, “Đi thay quần áo đi, dẫn em ra ngoài dùng bữa tối.”
Tô Anh chớp mắt, “Đi cùng bọn họ sao?”
“Không thích?”
“Không phải.” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đáy mắt sâu đen của anh, ngữ điệu nghiêm túc, “Bọn họ là bạn bè của thầy, em nguyện ý cùng bọn họ tiếp xúc.”
Tống Đĩnh Ngôn cưng chiều sờ đầu cô, “Thật ngoan.”
Cô quay người đi lên lầu, vậy mà Tống Đĩnh Ngôn không có theo sau, quay người ngồi xuống sofa bên cạnh.
Tô Anh không hiểu quay đầu, “Anh không lên sao?”
Ngón tay đang cởi cúc cổ tay áo dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng liếc nhìn cô, nở nụ cười xấu xa, anh nói: “Anh lên, đêm nay em đừng mong xuống giường được.”
Người con gái hiểu ý, ngượng ngùng quay đầu chạy lên tầng, trong không gian vang lên tiếng bước chân “Cộc cộc cộc.”
Tống Đĩnh Ngôn dựa trên sofa nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay bận rộn không ngủ nghỉ đầy đủ đã vắt kiệt sức lực của anh rồi.