Anh Có Thể Hôn Em Không?

Chương 37: Anh yêu em




Không chờ cô đáp lại, anh lại hôn xuống cằm cô, rồi di chuyển dần xuống cổ. Dây áo choàng tắm bị anh kéo lỏng ra, cổ áo tuột xuống lộ ra bờ vai gầy trắng nõn. Không nói không rằng, anh cắn mạnh lên đó một cái, nghe thấy tiếng cô xuýt xoa liền biến thành liếm láp, rồi lại hôn xuống.

Nụ hôn ướt át trượt xuống xương quai xanh, Đức Lâm trở mình đặt cô nằm xuống giường, vừa hôn vừa cắn, tay còn lại thì luồn vào mơn trớn treo eo cô, khiến cô không ngừng run rẩy, hai bàn tay vô thức siết lại, ghim vết móng tay lên bả vai to lớn của anh.

Hơi thở của cả hai dần trở nên nóng bỏng và dồn dập.

Khi anh tiến vào, Hà Thư đã cắn mạnh lên vai anh để ngăn lại tiếng hét đau đớn của mình. Mà Đức Lâm cũng cắn lên tai cô, hơi thở càng dồn dập hơn, giống như đang cực lực kiềm chế vậy.

Ban đầu chỉ là những chuyển động nhẹ nhàng, dần dà lại trở nên thô bạo. Từng nụ hôn rơi xuống khuôn mặt cô, hôn lên khóe mắt vương nước, hôn lên chiếc mũi rịn mồ hôi, hôn lên đôi má ửng đỏ, nhưng tuyệt nhiên anh vẫn không động vào môi cô. Dẫu trong khoảnh khắc khó kiềm chế như vậy, anh vẫn giữ đúng thỏa thuận, hoàn toàn không đụng vào chỗ mà cô không muốn. Nhưng anh lại không ngừng kích thích trên cơ thể cô, thậm chí anh còn thì thầm vào tai cô những lời nói xấu hổ mà bình thường anh không bao giờ nói.

- Anh yêu em, Hà Thư à! - Trước khi lên đến đỉnh điểm, anh đã nói vào tai cô câu đó. Hà Thư nghe rất rõ, tim đập rất nhanh trong lồng ngực.

Nhưng cô cũng biết, lời mà đàn ông lúc nói trên giường là lời không đáng tin nhất.

Cảm xúc vỡ òa, anh ôm chặt lấy cô, rồi im lặng chờ cô qua khỏi cơn run rẩy. Cả hai không hề nói với nhau câu nào, cả căn phòng rộng như vậy nhưng chỉ nghe mỗi tiếng thở của cả hai.

Cứ nghĩ chuyện cuối cùng cũng xong, nhưng anh lại đột nhiên lật cô lại, ôm cô từ phía sau, hôn lên gáy cô rồi cắn lên đó. Cùng lúc, cô cũng cảm nhận được sự chuyển hóa của anh. Sự hốt hoảng dâng lên trong lồng ngực, cô giữ lấy tay anh, khàn giọng hỏi.

- Anh… chẳng lẽ…

- Ngày mai là chủ nhật còn gì? - Anh thì thầm bằng chất giọng trầm khàn đầy từ tính, còn hôn lên tai cô khiến cô rùng mình. Cô vội vã né tránh, muốn dịch người qua chỗ khác nhưng vẫn bị anh bắt lại. Cô nhỏ giọng phản kháng. - Đã nói rõ chủ nhật là ngày nghỉ của em rồi cơ mà.

- Đúng vậy. Trước sau gì em cũng được nghỉ mà.

Lời ít ý nhiều, Hà Thư lại chìm đắm trong những nụ hôn và cái những cái vuốt ve của anh. Nhận ra cô cũng đã có phản ứng, anh cười.

- Em cũng muốn còn gì?

Hà Thư cắn chặt môi không đáp, nghe thấy tiếng cười của anh vang lên bên tai, cô càng thấy xấu hổ hơn. Thẹn quá hóa giận, cô đành cắn răng nói.

- Thế thì anh nhanh một chút đi. Em muốn ngủ.

- Em biết rõ anh không nhanh được mà.

- Làm sao mà em biết được?

- Chẳng phải em vừa trải qua một lần rồi sao?

Lời trêu ghẹo không chút xấu hổ nào cứ như vậy được phát ra từ miệng của anh, Hà Thư xấu hổ đến mức muốn bịt miệng anh lại ngay lập tức. Nghĩ là làm, cô lấy tay che lấy miệng anh không cho anh nói thêm gì nữa, hình tượng đứng đắn nghiêm túc mà anh thể hiện ra thường ngày nay đã hoàn toàn sụp đổ. Anh cong mắt cười, cô lập tức cảm nhận được lòng bàn tay mình ướt át. Không ngờ anh còn liếm lên tay cô, thấy cô muốn rụt về thì lập tức nắm lấy, vừa cắn từng ngón tay của cô vừa nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích. Không ngờ anh lại nhanh chóng biết được cách khiến cô không thể chống cự như vậy.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, từ lúc bên ngoài sáng đèn cho đến khi đèn đã tắt, từ lúc bên ngoài chỉ có bóng tối cho đến khi có ánh sáng mờ mờ, cho đến khi sức cùng lực kiệt khiến cô mê man chìm vào giấc ngủ, cuộc hoan ái ấy mới chịu ngừng lại.

Hà Thư đã ngủ một giấc thật say. Nhưng khi tỉnh lại, cô đã bị phản ứng của cơ thể hoàn toàn đánh gục. Cảm giác đau đớn từ phía dưới dội thẳng lên đỉnh đầu khiến cô không dám cử động mạnh, chỉ có thể nằm thẳng đơ trên giường. Thậm chí cô còn có một suy nghĩ hết sức kinh khủng rằng, liệu 206 chiếc xương trên người mình có phải bị vỡ vụn cả rồi hay không. Cô thậm chí còn không dám nhấc tay lên nữa.

Mà thủ phạm khiến cô ra nông nỗi này đã rời đi từ sớm, vì bên cạnh cô đã trống không, lạnh ngắt.

Hừ, quả nhiên đàn ông chỉ cần kéo quần lên là trở mặt được liền.

Vừa đau vừa bực, cảm xúc trong lòng tuột dốc, Hà Thư nhắm mắt lại, nhưng sự khó chịu của cơ thể khiến cô không tài nào ngủ tiếp được.

Cho nên khoảng mấy phút sau, cô cảm nhận được vùng nệm bên cạnh hơi lún xuống, một bàn tay to lớn nóng rực chạm vào má cô, xoa nhè nhẹ, sau đó vuốt nhẹ mái tóc cô. Ánh sáng trước mắt hơi tối lại, trên trán lập tức có cảm giác mềm mại, mà sự mềm mại đó còn trượt xuống mũi, rồi đáp xuống khóe môi cô.

Cái tên láu cá này, biết lách luật thật đấy nhỉ?

Hà Thư mở mắt, cùng lúc Đức Lâm cũng vừa rời đi. Khi thấy cô nhìn mình, anh hơi ngạc nhiên, sau đó lập tức mỉm cười.

- Dậy rồi à? Có thấy khó chịu chỗ nào không?

- Anh nói xem? - Cô nhếch môi, giọng nói khàn đặc. Kề sau đó, cô thấy anh hơi nhíu mày, ánh mắt hiện rõ sự xót xa. Tay anh xoa nhẹ lên môi cô, giọng nói cũng ỉu xìu đi.

- Xin lỗi, lúc tối anh hơi quá đáng.

- Không phải chỉ hơi thôi đâu, mà anh thật sự rất rất quá đáng đấy, khiến em thắc mắc liệu đây có phải là lần đầu của anh không nữa. - Hà Thư vẫn mỉm cười, nhưng từng câu nói ra lại độc địa vô cùng. Cô đang dùng lời nói của mình để anh biết rằng bây giờ cô đang rất bực, và càng khó chịu hơn là cô chẳng thể nhấc tay đánh anh một cái nào.

Không ngờ trước câu nói tưởng như vô tình của cô, Đức Lâm lại hơi bối rối, ánh mắt né tránh, và chẳng hề lên tiếng phủ định những gì cô nói. Cô trợn mắt.

- Lần đầu của anh thật đấy à?

Đức Lâm ho khan một tiếng, má hơi đỏ lên, dùng hành động để khẳng định. Hà Thư chỉ có thể cười khổ.

Được rồi, chẳng trách. Đàn ông mới nếm được trái cấm thật là đáng sợ.

- Xin lỗi! - Đột nhiên, anh thở dài, gục xuống bên vai cô. - Anh biết em chịu không nổi, nhưng anh vẫn ép em. Xin lỗi vì anh đã mất kiểm soát.

Cho nên mới nói! So với những người con gái khác, cô đã rất tự tin với thể lực của mình, vậy mà vẫn bị anh hành đến mức không thể cử động được. Nếu là người khác, chết ngay trong đêm tân hôn cũng không phải là chuyện không thể ha.

Đúng là chuyện khôi hài!

- Lần sau anh sẽ tiết chế hơn.

- Anh còn có lần sau à? - Hà Thư nghiến răng nghiến lợi hỏi lại, đáp lại cô là tiếng thở dài thườn thượt. - Vợ à, dẫu sao em cũng không thể bắt chồng em cấm dục cả đời được. Cái anh có thể hứa với em chỉ có thể như vậy thôi.

Cái tên này càng ngày càng không đứng đắn.

- Anh đưa em đi tắm nhé? - Thấy cô không còn quá tức giận nữa, bấy giờ anh mới nhổm người dậy, vừa xoa má cô vừa hỏi. - Mặc dù anh đã lau người cho em rồi nhưng anh nghĩ em vẫn không thoải mái, nếu em muốn tắm thì để anh bế em vào. Được không?

Hà Thư suy nghĩ chốc lát, dẫu cơ thể đúng là không có cảm giác nhớp dính nhưng cô vẫn muốn tẩy rửa. Nhưng cô còn chưa kịp đáp ứng, tiếng sôi ùng ục từ bụng cô vang lên. Đức Lâm ngớ người, sau đó làm ra vẻ mặt như đã hiểu.

- À, có lẽ em nên ăn trước, bổ sung thể lực.

Cả cuộc đời này, cô chưa bao giờ cảm thấy mất mặt đến vậy. Nhưng sự săn sóc của anh khiến cảm giác bực bội trong lòng cô dần dần tiêu tán.

Anh gọi nhân viên phục vụ mang lên phòng một bát cháo, rồi cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, thậm chí còn chu đáo mặc áo vào cho cô.

Chiếc áo sơ mi trắng còn thơm mùi nước xả vải xộc vào mũi, Đức Lâm cài từng khuy áo lại, rồi cho cô ngồi tựa vào ngực mình, xúc một thìa cháo lên, thổi thổi rồi đưa tới miệng cô, dùng giọng như dỗ trẻ con mà nói.

- Ngoan, mở miệng nào.

- Để em tự ăn. - Cô đưa tay lên muốn cầm lấy thìa thì anh đã tránh đi, sau đó lại đưa tới miệng cô. - Anh đang chuộc lỗi với em đấy, em để yên cho anh làm không được hả? Nào, “A” đi.

Lớn thế này rồi còn được đút ăn, Hà Thư mất tự nhiên há miệng ra, anh còn cười cười khen cô ngoan nữa chứ. Một chút cháo bị lem trên khóe miệng, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã dùng ngón tay quệt đi, sau đó đưa lên miệng mình. Hành động ấy tự nhiên đến mức khiến cô mở lớn mắt không tin được, đáp lại là ánh mắt khó hiểu của anh.

- Sao vậy?

Sao là sao? Cô nên nói thế nào để anh có thể hiểu được bây giờ?

Nghĩ hàng chục phương án nhưng không cách nào nói thành lời được, vậy nên cô đành lắc đầu, coi như không có chuyện gì cả, còn phải tự nói với bản thân rằng đừng quan tâm nữa. Tuy nhiên cô vẫn phải thừa nhận, kể từ sau khi hôn lễ kết thúc, thái độ của anh đối với cô không còn dè dặt và cẩn thân như trước nữa, có nhiều lúc anh tự nhiên và thân mật với cô đến mức khiến cô bối rối và không biết nên phản ứng thế nào mới phải.