Anh Ấy Sao Có Thể Thích Tôi

Chương 19





Mạnh Sơ Vũ run tay suýt nữa không cầm chắc được điện thoại: “Mày có vấn đề à?”


“Người ta mới mười phút chưa trả lời tin nhắn của mày thôi, mày đã xoắn xuýt hết cả lên rồi,” Trần Hạnh liếc cô, “Người có vấn đề rốt cuộc là ai?”


“Lúc sếp mày không trả lời tin nhắn, mày không sốt ruột à?”


“Tao không chủ động nhắn tin cho sếp vào cuối tuần nhé.”


“Tao vào tình huống đặc biệt phải chịu trách nhiệm với người ta mà? Mày cứ khịa đi, tối qua người ta cũng cứu mày đấy.”


“Không dám không dám, nếu không có mày ở đấy, Chu Tuyển cũng chẳng thèm quan tâm đến tao đâu.” Trần Hạnh ôm vai Mạnh Sơ Vũ: “Cứu tao đâu phải là đàn ông, rõ ràng là bạn yêu của tao mà.”


Mạnh Sơ Vũ há hốc miệng nhắm mắt lại, lẳng lặng thốt ra mấy chữ: “Cũng hợp lý.”


“Thế nghĩa là…” Mạnh Sơ Vũ li3m môi, “Mày cũng cảm thấy tối qua anh ta có gì đó với tao đúng không?”


“Xàm, còn phải hỏi à?”


“Cái chính là thái độ của anh ta đối với tao lúc trước rất kém…”


“Con người là động vật thị giác. Thường ngày mày toàn mặc đồ công sở phong ấn biết bao nhiêu giá trị nhan sắc? Tối qua tạo hình đánh gục cả nam lẫn nữ, ai nhìn mà không hứng?”


Mạnh Sơ Vũ giương cằm: “Vậy coi như anh ta còn có gu.”


“Rồi, chết đói mất, nấu chút đồ ăn sáng đi.” Trần Hạnh buông cô ra đi về phía phòng bếp, vừa quay đầu đã nhìn thấy Mạnh Sơ Vũ lại cầm điện thoại: “Ê, mày không để yên được à?”


“Thấy anh ta còn có gu, tao hỏi xem anh ta có đồ ăn sáng chưa.”


*


Hai mươi phút sau, Mạnh Sơ Vũ xách hộp giữ nhiệt sang tòa nhà đối diện.


Vừa nãy Chu Tuyển không trả lời tin nhắn, cô bèn hỏi Nhậm Húc.


Nhậm Húc nói lát nữa cậu ấy sẽ đến Vọng Giang phủ đón Chu Tuyển đi Nam Hoài, nhưng Chu Tuyển không bảo cậu mang đồ ăn sáng, chắc là tính ăn đại gì đó.


Lần này có được hai thông tin, một là Chu Tuyển đang ở nhà, hai là Chu Tuyển không có gì giống đồ ăn sáng.


Dù sao cũng chỉ vài phút đi đường, Mạnh Sơ Vũ tiện tay làm thêm một phần mang sang.


Ấn chuông cửa, đợi nửa phút Chu Tuyển mới mở cửa.


Mạnh Sơ Vũ vừa ngước mắt lên đã thấy áo sơ mi của anh cài đến một nửa, ba ngón tay trái đang cầm lấy chiếc khuy thứ ba, nhìn có vẻ trơn trượt.


“Tôi mang đồ ăn sáng cho anh…” Tầm mắt Mạnh Sơ Vũ lướt qua vạt áo nửa kín nửa hở của anh, ho nhẹ một tiếng, “Cần tôi giúp không?”


Chu Tuyển nghiêng người tránh sang một bên.


Mạnh Sơ Vũ bước vào huyền quan rồi đóng cửa, đặt hộp giữ nhiệt xuống quay người lại, thấy Chu Tuyển đã thôi không cầm chiếc khuy áo kia nữa, đang khoanh tay đợi cô.


Cô tiến lên hai bước, hai tay một trái một phải vén hai bên vạt áo anh, gom vào giữa, cầm lấy khuy áo hình tròn.


Đang nhét khuy áo vào lỗ khuy, đầu ngón tay trơn trượt, móng tay cào vào da thịt anh.


“Ss…”


Một tiếng hít nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.


Mạnh Sơ Vũ ngước lên: “Anh… Trên khuy áo anh có mồ hôi.”


“Vậy à?” Chu Tuyển cụp mắt nhìn.


“Không thì tại sao hai tay còn tuột.”


“Cái đấy phải hỏi cô.”


Mạnh Sơ Vũ cúi đầu chớp mắt, làm ra vẻ xoa xoa, sau đó nhét khuy qua.


Liên tiếp ba chiếc khuy được cài xong.


“Nên cắt móng tay.” Chu Tuyển đi vào bên trong, cầm chiếc cà vạt đặt trên sô pha lên, một tay dựng cổ áo.


Mạnh Sơ Vũ nâng tay lên nhìn móng tay của mình… Cũng có dài lắm đâu, thay giày đi vào nhà rồi tiến lên kéo cà vạt của anh: “Anh đi Nam Hoài gặp ai vậy? Việc kinh doanh hay việc riêng?”


“Việc riêng.”


“Vậy tôi thắt kiểu Half Windsor.” Mạnh Sơ Vũ vừa nói vừa làm, so hai bên ngắn dài, lật đầu to hơn vào trong, luồn từ trên rồi kéo xuống, gập sang trái tạo thành một vòng tròn, rồi lại một lần nữa luồn từ trên kéo xuống, từ từ thắt chặt lại.


Half Windsor là phiên bản được giản lược hơn so với phiên bản truyền thống Full Windsor.


Half Windsor là phiên bản được giản lược hơn so với phiên bản truyền thống Full Windsor.


Half Windsor là phiên bản được giản lược hơn so với phiên bản truyền thống Full Windsor.


Chu Tuyển cụp mắt nhìn: “Trợ lý Mạnh thắt cà vạt chuyên nghiệp thật.”


Mạnh Sơ Vũ ngước lên.


Nói đến chuyện thắt cà vạt cũng buồn cười.


Trước khi làm thư ký ở tập đoàn, Mạnh Sơ Vũ đã làm rất nhiều bài tập, cũng không nhớ đã nghe được ở đâu tin lá cải là công việc của thư ký có thể còn bao gồm cả mấy chuyện lặt vặt như thắt cà vạt cho sếp, nên lúc ấy cô đã chủ động học rất nhiều cách thắt cà vạt.


Cuối cùng thì hoàn toàn không dùng đến.


Thư ký của một tập đoàn lớn, mọi người đều làm nhiệm vụ của mình, không tồn tại kiểu thư ký bảo mẫu.


Thế nên vòng đi vòng lại, lần đầu tiên dùng đến là với Chu Tuyển.


Mạnh Sơ Vũ nhìn nút Half Windsor đẹp đẽ trước mắt, cảm thấy mình quả thực xứng đáng với một câu khen ngợi.


Chỉ là nghe giọng điệu của Chu Tuyển, lại liên tưởng đến thái độ hôm qua của anh, cảm thấy không đơn giản chỉ là khen ngợi.


“Anh đang khen, hay đang bất mãn với tôi thế?” Mạnh Sơ Vũ nhìn anh hỏi.


Chu Tuyển nhướng đuôi lông mày: “Tôi nên bất mãn cái gì?”


Mạnh Sơ Vũ “Ừm” một tiếng, vỗ vỗ cà vạt của anh, hơi mỉm cười với anh: “Vậy anh hài lòng là được rồi.”


Chu Tuyển như cười như không liếc nhìn cô một cái, vươn tay về phía sô pha.


Mạnh Sơ Vũ thuận tay nhận lấy, định theo trình tự làm tiếp, nhưng vừa nhận lấy đồ, cúi đầu…


Nhận ra mình đang cầm một chiếc thắt lưng.


Cô khựng lại, nhìn Chu Tuyển đang cầm đầu còn lại của thắt lưng, lòng bàn tay nóng lên rồi lập tức buông ra.


Chu Tuyển cũng không có ý để cô giúp tiếp, dùng một tay luồn một đầu thắt lưng qua con đỉa quần, từ từ kéo ra.


Dưới chân Mạnh Sơ Vũ như bị dính keo siêu dính, dính chặt lên sàn nhà.


Ánh mắt cô dừng ở năm ngón tay đang hoạt động của anh, rõ ràng là thấy anh đang đeo thắt lưng, đôi mắt lại như tự động mở chức năng quay ngược, cứ thấy giống đang cởi ra.


Không hiểu là suy nghĩ của cô có vấn đề hay là động tác của Chu Tuyển có vấn đề.


Ban ngày ban mặt, Mạnh Sơ Vũ, mày tỉnh táo lại, tỉnh táo lại…




Mạnh Sơ Vũ dùng sức nhấc chân, rút đôi dép “dính” trên sàn nhà lên rồi lùi về phía sau: “Đồ ăn sáng cũng mang đến rồi, anh ăn trước đi, tôi về đây, hộp giữ nhiệt cứ để ở nhà anh nhé.”


Chu Tuyển không dừng tay, chỉ nhìn cô gật đầu.


“À đúng rồi. Tôi không giỏi làm mấy món phức tạp lắm, chỉ làm ít trứng cà chua, vị cũng thường thôi nhưng mà cà chua với trứng đều tốt cho việc lành vết thương, anh ăn tạm nhé.” Mạnh Sơ Vũ lùi ra huyền quan thay giày, cứng rắn để lại một câu: “Bye bye.”


Cửa đóng sầm một cái, tiếng nói huyên thuyên của Mạnh Sơ Vũ im bặt.


Chu Tuyển cũng làm đến bước đeo thắt lưng cuối cùng, chầm chậm đi về phía huyền quan, cúi đầu nhìn qua mắt mèo…


Thấy bên ngoài đối diện, Mạnh Sơ Vũ đang ôm ngực hít một hơi thật sâu, mãi sau mới ấn thang máy đi xuống.


*


Chu Tuyển đi Nam Hoài là cuối tuần chẳng có tin tức gì.


Mạnh Sơ Vũ đưa Trần Hạnh vào nội thành chơi hai ngày, đến sáng thứ hai nhận được thông báo từ đồn cảnh sát, xin nghỉ nửa ngày đi giải quyết cho xong chuyện sốt ruột kia, buổi trưa ăn qua loa một bữa với Trần Hạnh, chia tay cô ấy về công ty.


Tới văn phòng Tổng Giám đốc, thấy Phùng Nhất Minh và Dương Đan Lệ đều đang nghỉ trưa, chỉ có Đường Huyên Huyên ngồi nghiêm chỉnh ở phòng bên cạnh Chu Tuyển.


Mạnh Sơ Vũ cất túi vào phòng, định hỏi Đường Huyên Huyên sao không đi nghỉ ngơi thì lại qua tường kính thấy được nguyên nhân…


Phía bên kia bức tường, Chu Tuyển đang ngồi trên ghế văn phòng nói chuyện với người đàn ông mặc vest đi giày da ở đối diện.


“Khách của sếp Chu à?” Mạnh Sơ Vũ thấp giọng hỏi.


Đường Huyên Huyên gật đầu: “Trưởng phòng nhân sự mới đến báo danh ạ. Chị Sơ Vũ, em vừa biết được là, người hôm thứ sáu đi đến đồn cảnh sát cùng em với chị Hạnh là trưởng phòng mới này này.”


Tuần trước Mạnh Sơ Vũ và Chu Tuyển cùng phỏng vấn vị trưởng phòng mới này, nhưng tình hình hôm thứ sáu quá hỗn loạn, cô không nhìn rõ người đàn ông đi cùng Chu Tuyển.


Đường Huyên Huyên về sau lúc đến đồn cảnh sát đã nhìn rõ, nhưng vì hôm phóng vấn không trực tiếp tiếp xúc nên cũng không nhận ra.


Mạnh Sơ Vũ liếc về phía Chu Tuyển.


Nếu tuần trước Chu Tuyển mới quen biết trưởng phòng mới này, thì hôm thứ sáu sẽ không thể tùy tiện giao chuyện đi đến đồn cảnh sát cho anh ấy.


Nói như vậy, hai người đã quen biết từ lâu.


Thế mà tuần trước lúc phỏng vấn, hai anh còn diễn trò “không quen biết” trước mặt cô.


Hơn nữa, kết quả điều tra sau đó cũng không thể hiện hai người có quan hệ cùng trường, cùng công ty hay họ hàng.


Toàn là những người khôn khéo.


Sếp Thái cũng đã dặn cô, nếu về sau Chu Tuyển đưa “người nhà” vào công ty, không cần can thiệp vào nhưng cần báo lại với tập đoàn để đề phòng.


Cách tường chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của Chu Tuyển, không thể nghe được tiếng, Mạnh Sơ Vũ hiện giờ cũng chưa xác định được quan hệ giữa hai người, định tìm cớ vào nghe ngóng một chút. Cô nghĩ ngợi rồi đi đến quầy trà nước.


Đường Huyên Huyên đi theo, nhỏ giọng nói bên tai cô: “Chị Sơ Vũ, hôm nay em hơi mất tập trung, hồi sáng còn bị chị Dương phê bình một trận vì gửi sai tài liệu…”


“Vẫn còn sợ à?”


“Không ạ, vì cái tường kính của sếp ý, muốn nhìn một chiều hay hai chiều đều tùy anh ấy cài đặt. Hôm nay cứ mở chế độ nhìn hai chiều suốt, em ngồi phòng này cúi đầu ngẩng đầu đều có thể nhìn thấy anh ấy, cứ cảm giác như quay lại buổi tối hôm đi bar ý… Cảm giác hiện diện của anh ấy mạnh quá, em không tập trung làm việc được…”


Mạnh Sơ Vũ nghiêng đầu cười cô: “Xem cái tiền đồ của em kìa, thế bây giờ như nào, em về bàn làm việc của em đi?”


“Em chỉ than với chị vài câu thôi, chỗ sếp không có ai cũng không được, vẫn nên…”


“Hay em về chỗ cũng được?” Mạnh Sơ Vũ bỗng nói: “Về chỗ mấy ngày cho bình tĩnh, chị ngồi đây.”


“Thế có được không ạ, nhỡ sếp lại tưởng em làm sao.”


“Để chị nói với anh ấy một tiếng, bảo là sắp xếp cho em việc khác.”


“Thế thì tốt quá ạ!”


Mạnh Sơ Vũ xua tay bảo cô đi đi, sau đó bận rộn ở quầy trà nước.


Trong văn phòng, Chu Tuyển nhìn ra ngoài tường kính.


Đàm Tần thấy anh đang nói một nửa thì chậm dần lại, theo tầm mắt anh quay đầu lại nhìn.


Quầy trà nước phòng bên cạnh, hai ngón tay Mạnh Sơ Vũ vê khơi trà, đưa từng sợi trà từ muỗng trà vào gaiwan, sau đó nâng gaiwan lên, bốn ngón đỡ đế, ngón cái giữ nắp, chao nhẹ ba lần.


Khơi trà: được sử dụng để chuyển lá trà từ bình giữ trà sang bình trà hoặc gaiwan. Muỗng trà: được sử dụng để lấy trà khô ra khỏi túi trà hoặc hộp thiếc vào gaiwan hoặc ấm trà.


Gaiwan: được sử dụng để ủ lá trà và rót trà đã pha theo phong cách Gongfu.


Đôi bàn tay trắng tuyết, lá trà xanh biếc, sứ Thanh Hoa mỏng sáng bóng, như một bức họa hiện lên trong chớp mắt.


Nhìn một hồi, Đàm Tần quay đầu: “Sếp Thái phái một trợ lý thế này đến cho mày, mỹ nhân kế à?”


Chu Tuyển cụp mắt: “Ai trúng kế ai còn chưa chắc.”


Đàm Tần liếc mắt nhìn anh, nhớ tới chuyện xảy ra hồi thứ sáu tuần trước: “Thế nghĩa là thứ sáu vừa rồi mày kéo tao đi bar là vì bé trợ lý của mày.”


“Cung phản xạ của mày hơi bị dài đấy.”


“Chậc chậc chậc,” Đàm Tần chỉ chỉ anh, “Mặt người dạ thú, chính là mày đấy.”


Chu Tuyển cười.


Vài phút sau, chuông cửa vang lên, Chu Tuyển ấn nút mở cửa trên bàn làm việc.


Mạnh Sơ Vũ bưng trà bước vào, nhìn thẳng nói: “Sếp Chu, trưởng phòng Đàm, uống trà ạ.”


Chu Tuyển gật đầu, nhìn Đàm Tần: “Cuối tuần tao đi Nam Hoài.”


Đàm Tần nghe một câu không đầu không đuôi của anh thì hơi khựng lại, sửng sốt nhìn Mạnh Sơ Vũ đang bày trà cụ rồi mới phản ứng lại được.


Trợ lý Tiểu Mạnh vào đây là để tìm hiểu mối quan hệ giữa hai người. Còn cái tên Chu Tuyển này, ngoài miệng thì nói ai trúng kế ai còn chưa chắc, nhưng thật ra đã lanh lẹ tặng người ta cơ hội tìm hiểu rồi.


“Ừ,” Đàm Tần gật đầu, “Ông thế nào rồi?”


“Vẫn chưa xuất viện, nhưng cơ bản là ổn định.”


“Tuần sau đi, tao đi cùng.”


“Được.”


Mạnh Sơ Vũ rót trà cho hai người, nghe đoạn đối thoại này xác định được hai người là người quen cũ, hơn nữa, có thể thấy là mối quan hệ rất thân thiết, yên lặng rời khỏi văn phòng về phòng bên cạnh.


Ngồi xuống vị trí của Đường Huyên Huyên, Mạnh Sơ Vũ mở WeChat, suy nghĩ cách nói sau đó báo cáo lại việc này với trợ lý đặc biệt bên cạnh sếp Thái. Nhắn xong, cô ngẩng đầu lại thấy Chu Tuyển cách một mặt tường kính đang ung dung nhìn cô.


Báo cáo cũng chẳng phải chuyện lén lút. Vừa rồi nếu Chu Tuyển không giấu giếm, nghĩa là không quan tâm đến việc tập đoàn có biết hay không.


Nhưng bị anh nhìn Mạnh Sơ Vũ vẫn cảm thấy chột dạ, lập tức hiểu được nguyên nhân Đường Huyên Huyên không thể ngồi được vị trí này.


Lại thấy Chu Tuyển nâng tách trà, giống như hôm thứ sáu tuần trước ở quán bar, nhìn cô chằm chằm rồi nhấp từng ngụm trà, Mạnh Sơ Vũ đột nhiên thấy cổ họng có chút khô khốc.


Cô khẽ nuốt nước bọt, cầm tách đã để lại cho mình, đưa lên miệng, cũng nhìn chằm chằm anh thong thả uống.