Áng Thơ Tình Tặng Em

Chương 8: Kế hoạch cưa cẩm




Sao trời ve vuốt đáy mắt trongMình tôi say ngất chút tình nồngMá đào tóc mây đi vào mộngChợt hỏi lòng nàng có tôi không?

31.5.24

Nam nghĩ với tính cách rụt rè (nó cho là thế) và lịch sử tình trường trắng trơn của bản thân, có lẽ suốt cả cuộc đời này nó cũng không có cơ hội đi vào lòng Thi mất. Nó phải làm gì đó, một việc hơi ngu si như là dẹp bỏ lòng tự trọng để tâm sự với một đứa có đầy đủ kiến thức, kinh nghiệm và trải nghiệm trong việc yêu đương như Huân chẳng hạn.

- Cái chi? Mày thích ai rồi á hả?

Khoảnh khắc Huân gào lên ngay giữa quán nước, Nam nghĩ quyết định của nó thật sự là một sai lầm.

- Nhỏ cái miệng thôi, mày làm tao ngại đó!

Huân nghe lời, vặn nhỏ cái âm lượng lại, nhỏ tới mức những câu từ sau đó chỉ lầm bầm lầu bầu trong miệng như đang niệm chú.

- Không thể nào thằng ni lại thích ai đó được. Dưới cái mí mắt mình mà nó thích ai mình không biết được chớ? Nhỏ nào đây ta... Nhỏ Thùy đại ca, hay nhỏ lớp phó văn thể mỹ lớp bên, hay bà chị lớp 12 hôm bữa vừa chặn đường xin số nó? Không thể nào, thằng Nam là cái kiểu thà thích con chó con bò chứ không thể thích con người được!

- Mày lẩm bẩm chi đó?

- Không có chi. - Huân ngả người ra ghế, nhìn Nam đầy ai oán. - Mày thích ai cũng không nói cho tao, mày có coi tao là bạn nữa không?

- Nói trước bước không qua.

Đùa, nói cho thằng Huân thì xác định nửa trường này biết. Thà nó úp úp mở mở, Huân còn hứng thú, tò mò mà tìm hiểu chứ chưa vội đem đi đồn khắp nơi.

Nhìn Nam trông không có vẻ gì là muốn thẳng thắn với mình, Huân chỉ đành khịt mũi cho qua, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề duy nhất mà thằng bạn chí cốt từng nhờ mình này. Cậu chàng mở đầu bằng một cái giọng hết sức "chuyên nghiệp", nghe như chuyên gia trong một buổi tư vấn đầu tư nào đó vậy:

- Tóm tắt nè, mày thích một người tầm ba năm rồi, nhưng người ta thì mười mươi chẳng có ý chi với mày hết. Mày muốn rút ngắn khoảng cách, muốn gần gũi hơn với người ta đúng không?

Đợi Nam gật đầu, cậu ta mới nói tiếp:

- Thời đại bốn chấm không rồi, tao khuyên mày nên bắt đầu thả thính bằng tin nhắn. Có mấy cái xáp mặt lại nói thì ngại quá, mày thấy người ta mày bủn rủn chân tay thì tốt nhất cứ tán qua tin nhắn trước.

- Nhưng mà thả thính kiểu chi?

- Thằng gà ni! Nếu là người quen thì dễ rồi còn chi nữa, có cả mớ đề tài chung để mày khai thác. Nhưng mà đừng có nhắn mấy cái kiểu "bạn ăn cơm chưa, bạn làm bài chưa, bạn đi tắm chưa, trời đẹp rứa hè" giùm tao cái, nhạt lắm!

Nam gật gù, mở cái ghi chú trong điện thoại ra chép hết lại những lời truyền thụ sâu sắc của đứa bạn. Huân càng nói càng hăng, giống như muốn lôi hết sở học mười mấy năm cuộc đời về ái tình ra để truyền đạt cho đứa học trò ngây thơ, ngờ nghệch đó. Cuối cùng, đứa trò chốt lại bằng một câu:

- Cảm ơn mày, có kết quả tốt tao bao một chầu sau.

- Khỏi khỏi! Anh em mình nói chi ba cái đó. - Huân hào phóng xua tay, đôi con ngươi hấp háy vẻ nhiều chuyện. - Mày chỉ cần kể tao nghe mày thích đứa nào là được.

Nam im bặt, câm như hến, mặc cho Huân cạy miệng cũng không nhả ra một lời.

- Mày kể rứa thì chắc không phải mấy đứa thích mày rồi. Còn đứa con gái mô xung quanh mày mà tao không biết nữa nhờ? Hàng xóm mày hả? Trời, không lẽ mày thích con trai?

Mặt Nam tái mét lại khi mọi người trong quán bắt đầu đổ chú ý về phía nó. Nó chỉ đành đặt vội tờ tiền lên bàn, rồi bỏ đi trong ánh mắt đầy nghi ngờ của Huân.

Thật là một sai lầm khi tâm sự với thằng này mà!

***

Tối đó, Nam mở bản ghi chú của "sai lầm" ra đọc lại, bắt đầu bước tấn công đầu tiên. Theo kế hoạch, nó sẽ rút ngắn khoảng cách với Thi trong khoảng một tháng nhắn tin giao lưu. Rồi đến mùa đông, cái thời tiết se lạnh khiến lòng người ta ngổn ngang ấy rất thích hợp để hai đứa tâm sự sâu sắc hơn. Nó sẽ rắc thính dần đều cho Thi không bị ngợp, áng chừng đâu đó tầm hè sang năm là thời điểm thích hợp để thể bày tỏ lòng mình với em.

Nghĩ là làm, Nam ấn vào giao diện trò chuyện với Thi trên Messenger, bắt đầu vắt óc suy nghĩ một câu chào hoàn hảo nào đó. Không được hỏi ăn cơm chưa, không được hỏi làm bài chưa, cũng không được nói chuyện về thời tiết sắc trời. Tròng mắt Nam hơi đảo, cuối cùng nó gõ một hàng chữ ngắn, nhấn gửi cho Thi.

[Nam: Thi ngủ chưa?]

Hình như đây là lần đầu tiên nó chủ động nhắn gì đó cho Thi ngoài mấy cái thông báo vụn vặt trong lớp. Nghĩ vậy, hai lỗ tai Nam đỏ ửng lên, nó quăng cái điện thoại qua một góc, kéo chăn trùm kín cả đầu mình.

Chờ đợi rồi lại đợi chờ, Nam thấy mỗi phút mỗi giây bây giờ dài như cả thế kỷ. Nó cho rằng mình đã nằm cả nửa tiếng rồi, nhưng rón rén bật điện thoại thì lại chỉ năm phút trôi qua. Bỗng, điện thoại rung lên trong tay Nam, tim nó cũng rung lên theo tiếng thông báo. Mất đúng mười giây để nó mở khóa, xộc thẳng vào ứng dụng nhắn tin.

[Huân: Ê Nam, tao đã suy nghĩ cả tối rồi. Quanh mày không thấy đứa con gái nào lảng vảng hết. Nhà mày tao cũng qua mấy lần, hàng xóm chỉ có một con bé chín tuổi và một bà chị U30 chưa chồng. Mày nói thiệt đi, mày thích con trai đúng không? Thằng Long hay thằng Vũ?]

Má nó, thằng phá đám này!

Mặt Nam giờ chắc phải dùng cái meme con ếch xanh giơ ngón giữa để hình dung. Nếu có cỗ máy thời gian, nó sẽ quay về ngày xếp chỗ năm lớp mười rồi búng tai mình của quá khứ mười cái để bỏ ngay ý định ngồi cạnh thằng Huân.

[Nam: Tao không đồng tính.]

[Nam: Cũng không dị tính.]

[Nam: Tao xấu tính.]

[Nam: Mày mà chọc tao thú tính, là mày ăn đủ, nghe chưa?]

Nó nhắn mấy dòng hồi đáp Huân rồi cho tin nhắn của thằng này vào mục spam, không thèm quan tâm nữa. Đang lúc tức mình thì điện thoại lại vang lên, là Thi gửi tin nhắn tới. Hồn nó bỗng hoá thành  một khoảng trời quang nắng ráo, mây đen do thằng Huân đem đến bị ngọn gió lành mang tên Thi thổi biến đi.

Thi - gửi - cho - nó - một - cái - ghi - âm!

- Thi đây, có chi quan trọng không Nam? Thi có một tay nên không tiện gõ chữ lắm, Nam thông cảm nghe.

Nếu khi nhận được tin nhắn từ Thi, tim Nam như muốn sổ tung khỏi lồng ngực thì bây giờ, lúc nghe giọng nói của em rõ ràng vang lên, tựa như Thi đang kề bên tai mình mà thủ thỉ, trái tim Nam đã hoàn toàn chết lặng vì đập quá nhanh. Hai chân nó quẫy đập trên giường như con cá mắc cạn, chăn túm lại che đi khuôn mặt đỏ rần như phát sốt.

Một phút, hai phút, cả năm phút sau nó mới đủ bình tĩnh lại để chui ra khỏi chăn, đối diện với đời, đối diện với Thi.

Nam nghĩ nếu Thi gửi giọng nói cho nó, nó cũng phải ghi âm gửi lại mới đủ thân thiết được. Thế là cậu chàng mất thêm năm phút nữa để thu đi thu lại giọng nói của mình, sao cho nghe hay ho nhất có thể.

- À, Nam muốn hỏi bài tập môn Hóa cô ra thôi. Hình như Nam quên đánh dấu trong sách rồi.

Rất nhanh, bên kia đã trả lời bằng một bức ảnh chụp trang sách Hóa có vài nét đánh dấu. Nam bần thần nhìn bàn tay trái lộ ra bên góc ảnh của Thi, ngón trỏ và ngón giữa bị bọc lại bằng hai miếng băng keo cá nhân. Ra đây là lý do em không tiện gõ phím à?

- Tay Thi bị chi đó?

Nam sốt ruột không kịp nghĩ nhiều, ngón tay vô tình ấn vào nút gọi phía góc phải màn hình. Đầu dây bên kia vừa nhấc máy, nó đã vồn vã hỏi thăm. Thi có vẻ hơi ngạc nhiên, mất một lúc mới trả lời nó được:

- À, Thi nấu ăn cắt trúng vô tay thôi, không nặng lắm đâu. Mà... Nam gọi hỏi Thi vầy thôi hả?

Nam im lặng, lúc này mới nhận ra hành vi của mình buồn cười biết bao nhiêu. Nó rũ mắt, đáy lòng xao động bị giọng nói bình thản của Thi vuốt phẳng. Mất mấy chục giây để đầu nhảy số, nó cố tìm đại một lý do gì đó để cuộc trò chuyện trở nên bớt gượng ép.

- Nam lỡ tay ấn vào nên sẵn gọi luôn, voice qua voice lại cũng mắc công mà. À nè, Thi có thời gian không?

- Ừm, Thi rảnh.

- Bài số ba cô Hóa giải hồi chiều Nam không hiểu lắm, Thi giảng lại cho Nam được không? Có phiền Thi  quá không?

- Không có chi đâu. Nam có giấy bút đó chưa, lấy ra đi Thi giảng lại cho.

Thi cũng chẳng nghi ngờ gì vì vốn dĩ cả lớp đều biết sức học môn Hóa của Nam không được tốt cho lắm. Kỳ nào nó cũng mấp mé bập bẹ vừa đủ sáu chấm năm để đạt học sinh giỏi, trong khi Lý Toán thì cứ chín chấm sáu, chín chấm bảy đi đều.

Nam bần thần ngồi trên giường, tay cầm điện thoại lắng nghe giọng nói êm dịu của Thi vờn bên tai. Trong đầu nó không phải là nitơ hay photpho mà chỉ toàn là bàn tay trắng nõn xinh đẹp lại đính thêm hai cái băng cá nhân con heo hồng đáng ghét kia.

Gió từ máy quạt trần thổi vù vù, để cuốn vở bài tập Hóa trên bàn Nam lật sang vài trang. Rõ ràng, nó đã làm xong hết bài tập từ lâu.

Mình thấy hai chương gần đây cứ nhàn nhạt thế nào, phải không phải không phải không? 🥲