An Ý Báo Ân

Chương 11




16

 

Xe ngựa lăn bánh qua các con phố, cuối cùng dừng lại trước một tòa phủ đệ.

 

Ta theo nữ nhân đó xuống xe, khẽ liếc nhìn tấm biển, ba chữ "Phủ Công Chúa" hiện rõ trước mắt.

 

Trong lòng ta dậy sóng, vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu, cuối cùng chỉ có thể cố gắng giữ bình tĩnh.

 

"An chưởng quỹ, mời vào." Nữ nhân thúc giục.

 

Nàng dẫn ta rẽ ngang rẽ dọc, cuối cùng dừng lại trước một gian bếp: "An chưởng quỹ, nguyên liệu đã chuẩn bị sẵn, có gì cần cứ bảo những người hầu ở đây."

 

"Dạ." Ta cúi đầu đáp.

 

Công chúa Hoa Dương là ái nữ được hoàng đế sủng ái nhất, dù chưa xuất giá nhưng đã có phủ công chúa riêng, nàng muốn cái gì hoàng đế cũng cho, nuông chiều nàng đến mức vô cùng kiêu ngạo.

 

Chẳng lẽ, chỉ đơn giản là công chúa muốn ăn bánh ngọt thôi sao?

 

Dù nghi ngờ đến đâu, ta vẫn phải lo làm tốt công việc trước mắt.

 

Ta dồn hết tâm trí vào làm bánh, cố gắng sao cho mỗi miếng bánh đều hoàn hảo.

 

Khi nữ nhân kia bưng khay bánh đã làm xong ra ngoài, lưng ta đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.

 

"Công chúa rất hài lòng, mời cô đến tiền sảnh để gặp."

 

Ta lại theo nữ nhân đó đi tiếp, suốt đường không dám nhìn quanh.

 

Khi bước vào tiền sảnh, công chúa Hoa Dương từ trên cao nhìn xuống, lười biếng nói: "Ngẩng đầu lên, để bổn cung xem thử."

 

Lúc này ta mới nhìn rõ dung nhan của nàng.

 

Một thân áo lụa vàng nhạt, da trắng như tuyết, nàng nằm nghiêng trên ghế, chỉ thoáng nhìn qua đã thấy vẻ cao quý, uy nghi.

 

"Hừm... cũng chỉ tầm thường mà thôi.

 

"Tay nghề của ngươi thật không tệ, nhưng ngươi có biết tại sao bổn cung gọi ngươi đến đây không?"

 

"Dân nữ không biết." Ta cẩn trọng đáp.

 

"Chậc, thật phiền phức. Vậy để bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung triệu ngươi đến đây là để xem thử ngươi là nữ tử như thế nào mà có thể thu hút sự chú ý của Tống Hành Vân, đến mức hắn không ngại từ chối hôn sự với bổn cung trước mặt phụ hoàng."

 

Tống Hành Vân?



 

Trong lòng ta dâng lên nỗi hoang mang.

 

Tình hình hiện tại đã quá rõ ràng, công chúa Hoa Dương không hài lòng vì Tống Hành Vân từ hôn, nên đến tìm ta gây khó dễ.

 

"Ngươi biết không, bổn cung từng có hôn ước với hắn, dù chỉ là lời hứa ngoài miệng của phụ hoàng, nhưng chưa kịp tuyên bố thì nhà họ Tống đã bị tịch biên. Ta từng nói với hắn rằng, chỉ cần hắn bằng lòng làm nam sủng của bổn cung, ta sẽ xin phụ hoàng tha thứ, hắn sẽ không phải hủy dung nhan để trở thành thanh kiếm trong tay phụ hoàng nhằm bảo vệ gia đình.

 

"Nhưng hắn không chịu!

 

"Bổn cung đúng là có mắt nhìn, hắn vẫn có thể dựa vào bản lĩnh của mình để đi đến ngày hôm nay. Vì vậy, bổn cung một lần nữa đề nghị hắn làm phò mã của bổn cung. Dù sao với địa vị hiện tại của hắn, cũng có thể trở thành phò mã của bổn cung. Vậy mà hắn lại từ chối lần nữa.

 

"Cho nên, bổn cung muốn xem thử, người tài giỏi nào có thể chiếm được trái tim của Tống Hành Vân."

 

Lòng bàn tay ta lạnh ngắt, chỉ cảm thấy hôm nay chắc chắn không qua khỏi. Vừa thầm trách Tống Hành Vân, ta vừa nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết.

 

Ta quỳ phịch xuống đất, giải thích với công chúa Hoa Dương: "Dân nữ thân phận thấp hèn, làm sao có thể sánh được với Tống Hành Vân và công chúa. Công chúa là thiên chi kiêu nữ, Tống Hành Vân chắc chắn không thể bỏ qua một minh châu như người."

 

"Ngươi cũng biết nói chuyện đấy chứ." Công chúa Hoa Dương ngữ khí hài lòng.

 

Nàng đột nhiên hỏi ta một câu khác: "Ngươi có thích Tống Hành Vân không?"

 

Tiền sảnh yên tĩnh đến mức ta có thể nghe thấy tiếng tim mình đập. Ta chậm rãi đáp từng chữ: "Tống Hành Vân địa vị cao quý, dân nữ tự biết không thể với tới, lòng không dám nghĩ đến."

 

Sau khoảng lặng là tiếng cười tùy tiện của công chúa Hoa Dương.

 

"Thật là một kẻ không dám mơ tưởng. Tống Hành Vân, hóa ra ngươi cũng có ngày cũng chỉ là tình cảm đơn phương..."

 

"Điện hạ, đủ rồi."

 

Tống Hành Vân từ bên ngoài bước vào với dáng vẻ đầy quyết đoán, giọng lạnh lùng, hắn kéo ta lên và bảo vệ ta trong vòng tay.

 

"An cô nương, vi thần xin đưa đi, mong công chúa lượng thứ." Nói xong, Tống Hành Vân nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, đưa ta rời đi.

 

Phía sau vang lên tiếng cười mỉa mai của công chúa Hoa Dương: "An chưởng quỹ, bánh của ngươi rất ngon, lần sau nhớ đến nữa nhé... Tống Hành Vân thật sự thích ngươi, hay chỉ vì trả ơn? Ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ nhé..."

 

Giọng của công chúa Hoa Dương dần mờ nhạt, nhưng lại để lại dấu ấn trong lòng ta.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta nhìn Tống Hành Vân đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình, lòng bỗng chấn động.

 

Những lời công chúa nói có thật không? Tống Hành Vân thật sự thích ta? Hay chỉ vì trả ơn?

 

Hàng loạt suy nghĩ xoắn xuýt trong đầu ta, khiến tâm trạng trở nên hỗn loạn.

 

Cho đến khi ra khỏi phủ, Tống Hành Vân mới nắm lấy vai ta, nhìn thẳng vào mắt ta nói: "An Ý, đừng nghe nàng ấy nói, hãy nghe ta giải thích được không?"