"Tên cướp vừa rồi và kẻ giết Hồng Dĩ Linh có phải là cùng một người không?" Trong lúc chờ đồng nghiệp đến, Tề Đồng hỏi Trì Ngộ, "Chung một nhóm với kẻ lúc trước xuống tay với bọn mình khi điều tra vụ của Chu Vũ?"
Trì Ngộ nghĩ đến đôi nam nữ lặng lẽ xuất hiện khống chế tên côn đồ kia, sau đó không nói một lời đã bỏ đi, "Chưa chắc."
"Phải không?" Tề Đồng mệt không đứng nổi, lưng cũng đau rã rời, đưa tay sờ sờ phía sau.
"Mình cảm thấy có người đang âm thầm bảo vệ chúng ta, nhưng người này cũng không muốn manh mối Hồng Dĩ Linh để lại rơi vào tay chúng ta." Trì Ngộ trầm tư.
Người này có thể là ai?
Trong lòng Trì Ngộ có một đáp án.
"Chết tiệt." Tề Đồng đột nhiên chửi ầm lên, Trì Ngộ quay đầu nhìn sang, liền thấy trong lòng bàn tay cô là một mảng máu lớn.
"Sao lại thế này?" Trì Ngộ hoảng hốt.
"Không biết bị thương lúc nào, chả trách nãy giờ mình cứ cảm thấy đau lưng kinh khủng, cứ tưởng là do bị ngã."
Trì Ngộ xoay vai cô lại, kiểm tra sau lưng.
Vừa nhìn thấy, mặt cô cứng đờ.
Sau lưng Tề Đồng đã ướt sũng máu từ lúc nào, cả một mảng đỏ sẫm nhìn mà rợn người.
"Thế nào?" Tề Đồng hỏi.
Trì Ngộ cũng không dám chạm vào cô: "Cậu còn có thể đứng đây đã là kỳ tích. Bị thương lúc nào cũng không phát hiện ra à?"
Tề Đồng suy nghĩ, thời điểm tên côn đồ kia nổ súng, cô ấn Trì Ngộ dưới người mình, phía sau lưng xẹt qua cảm giác như bị lửa thiêu đốt, có lẽ bị thương vào lúc đó.
Giờ nghĩ lại, chắc là một viên đạn đã găm vào lưng cô vào lúc đó.
Tề Đồng nghĩ mà sợ đến lông tóc dựng đứng.
May là viên đạn chỉ sượt qua lưng, nếu nó đi thấp một chút bắn vào đầu cô thì dù cho đầu cô có là sắt thép thì cũng quy tiên rồi.
Trước khi biết mình bị thương, chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa.
Lúc này, tâm lý Tề Đồng bị chấn động, hai chân mềm nhũn.
Đồng nghiệp của cô lái xe đến, là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi râu ria xồm xoàm, đội mũ lưỡi trai.
Trì Ngộ đỡ Tề Đồng lên xe, đồng nghiệp nhìn thấy cả người cô đều là máu, kết hợp với tin tức vừa nghe được, thiếu chút nữa đạp mạnh chân ga đưa thẳng cô vào ICU*.
(*ICU hay còn gọi là đơn vị chăm sóc tích cực những bệnh nhân đang trong tình trạng nguy kịch và cần được theo dõi, chăm sóc chuyên sâu, đặc biệt cần phải được hỗ trợ hô hấp rất phức tạp.)
"Chắc viên đạn không nằm trong cơ thể, nếu không thì sao cậu có thể bay nhảy tung tăng như bây giờ." Trì Ngộ đóng cửa xe lại, trước tiên trấn an Tề Đồng, tự mình doạ mình sẽ càng khiến bản thân hoang mang.
"Vậy thì tốt rồi......" Tề Đồng bắt đầu nói chuyện chậm lại, toàn thân run rẩy.
Trì Ngộ vừa đau lòng cô, lại vừa cảm thấy buồn cười. Nắm tay cô, giúp cô giảm bớt căng thẳng: "Lúc đó ấn mình xuống đất oai phong thế nào, bây giờ lại sợ thành bộ dạng này, đừng lo lắng, không sao đâu."
Tề Đồng vốn không phải là người can đảm, mặc dù làm công việc thám tử, nhưng chủ yếu chỉ là giúp người có tiền giải quyết chuyện tình cảm hoặc tranh chấp kinh tế, điều tra án mạng giúp Trì Ngộ xem như đã đến giới hạn, đụng phải kẻ liều lĩnh thế này mới là lần đầu tiên, còn nguy hiểm hơn so với lần trước thiếu chút nữa bị xe đụng.
Trì Ngộ không biết tình trạng vết thương của cô, quyết định đưa cô đến bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng mới có thể yên tâm.
Có một bệnh viện tư nhân trực thuộc Tập đoàn Trì thị ở thành phố Y. Trì Ngộ báo địa chỉ cho đồng nghiệp của Tề Đồng, sau đó họ chạy ngay đến bệnh viện.
Khi đến bệnh viện kiểm tra, viên đạn cắt ra một vết thương trên lưng Tề Đồng, may là không ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ bình phục.
Tề Đồng đại nạn không chết, ngủ thiếp đi ngay khi nằm lên giường.
Sau khi Trì Ngộ thu xếp xong xuôi cho cô thì cũng không còn sức lực, tay chân rã rời, toàn thân đau nhức.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc để nghỉ ngơi.
Trì Ngộ mượn máy tính của Tề Đồng, sau đó xin bệnh viện một phòng VIP trống.
Cô vô cùng tò mò nội dung trong chiếc USB này, phải xem ngay lập tức.
Khi mở USB ra, phát hiện bên trong có một đoạn video, và chỉ có mỗi video này.
Trì Ngộ hít sâu một hơi.
Cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, tự nhủ lòng, bất kể đoạn video này có phải manh mối cô mong muốn hay không thì cũng không được nản lòng.
Dù kết quả thế nào thì cũng phải bình tĩnh, không được xúc động.
Sau khi chuẩn bị tâm lý thật tốt, Trì Ngộ click mở video.
Hình ảnh đầu tiên trong video là chiếc sô pha cũ nát trong căn nhà thuê kia.
Có người đang đặt di dộng lên kệ, sau đó đi đến, ngồi vào sô pha.
Tim Trì Ngộ đập thình thịch, người ngồi trên sô pha chính là Hồng Dĩ Linh.
Đây là video Hồng Dĩ Linh tự quay.
Hồng Dĩ Linh đối diện với màn ảnh, mấp máy môi, im lặng một lúc lâu mới nói: "Tôi không biết người đang xem video là ai, nhưng tôi biết, khi có người xem được video này thì hẳn là tôi đã chết."
Cô tạm dừng một lát, cười tự giễu: "Vốn dĩ lúc này tôi nên nằm trên một hòn đảo nhỏ nào đó ở Thái Bình Dương tắm nắng, uống rượu vang đỏ, hưởng thụ quãng đời còn lại không bao giờ có nữa, nhưng đáng tiếc, tôi không biết tại sao hộ chiếu giả lại mất hiệu lực...... Chắc là có người không muốn tôi đi, cũng may là người của cô ấy đến, nếu không tôi cũng không thể rời khỏi sân bay."
Người của cô ấy?
Từ khẩu hình của Hồng Dĩ Linh, Trì Ngộ không thể phân biệt "cô ấy"* ở đây là nam hay là nữ.
(*Nàng (她) và hắn (他) đều đọc là /Tā/ nên Trì Ngộ nghe tiếng nói thì khó lòng phân biệt được người được nhắc đến là nam hay nữ.)
Hồng Dĩ Linh nhìn một vòng tình cảnh hiện tại của mình rồi cười buồn: "Bây giờ tôi chỉ có thể trốn ở nơi này, giống như con chuột chui rúc trong ống cống, có nhà không thể về. Chắc mẹ tôi đang lo lắng chết mất...... Trước đó tôi có gửi chuyển phát nhanh cho bà ấy, ngụ ý tôi vẫn còn sống. Mong là tin tức này có thể ở lại bên bà, mang lại cho bà một chút hy vọng. Ngay cả khi một ngày nào đó tôi chết đi thì bà có thể ôm theo hy vọng mà sống sót. Cả cuộc đời này bà ấy đã vì tôi quá nhiều......"
Giọng nói của Hồng Dĩ Linh ngày càng nhỏ, đôi mắt đã bắt đầu đỏ lên.
Sau khi lắng đọng lại cảm xúc, cô tiếp tục nói:
"Tôi biết tôi không có khả năng chống đỡ được cho đến khi chuyện này kết thúc, rất có thể một ngày nào đó tôi sẽ đột ngột chết đi. Thậm chí tôi còn không biết chuyện này xảy ra như thế nào, ai đang đứng đằng sau tất cả, nhưng tôi có thể cảm nhận được sự chi phối của con người và những mối liên hệ vô cùng phức tạp. Nhưng con kiến còn ham sống, dù chết đi thì tôi cũng muốn để lại những gì tôi đã biết, có thể giúp mọi người biết được toàn cảnh của việc đã xảy ra, rửa oan cho nạn nhân, những người bị liên luỵ cũng hiểu được tại sao cuộc đời của mình lại thay đổi......"
Từng câu từng chữ của Hồng Dĩ Linh đều là sự ám chỉ mạnh mẽ, làm hô hấp của Trì Ngộ càng thêm nặng nề.
Hồng Dĩ Linh kể lại những gì cô đã chứng kiến, những gì đã xảy ra trong thời khắc cuối cùng của Trì Lý.
Nó hoàn toàn khác với những gì cô ấy nói với cảnh sát và những lời Nhiễm Cấm nói.
Hôm đó cô ấy đến sân golf tìm Trì Lý, đưa quần áo cho chị và một văn kiện cần ký gấp.
Khi cô ấy đi vào phòng nghỉ thì nghe được vài tiếng động không rõ ràng trong phòng tắm, trong lòng có chút bất an nên cô lên tiếng gọi.
"Trì tổng?"
Đáp lại cô là một tiếng kêu thảm thiết, giống như tiếng kêu do đau đớn bất ngờ.
Hồng Dĩ Linh sợ hãi, sau khi suy nghĩ liền đi tới gõ cửa.
"Trì tổng, ngài có sao không?"
Bên trong là những âm thanh hoảng loạn, nhưng bởi vì hiệu quả cách âm quá tốt, Hồng Dĩ Linh đứng ngoài cửa không thể phân biệt rõ đó là tiếng gì, chỉ có thể nghe thấy từng hồi âm thanh trầm đục, không giống như là tiếng người.
Theo bản năng cô nhận thấy đã xảy ra chuyện lớn, đứng bên ngoài gọi hồi lâu, cửa phòng tắm cũng không mở được, cô lập tức chạy đi tìm giám đốc sân golf, dùng quyền hạn của giám đốc mở cửa phòng tắm.
Khi nhớ lại chuyện này, mặt cô ấy không còn chút máu, hai mắt nhìn thẳng, như thể cô vừa rơi vào một cơn ác mộng.
"Khi tôi bước vào phòng tắm, Trì tổng, Trì Lý cô ấy...... Cô ấy bê bết máu, tường và sàn nhà đều dính máu. Cô ấy đang ngồi trong bồn tắm quay lưng lại với tôi, có lẽ đang tắm, toàn bộ bồn tắm đều bị máu của cô ấy nhuộm đỏ, máu loãng chảy đầy đất. Tôi vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy cảnh này, nhưng nhanh chóng nhớ ra sau lưng còn có giám đốc sân golf. Có lẽ do đi theo cô ấy nhiều năm nên việc bảo vệ sự riêng tư của cô ấy đã thành thói quen của tôi, tôi lập tức đóng cửa theo bản năng, hơn nữa lúc ấy trong phòng tắm đều là sương mù, có lẽ giám đốc sân golf cũng không thấy được cảnh đó."
Trì Ngộ siết chặt hổ khẩu của mình, quên cả chớp mắt.
Câu tiếp theo của Hồng Dĩ Linh làm Trì Ngộ cứng đờ.
"Sau đó tôi bước tới thì phát hiện Trì Lý còn sống, nhưng trước ngực cô ấy đã máu huyết đầm đìa, giống như...... bị người ta điên cuồng đâm vào. Cô ấy ngồi trong bồn tắm, mũ tắm rớt xuống đất, đôi mắt khẽ mở, vẫn có thể nói chuyện nhưng rất khó khăn."
Trì Lý đảo mắt, nhìn về phía chiếc điện thoại đặt trên giá sắt, nói: "Lấy......"
Hồng Dĩ Linh lập tức hiểu ý, giúp chị lấy điện thoại, đôi mắt Trì Lý gần như sắp khiếp lại, với hơi thở yếu ớt, chị nói: "Đi ra ngoài."
Nghe lời Trì Lý đã trở thành bản năng của Hồng Dĩ Linh.
Cô ngoan ngoãn ra ngoài, nhưng vì quá tò mò nên trước khi đóng cửa, cô xuyên qua khe cửa nhìn Trì Lý một lần cuối cùng.
Cô thấy Trì Lý đã đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Tập đoàn, đang gõ chữ.
"Sau đó tôi mới nghe được trên tin thời sự nói rằng Trì Lý đã để lại một hàng chi chúc ngắn ngủi trong hệ thống nội bộ của Tập đoàn, theo tôi đoán thì có lẽ lúc đó cô ấy đang viết di chúc. Không thể không nói, Trì Lý thật sự rất bình tĩnh, mặc dù ở giây phút cuối cùng của cuộc đời, cô ấy vẫn hành động bình tĩnh mạch lạc. Chắc hẳn khi đó cô ấy đã biết mình không thể sống nữa, dù sao thì bị đâm nhiều dao như vậy......"
Trì Ngộ không cầm được nước mắt khi nghe đến đây.
Quả nhiên là chị hai bị giết, không phải là tự sát gì hết!
Mười hai nhát dao...... Chị hai bị đâm mười hai nhát!
Người chị thương yêu của cô, trước khi chết còn phải chịu đau đớn như vậy...... Nghĩ đến đây, Trì Ngộ đau lòng vô cùng.
Hồng Dĩ Linh tiếp tục: "Cô ấy gõ chữ rất nhanh, sau đó bắt đầu gọi điện thoại. Có lẽ cô ấy đã hết sức, giọng nói rất nhỏ và đứt quãng. Đừng nói cách xa vài mét, dù có dán lỗ tai đến sát bên cũng chưa chắc có thể nghe được gì. Chắc chỉ có người bên kia điện thoại mới biết được điều cô ấy đã nói. Hơn nữa giám đốc sân golf vẫn tò mò bên trong đã xảy ra chuyện gì, luôn đứng phía sau quan sát. Tôi sợ sẽ tạo thêm phiền phức nên đã đóng cửa lại, không cho ông ta cơ hội nhìn vào trong. Sau đó tôi liền báo cảnh sát."
Hồng Dĩ Linh thở dài: "Tôi định nói thật với cảnh sát, dù sao thì việc thế này tôi cũng không có lý do nói dối. Nhưng sau đó có một đám người đột ngột xuất hiện, tôi không biết họ là ai, họ vào phòng tắm một lúc trước khi cảnh sát tới, đi lúc nào tôi cũng không hay. Sau nữa khi xem tin tức thì nghe họ nói Trì tổng "Tự sát". Hiện trường lúc đầu hỗn loạn như vậy, nhìn thế nào cũng không giống tự sát, theo tôi đoán thì có lẽ đám người kia đi vào để xử lý hiện trường. Sau đó, Nhiễm Cấm đến tìm tôi, bảo tôi thay đổi khẩu cung, nói với cảnh sát theo lời cô ấy, hơn nữa còn cho tôi một số tiền và hộ chiếu giả, bảo tôi lập tức rời đi."
Hình ảnh trước mắt Trì Ngộ đang mông lung vì nước mắt, sau khi nghe thấy Hồng Dĩ Linh nói đoạn này, cô sửng sốt, quay ngược lại, xem thêm lần nữa.
Không phải nghe lầm, đúng là cô ấy nói "Nhiễm Cấm".
"Không muốn chết thì đi ngay." Hồng Dĩ Linh siết chặt hai tay vào nhau để làm mình bớt căng thẳng, "Lúc đó Nhiễm Cấm nói với tôi như vậy, tôi thật sự rất sợ. Nhiễm Cấm này tuy rằng bình thường nhìn có vẻ cứng nhắc và nghiêm túc, nhưng lúc đó, khi cô ấy nói điều này với tôi thì biểu cảm rất đáng sợ, cảm giác nếu như tôi không nghe lời cô ấy thì sẽ chết ngay tại chỗ."
Trì Ngộ lập tức lau sạch nước mắt, nghiêm túc nghe Hồng Dĩ Linh nói.
Cô phát hiện ra manh mối Hồng Dĩ Linh cung cấp cho cô còn nhiều hơn so với tưởng tượng.
"Nhiễm Cấm muốn tôi nhanh chóng rời khỏi Trung Quốc, nhưng khi đến sân bay thì tôi không thể đi được, hộ chiếu giả bị phát hiện, bây giờ mới nghĩ ra, hẳn là có người nào đó ở trong bóng tối đang chờ tôi chui đầu vào lưới. Nếu không phải người của Nhiễm Cấm đưa tôi về, có lẽ bây giờ tôi đã ngồi trong tù. Ha...... Nhưng mà ở tù cũng tốt, không phải trốn chui trốn nhủi như bây giờ."
"Rốt cuộc thì tôi đã làm gì sai để bị cuốn vào chuyện này...... Tôi không biết gì cả, chỉ chứng kiến cái chết của Trì Lý, đến ai giết cô ấy tôi còn không biết. Lúc tôi vào thì hung thủ đã bỏ chạy. Đúng rồi, ở hiện trường tôi không nhìn thấy hung khí, có lẽ là không có, trên người Trì Lý không có, trong phòng tắm cũng không có chỗ nào có thể cất giấu."
Hồng Dĩ Linh dựa vào sô pha, hai mắt khép lại, tựa như đang tiêu hoá kiếp sống đen đủi này.
"Hận Trì Lý sao? Có lẽ. Nhưng cũng vì có sự tin tưởng lẫn đề bạt của cô ấy mà tôi kiếm được không ít, chẳng những trị hết bệnh cho mẹ tôi mà còn trả hết nợ, ít ra còn có thể sống như một con người. Cho nên, làm gì có chuyện trên trời rớt xuống miếng bánh ngon như vậy, mọi thứ đều phải đánh đổi."
Trì Ngộ tưởng rằng đến đây là kết thúc, không ngờ Hồng Dĩ Linh quay lại, vẻ mặt thay đổi, tiến lại gần màn hình với nét mặt đáng sợ:
"Trên mạng đều nói Nhiễm Cấm là hung thủ, tôi nghĩ có thể lắm. Tôi đã từng thấy cách Trì Lý đối xử với cô ấy. Cô ấy hận Trì Lý, muốn giết chết Trì Lý rồi nguỵ tạo thành tự sát cũng không có gì là lạ."